Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phù Dung bước đi trước mặt Từ Ngưng Viên rất oanh liệt.
Chính bản thân cô cũng cảm thấy nể phục bản thân mình.
Thế nhưng ngay khi vừa bước vào lại căn phòng dành cho nhân viên chạy vặt thì Phù Dung lập tức suy sụp.
Cô thật sự không hiểu nổi Từ Ngưng Viên, anh ta ở nhà hành hạ cô còn chưa đủ sao? Anh ta bị bệnh nghiện bắt nạt người khác à? Đúng là có bệnh mà.
“Bong.”
Phù Dung trút giận vào chiếc xô lau nhà bên cạnh, khiến nó ngã lăn ra sàn vang lên tiếng động.
Cô cảm thấy có chút hối hận rồi.
Nếu ngay từ đầu cô tìm hiểu về công ty này trước, biết tổng giám đốc của TG Fintech là Từ Ngưng Viên thì còn lâu cô mới bước vào đây làm.
Cô thà chọn công ty của tên biến thái Mạc Tử Thâm còn hơn.
Bởi vì nghĩ lại thì dù sao anh ta cũng là tổng giám đốc mà, ở trên cao thế chắc gì cô đi làm đã đụng mặt thường xuyên.
Cùng lắm thì mỗi lần đụng thì mỗi lần chạy đi thôi.
Như vậy còn tốt chán so với thảm cảnh hiện tại của cô.
Hu hu hu.
Phù Dung vừa khóc than cho số phận của mình mà vừa phải làm công việc của chân chạy vặt kiêm luôn lao công.
Phù Dung bị ép lau dọn mọi thứ từ bàn ghế, sàn nhà cho đến toilet, sắp xếp tài liệu, khiêng đồ nặng.
Ai sai gì thì cô đều phải làm đó.
Cô cảm thấy ở công ty hay ở nhà cô đều chỉ là một người lao công hoặc giúp việc mà thôi chẳng thể nào thoát khỏi cái cảnh khổ cực này được.
Trên tờ hợp đồng thực tập ma quỷ đó của Từ Ngưng Viên có điều lệ nực cười là đền ba tỷ, nhưng cũng có một số “ba” khác cứu giúp đời của Phù Dung.
Đó chính là thời hạn hợp đồng là ba tháng.
Phù Dung tự an ủi bản thân mình chỉ cần nhẫn nhịn làm ở đây ba tháng, sau ba tháng cô chắc chắn sẽ đá cửa mà chạy đi không quay đầu lại.
“Thanh Dao.
Cô mau đem chỗ tài liệu này đến đưa cho phòng công nghệ thông tin đi.”
Gần đến giờ ra về, một bà chị béo ú thả bịch xuống trước mặt Phù Dung một chồng tài liệu dày cộm rồi ngoáy mông bỏ đi.
Phù Dung thở dài, bỏ việc lỡ dở đang làm rồi nhấc chồng tài liệu đó lên mà bước đi.
Cô làm việc ở công ty của Từ Ngưng Viên đã được hơn một tháng, cơ chuột cũng có luôn rồi này.
Thế nhưng việc giao tài liệu hoặc đem đồ đạc đến các phòng ban là việc mà Phù Dung thích nhất, nhất là phòng công nghệ thông tin.
Bởi vì khi vào trong phòng đó, Phù Dung có thể ngó nghiêng học lỏm được chút ít.
“Ý, Thanh Dao, đem tài liệu tới hả em?”
Một anh chàng làm trong phòng công nghệ thông tin thấy Phù Dung bước vào thì nhanh miệng đi ra giúp đỡ cô.
Anh chàng còn khá trẻ, lại vui tính vì vậy rất dễ hòa đồng.
“Cám ơn anh.”
Phù Dung đưa tài liệu cho anh chàng, cười tít mắt cám ơn.
“Em đến đúng lúc lắm, lại đây anh chỉ cho coi cái này này.”
Anh chàng vui vẻ sau khi giúp Phù Dung giao tài liệu thì quay kêu cô qua bên cạnh bàn làm việc của anh.
Phù Dung lập tức nghe theo.
Phòng công nghệ thông tin chỉ có mấy người, hiện tại cũng đã tan làm gần hết.
Mỗi khi có thời gian rảnh Phù Dung lại chạy đến đây hỏi han mọi người có gì cần sai bảo không.
Phù Dung chăm chỉ, năng nổ lại nhiệt tình vì vậy mà lấy được thiện cảm của không ít người trong phòng này.
Đôi khi họ cũng chủ động chỉ cho Phù Dung chút ít kiến thức thực tiễn, cô luôn vui vẻ mà học.
Tích tiểu thành đại, học được gì thì cứ học.
Cũng như lúc này vậy.
Anh chàng vui vẻ chỉ cho Phù Dung cách hoạt động của hệ thống an ninh mạng công ty, Phù Dung cẩn thận mà ghi nhớ.
Đây cũng là một trong những đam mê của cô.
“Hay thật đó.
Anh giỏi thật”, Phù Dung ngồi nghe xong những gì anh chàng vui vẻ chỉ dạy xong mà ngẩn người ra cảm thán.
“He he.
Chút trình này đã là gì đâu.
Em biết người giỏi nhất ở công ty chúng ta là ai không?”, Chàng trai vui vẻ thấy Phù Dung khen mình thì ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.
“Ai ạ? Trưởng phòng của bọn anh đúng không?”, Phù Dung đoán thử.
Cô từng thấy trường phòng thao tác rồi, đúng là cực kỳ xuất sắc.
Ông ta viết code và kiểm tra dữ liệu cực nhanh.
“Trưởng phòng á? Ông ta đúng là giỏi thật nhưng chưa phải là người giỏi nhất ở công ty đâu”, Anh chàng vui vẻ làm ra bộ mặt bí ẩn mà trả lời cho Phù Dung.
“Vậy thì ai ạ?”, Phù Dung quả thật là đoán không ra, chỉ có thể đầu hàng hỏi lại.
“Ha ha.
Có vậy mà em cũng đoán không ra.
Người giỏi nhất ở đây đương nhiên là Từ tổng rồi”, Chàng trai vui vẻ cười cười rồi nói, trong giọng nói chứa đầy sự hâm hộ.
“Từ tổng? Từ tổng anh đang nói là Từ Ngưng Viên à?”
Phù Dung khó tin mà hỏi.
Cái tên mặt liệt khó ưa đó là người giỏi nhất về an ninh mạng sao?
“Đúng rồi”, Chàng trai vui vẻ gật mạnh đầu, khẳng định cho Phù Dung một cách chắc chắn.
“Ha ha.
Em nói anh này, anh có muốn nịnh sếp thì cũng phải lựa lúc chứ? Anh ta có ở đây đâu mà anh nịnh làm gì? Đừng có trêu chọc em nữa.
Em phải quay về làm việc tiếp đây”, Phù Dung xua tay, xem lời nói của anh ta là một lời nói đùa.
Cô còn lâu mới tin cái bản mặt xấu xa của Từ Ngưng Viên là người tài giỏi.
Anh ta chỉ là một tên dở hơi và mất nhân tính mà thôi.
“Ơ.
Cái con nhóc này.
Anh nói thật mà.
Từ tổng từ nhỏ đã được mệnh danh là thiên tài về máy tính rồi đó.
Anh ấy từng đạt được giải IT World Awards, WhiteHat Grand Prix năm 2016, cố vấn thi đấu an ninh không gian mạng năm 2017, hơn nữa trong Code War 2018…”
“Dừng.
Dừng.”
Phù Dung vội vàng đưa tay ngăn cản người con trai đang thao thao bất tuyệt về những chiến tích huy hoàng của Từ Ngưng Viên.
Cô thật sự không muốn nghe đâu.
Hơn nữa vì sao cô học trong ngành này lại không biết được đại thần như vậy chứ? Đúng là ba hoa mà.
“Em phải đi đây.” Phù Dung quăng lại câu nói rồi bỏ chạy lấy người.
Chàng trai vui vẻ thấy không còn ai để cho anh thuyết giảng thì lập tức hụt hẫng.
Anh đứng dậy chạy theo Phù Dung mà nói với:
“Ơ này.
Còn nhiều lắm đấy, ở lại nghe anh nói cho hết đi chứ.”
Thế nhưng Phù Dung đã chạy trối chết mất bóng từ bao giờ.
Chàng trai vui vẻ thở dài, tự nhủ thầm hôm khác gặp Phù Dung phải kể tiếp mới được.
Từ Ngưng Viên là thần tượng của anh chàng, anh vào công ty này cũng là vì có Từ Ngưng Viên mới sống chết thi vào đây cho bằng được.
Hiếm thấy ai vô công ty TG Fintech mà lại không biết được thành tích huy hoàng của Từ Ngưng Viên.
Anh cảm thấy điều đó thật sự rất là một thiếu sót rất lớn nên nhất quyết phải bổ túc kiến thức cho Phù Dung cho bằng được.
Vì vậy mà những lần sau đó mỗi lần anh chàng vui vẻ gặp Phù Dung ở đâu là đều kéo cô lại để thuyết giảng về tài năng của Từ Ngưng Viên.
Phù Dung trốn cũng trốn không được, cô càng nghe càng bực mình.
Nếu Từ Ngưng Viên giỏi như vậy sao không lo đi cống hiến tài năng cho bộ an ninh mạng đất nước đi mà lại về làm ở một công ty kinh doanh chứ? Như vậy chẳng phải là bỏ phí tài năng thiên bẩm của anh ta rồi sao? Từ Ngưng Viên làm kinh doanh cũng chỉ vì mê tiền thôi đúng không? Có tài năng mà lại không biết sử dụng tốt đẹp hơn lại đem nó đi kiếm lợi từ việc buôn bán.
Đúng là gian thương.
Bởi vì điều này mà Phù Dung lại âm thầm thêm vào danh sách những thứ cô căm hận ở Từ Ngưng Viên là: thiên tài gian thương.