Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Thâm trở về phòng học, đầu tiên là nhìn về phía Bạch Đồ, trông thấy trong tay cô nắm túi chườm nóng thật chặt, cậu cười thầm đến mức nở hoa trong bụng.
Vì đó là cậu mua cho Bạch Đồ.
Tần Thâm sải bước dài đi vào, ngồi chỗ phía sau Bạch Đồ.
Đưa tay chạm lưng Bạch Đồ một cái, khẽ giọng hỏi: “Còn lạnh không?”
“Hút thuốc?” Bạch Đồ híp mắt hỏi.
Tần Thâm ngửi quần áo mình, trung thực lắc đầu đáp: “Không có.”
Bạch Đồ bĩu môi, lẩm bẩm: “Nói dối.”
Tần Thâm bị dáng vẻ này của cô làm buồn cười, cậu rời khỏi chỗ ngồi, ngồi xổm bên cạnh chân Bạch Đồ, nói khẽ: “Đâu có, tớ đã sớm bỏ, nếu cậu không tin, có thể đi hỏi Trần Ôn thử.”
Tay Tần Thâm không thành thật nắm lấy tay Bạch Đồ.
Nghỉ giữa giờ nhiều người ra ngoài hoạt động, trong lớp cũng chỉ là mấy người thích học tập. Bây giờ cũng vùi đầu miệt mài chăm học.
Bạch Đồ ‘bốp’ một tiếng, khẽ đánh lên, nhìn xung quanh một chút: “Có người đấy.”
Tần Thâm cũng nhìn một vòng theo, quay đầu lại xoa nắn ngón tay Bạch Đồ, miệng chứa ý cười: “Không sợ, không ai nhìn.”
“Tin tớ, đã bỏ từ lâu rồi.” Tần Thâm cười nhìn Bạch Đồ giải thích.
“Nhưng tớ chưa nói không cho cậu hút, cậu khẩn trương cái gì?” Bạch Đồ duỗi tay sờ tóc Tần Thâm, rất dài, lúc đầu có hơi khó khăn.
Tần Thâm thấp đầu hơn, thuận tiện cho Bạch Đồ chơi đùa.
“Nhưng mà trong sách nói nếu như bỏ thuốc, bạn gái sẽ vui.” Ý nghĩ trẻ con của Tần Thâm khiến cho Bạch Đồ cười toe toét.
“Cậu vui không?” Tần Thâm có hơi sốt sắng mà hỏi.
Bạch Đồ không giấu giếm, cười nhạt thành thật gật đầu.
Tần Thâm đảo mắt, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Vậy cậu có thể đáp ứng tớ một chuyện không?” Cậu ngẩng đầu, bàn tay to lớn bao bọc bàn tay nhỏ của Bạch Đồ.
Bạch Đồ nghiêng đầu: “Chuyện gì?”
Tần Thâm liếm môi một cái, thương lượng: “Tớ không hút thuốc cậu cũng đừng uống rượu.”
Dường như Bạch Đồ nhớ tới gì đó, hôm nọ hình như cô đã nói một câu: “Cậu nói tớ uống rượu không tốt, vậy cậu hút thuốc không phải cũng như nhau.”
“Cậu sẽ không…. vì..”
Tần Thâm trung thực gật đầu, “Ừm, cậu đã nói câu ấy, tớ đã không còn hút thuốc nữa.”
“Vừa mới bắt đầu tớ sẽ mang theo hộp thuốc. Dù sao thuốc lá không dễ dàng bỏ như vậy, thỉnh thoảng nghiện thuốc tớ chỉ ngửi một chút.”
Bạch Đồ nhớ đến hôm đau bụng kinh nhìn thấy cái hộp trong quần na ná hộp thuốc lá, hóa ra là ngửi một chút sao.
Bạch Đồ chợt nở nụ cười, “Được, sau này tớ không uống nữa.”
Tần Thâm nhướn mày kéo tay Bạch Đồ qua, móc lấy ngón út, ấu trĩ nói: “Ngoéo tay treo ngược, một trăm năm không được thay đổi, người thay đổi là con cún con.”
Bạch Đồ cười mỉm mặc cho Tần Thâm vuốt ve tay mình.
Mùa đông hai tay Tần Thâm lạnh buốt, nắm lấy tay nhỏ ấm áp của Bạch Đồ, tràn ngập sách vở và tiếng cười đùa trong trường học nói lời hứa đáng yêu nhất.
Những năm tháng sau này, trong đầu Bạch Đồ chỉ có một ý nghĩ: Cũng may những ngày tháng xanh thăm thẳm bản thân gặp được là Tần Thâm, không phải ai khác.
Thầy giáo phát hiện gần đây Tần Thâm rất ít ngủ, thỉnh thoảng thường xuyên ngẩn người nhìn chỗ ngồi phía trước.
Thế là, ông giả vờ ho khan vài tiếng, nói: “Tần Thâm, mời đứng lên, đọc mấy câu này xem.”
Thầy giáo Ngữ Văn đẩy mắt kính, đứng trên bục, có phần thấp thỏm đợi Tần Thâm trả lời, nói cho cùng tiểu bá vương này rất có khả năng không nể mặt ông, dựa theo trước kia sẽ còn tỏ ra cáu kỉnh làm ầm ĩ một phen.
Nhưng hôm nay!
Tần Thâm không cáu kỉnh giống trong dự liệu trước đây, trái lại là ngoan ngoãn đứng lên, lật đến trang Trần Ôn chỉ cho cậu, cầm sách giáo khoa lên, giọng nói trầm thấp có lực, đọc từng chữ: “Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư.” (1)
(1) Mình ghi rất chi tiết về bài thơ và cả ý nghĩa ở trang mục lục của truyện rồi, bạn nào muốn thì có thể đọc ở trang đó nhe.
Thầy giáo Ngữ Văn hài lòng gật đầu, cười nói: “Ừm, đọc rất tốt.”
Tần Thâm kiêu ngạo hừ một tiếng, cả lớp quay đầu lại nhìn Tần Thâm, kể cả Bạch Đồ.
Tần Thâm nhướn mày nháy mắt với Bạch Đồ, ý nói: Tớ lợi hại chứ.
“Vậy đi, chúng ta mời Tần Thâm giải thích ý nghĩa của những lời này một chút.” Thầy giáo Ngữ Văn được một tấc lại muốn tiến một thước mà nói, nụ cười trên mặt Tần Thâm cứng ngắc lại mấy giây.
Ông bốn mắt này. Tần Thâm thầm mắng.
“Tần Thâm, giải thích xem nào.” Thầy giáo Ngữ Văn gật đầu, giống như đang khích lệ Tần Thâm.
Làm sao Tần Thâm biết ý nghĩa cụ thể, chỉ biết tương tư là nhớ nhung, dứt khoát cũng không thèm đếm xỉa, nhắm mắt lại, mở miệng liền nói: “Ý là nhớ nàng muốn chết.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Tần Thâm chợt mở to mắt nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ mím môi, cả lớp yên tĩnh một chốc, lấy lại tinh thần, cười phá lên.
“Ha ha ha ha, anh Thâm lợi hại.”
“Anh Thâm quả nhiên là anh Thâm.”
“Đại ca quả nhiên là đại ca.”
Thầy Ngữ Văn đập bàn, Tần Thâm lườm người xung quanh một vòng, tất cả đều im bặt.
Chỉ có bả vai Bạch Đồ còn đang run rẩy, cũng chỉ có cô dám.
Tần Thâm nhìn thấy, bất đắc dĩ cảm thấy vừa bực vừa buồn cười.
Thầy Ngữ Văn nén cười, ung dung từ tốn nói: “Câu trả lời của Tần Thâm cũng coi như tính, chỉ là cần đầy đủ hơn chút.”
Người trong lớp ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ ‘ồ’ một tiếng.
“Tiếp theo để Bạch Đồ ủy viên học tập của lớp chúng ta giải thích thử xem.” Thầy Ngữ Văn vừa dứt lời, Tần Thâm muốn tiến lên ôm ông một cái, ông bốn mắt này, á không đúng, thầy giáo Ngữ Văn này thật là đẹp trai.
Tần Thâm cảm thấy thầy Ngữ Văn đứng cùng đội với cậu.
Nam sinh trong lớp reo hò với Tần Thâm: “Ơ, anh Thâm. Có còn là đàn ông không đây, để chị dâu giúp anh.”
Trong lớp biết Tần Thâm theo đuổi Bạch Đồ, bất kể cô đã đồng ý chưa, gọi Bạch Đồ là chị dâu chị dâu rất lâu.
Trước đây Tần Thâm chắc chắn sẽ không để ý tới lời nói của những người này, nhưng hôm nay Tần Thâm rất không biết xấu hổ nở nụ cười, giọng nói vừa lười biếng vừa kiêu căng nói: “Ai cần mày lo chứ.”
Vừa dứt lời, ánh mắt nam sinh nhìn Bạch Đồ và Tần Thâm càng trở nên mờ ám hơn nữa.
Trần Ôn ăn dưa: “Hai món hàng này thành một đôi rồi?”
Bạch Đồ dưới cái liếc mắt cười trêu chọc của Lý Thần Tinh, đỏ mặt đứng lên.
Âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại: “Nghĩa là, tôi từ lúc sinh ra đến bây giờ cũng không biết tương tư là gì, mới vừa hiểu tương tư là gì, lại bị tương tư giày vò.”
Bạch Đồ trả lời xong, thầy giáo hài lòng đẩy kính mắt, gật đầu một cái: “Nói rất tuyệt, mời ngồi.”
Bạch Đồ ngồi xuống, Tần Thâm ra sức vỗ tay đi đầu, các nam sinh làm theo. Rất nhiều nữ sinh trong lớp nguýt Bạch Đồ một cái.
Tiếng vỗ tay của Tần Thâm ở phía sau không dừng, sắc mặt Bạch Đồ càng đỏ lên, thực sự không nhịn được, quay đầu lại lườm Tần Thâm một cái.
Tần Thâm có phần sợ hãi, yếu ớt thu tay lại.
Tụi nam sinh trông thấy màn này, kinh ngạc đến ngây người…
Cũng có một ngày anh Thâm sợ sệt…
Thầy giáo Ngữ Văn liếc mắt nhìn hai người, nhướn mày, khẽ ‘hừ’, hai cái đứa nhỏ này, còn muốn giấu giếm lão già này.
Tiết học này Tần Thâm nghe giảng đặc biệt nghiêm túc.
Bao gồm bài <Chiết quế lệnh> (nguyên. Từ Tái Tư) được cậu đọc thuộc làu.
Buổi chiều trên đường về, Tần Thâm ngồi cùng Bạch Đồ trên xe buýt.
Bạch Đồ nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, Tần Thâm ngồi bên cạnh nói không ngừng, ồn ào nhưng lại thỏa mãn.
“Tớ sẽ không để cậu tương tư chịu khổ.” Ngón trỏ Tần Thâm sờ chóp mũi, mất tự nhiên nói.
Bạch Đồ nghe vậy xoay người nhìn Tần Thâm, dáng vẻ nghiêm túc của cậu vẫn cực kì hiếm thấy, tim cô lại có phần xúc động, chậm chạp mở miệng: “Ừm. Tớ cũng không đâu.”
Bạch Đồ nói xong đặt tay lên đùi, bện mười ngón tay lại.
Tần Thâm duỗi tay nắm lấy tay Bạch Đồ đặt lên đùi mình ngắm nghía, mặt ửng đỏ nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng.
Lúc Bạch Đồ về đến nhà, nhìn thấy Bạch An Chi. Bà ngồi ở phòng khách, trong tay kẹp xì gà.
Khoảnh khắc thấy Bạch Đồ tiến đến, dụi xì gà đi.
“Về rồi?” Bạch An Chi cười nói.
Bạch Đồ gật đầu, khẽ hỏi: “Mẹ cũng quay về rồi?”
Bạch An Chi có hơi lúng túng, gật đầu.
Hai người đứng chung một chỗ nhìn nhau không nói gì, vốn lúc trước tình cảm giữa hai người chữa trị được một chút, thế nhưng Bạch An Chi đột ngột rời đi một hồi, giống như lại nói cho Bạch Đồ, có một số người không thể ở bên nhau dù thế nào đi chăng nữa.
“Mẹ đã mua áo cho con.” Bạch An Chi cười nói. Lấy áo khoác từ trong túi ra, mất tự nhiên tiến lên, ướm thử.
“Vẫn được, có hơi lớn chút.” Bạch An Chi có phần lúng túng, Bạch Đồ mím môi, cầm lấy áo, “Không sao ạ, mùa đông vốn mặc nhiều hơn, lớn chút càng tốt.”
Bạch An Chi lại cười, tự mình xoa dịu xấu hổ lúc này: “Nói rất có lý.”
“Phải rồi, con tính học đại học gì?” Từ lần trước dường như Bạch An Chi bắt đầu chú trọng tương lai của Bạch Đồ, chuyện này Bạch Đồ cảm giác rất rõ ràng.
Bạch Đồ suy tư một chút, phút chốc nhớ đến Tần Thâm.
“Vẫn chưa xác định, đến lúc đó hẵng nói.” Bạch Đồ mập mờ đáp khiến Bạch An Chi chau mày, “Không phải lần trước con nói muốn đến thành phố Biên học máy tính sao?”
Bạch Đồ mím môi, “Điểm chuẩn ở đó cao quá.”
Bạch An Chi cho là Bạch Đồ lo lắng không thi đậu, trấn an: “Mẹ tin con sẽ thi đậu.” Bạch An Chi vỗ vỗ vai Bạch Đồ.
“Con biết con thi được.” Bạch Đồ cụp mắt, phiền não thở ra.
Bạch An Chi nghe vậy thì cười: “Mẹ đã nghĩ kĩ, chờ con đến lớp Mười hai, mẹ lấy được sổ hộ khẩu, chúng ta lập tức dọn đến thành phố bên cạnh, cũng tiện cho con đi học.”
Bạch Đồ nghe vậy chợt ngẩng đầu, lúc trước cô rất muốn chuyển nhà, rất muốn ở cùng Bạch An Chi.
Nhưng bây giờ cô không muốn, nhưng cô biết cô không thể từ chối Bạch An Chi.
Vậy Tần Thâm thế nào? Tần Thâm sẽ từ chối cô sao?
Trong lòng Bạch Đồ liên tục vang vọng câu nói này.
Rốt cuộc Tần Thâm thích cô bao nhiêu? Cô chưa từng hỏi.