Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc tôi hơi lớn một chút đã từng thấy một người cha cõng con gái trên lưng, tôi cũng không dám nhìn nhiều hơn một cái liếc mắt, tránh cho mẹ tôi đau lòng. Không nghĩ tới bây giờ trưởng thành rồi, còn có cơ hội được người ta cõng trên lưng, Tô Duyệt Sinh nhìn qua khá gầy, nhưng bả vai thì thật rộng, nằm ở mặt trên thế nhưng rất thoải mái, tôi nhìn thấy trong cổ anh đầy mồ hôi, hỏi anh có muốn nghỉ một chút hay không, anh nói: “Em đâu phải nặng lắm”. Sau đó anh kể cho tôi nghe về chuyến đi leo núi Tuyết Sơn của anh, trên lưng cõng một túi dụng cụ nặng nề dùng cho việc dựng lều trại trên núi. Tôi không biết núi Tuyết Sơn ở đâu, nhưng nghe cách anh nói dường như rất thoải mái, giống như ngọn Tuyết Sơn kia cũng không cao lắm. Chúng tôi vừa nói chuyện, vừa đi đến chỗ hàng liễu rũ ở bến tàu, tôi nhanh chóng từ trên lưng anh tụt xuống, chân trần dẫm lên lớp gỗ mới được lát trên đường trong công viên, so với đi trên đường lát đá tốt hơn rất nhiều.
Chiếc thuyền con vịt đang đậu ngay cạnh bến tàu, chúng tôi nhìn quanh một chút, chung quanh im ắng, chỉ có tiếng ếch kêu huyên náo. Hai chúng tôi cẩn thận nghiêng mình đi qua, nhìn kỹ mới phát giác trên mỗi chiếc thuyền đều có dây xích sắt cột cố định thuyền, một đầu khác của sợi xích buộc vào chiếc ghế đá ở bến tàu, tôi và Tô Duyệt Sinh ngồi xổm ở đó cả nửa ngày mới cởi được sợi xích sắt ra, may là không có khóa, có lẽ chẳng ai nghĩ tới sẽ có người lén đến đây trộm thuyền con vịt đâu?
Hiển nhiên cúng tôi cũng không phải đến đây để trộm thuyền, chúng tôi chỉ muốn mượn thuyền bơi một chút mà thôi.
Cởi được sợi xích buộc thuyền, Tô Duyệt Sinh đem sợi xích để lại trên ghế đá, tôi leo lên thuyền trước, Tô Duyệt Sinh đứng ở bến thuyền dùng sức đẩy thuyền ra ngoài, sau đó cũng nhảy lên trên thuyền, thuyền nhỏ hơi lảo đảo, trôi về phía giữa hồ. Tôi vừa hưng phấn vừa sợ hãi, Tô Duyệt Sinh ngồi xuống thử bẻ lái, hai chúng tôi cùng đạp thuyền, chậm rãi bơi về phía giữa hồ.
Ánh trăng phản chiếu trên hồ vô cùng sáng ngời, hôm nay tuy không phải ngày rằm, nhưng hình ảnh vầng trăng bán nguyệt tỏa ánh sáng phản chiếu xuống mặt hồ trong vắt, trông tựa như ảnh ngược của dải ngân hà. Không biết từ lúc nào gió đã ngừng thổi, tiếng ếch kêu cũng không còn nữa, bốn phía yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng nước vỗ vào thuyền con vịt, tôi hỏi Tô Duyệt Sinh: “Hồi nhỏ anh có hay đi bơi thuyền con vịt không?”
Tô Duyệt Sinh nói: “Không”.
Trong lòng tôi cảm thấy kỳ quái, hồi nhỏ tôi vì nhà nghèo nên không thể đi chơi thuyền, vậy Tô Duyệt Sinh sao lại không đi?
Thuyền của chúng tôi chậm rãi tiến về phía trong khung cảnh ngược của ánh trăng, chung quanh đều là ánh trăng lấp lánh, như có ai đó đánh vỡ chiếc gương to lớn không gì so sánh được, những mảnh gương vỡ phản chiếu ra từng mảng ánh sáng màu bạc lấp lánh, hoặc giả là có ai đó tiện tay tung từng đốm sao vào trong hồ, ngàn vạn ánh sao nhỏ vụn bị khuấy đảo tán loạn trong hồ, càng giống như ánh sáng của pháo hoa được phóng lên trời vào ngày Tết Nguyên Tiêu, chúng tôi đang an vị ở một nơi mà pháo hoa được bắn tung khắp bầu trời, hồ nước đen tuyền một màu tối tăm, cứ thế làm nổi bật lên từng mảng pháo hoa rực rỡ.
Một nửa gương mặt Tô Duyệt Sinh bị đỉnh thuyền che khuất, mang một vẻ u tối không rõ ràng: “Ba anh luôn bận họp, hoặc là đi công tác. Mẹ anh lúc đó sức khỏe cũng không được tốt lắm, từ nhỏ anh đều được bảo mẫu nuôi lớn, bảo mẫu chưa bao giờ dẫn anh ra công viên chơi. Cho đến lúc vào tiểu học, anh bị đưa vào ký túc xá trường tiểu học quốc tế, mùa hè hàng năm đều đi Âu Châu hoặc Bắc Mỹ, cho nên, anh cũng chưa từng bơi thuyền con vịt bao giờ”.
Giọng anh kể chuyện rất bình thản không nghe ra cảm xúc gì, nhưng tôi biết trong đó chất chứa rất nhiều nỗi khổ riêng. Nếu không phải người trải qua cuộc sống trong gia đình đơn thân ước chừng sẽ rất khó để tưởng tượng ra, tỷ như tôi đã vô số lần tưởng tượng, nếu có phép thuật, tôi thà rằng trở lại sống trong khoảng thời gian đen tối đó, thà rẳng cả đời không được mua quần áo mới, không có tiền mua đồ ăn vặt thật ngon, tôi tình nguyện lấy hết tất cả những gì mình có được để đổi lấy được có cha sống bên cạnh.
Người khác vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu được, tôi hâm mộ những gia đình bình thường cỡ nào, họ có cha có mẹ đầy đủ, đúng vậy, mẹ tôi đối xử với tôi rất rất tốt, nhưng dù sao so với một gia đình như thế vẫn là không giống.
Tôi biết Tô Duyệt Sinh cũng giống tôi, anh cũng sẽ tình nguyện dùng hết thảy mọi thứ để đổi lấy một thời thơ ấu có cha có mẹ cùng đi đến công viên chơi, được đạp thuyền con vịt, tựa như những gia đình bình thường khác, tựa như những đứa trẻ khác vậy.
Thật là một ước muốn tầm thường nhỏ bé, nhưng chúng tôi đều chưa từng có được, hơn nữa, còn là vĩnh viễn không có được.
Anh từ từ nắm chặt lấy tay tôi, ngón tay anh hơi mát, nắm lấy đầu ngón tay tôi, tôi tựa đầu trên bờ vai anh, thuyền theo gió dập dờn trong hồ, tôi nói: “Em hát cho anh nghe nhé”.
Anh nói được.
Tôi thật cẩn thận hát một khúc hát ru cho anh nghe, hồi nhỏ lúc tôi bị bệnh, hoặc những lúc khổ sở, mẹ tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể hát cho tôi nghe. Khi đó nhà nghèo rất nghèo, bà không mua nổi đồ chơi để dỗ tôi, chỉ có thể ca hát cho tôi nghe mà thôi. Bà thường hát nhiều nhất chính là khúc hát ru này, qua tiếng hát của bà, tôi cuối cùng có thể chậm rãi bình tĩnh lại, từ từ chìm vào giấc ngủ, có lẽ trên đời này có một bài hát được hát lên sẽ như một phương thuốc nhiệm màu, nó có thể an ủi ta, khiến ta cảm thấy như đang an toàn trong vòng tay ôm ấp của mẹ, cảm giác của bình yên.
Cho nên mỗi lần tôi đặc biệt khổ sở, đến cùng vẫn hi vọng có người ở bên cạnh hát cho tôi nghe, tùy tiện hát cái gì cũng được, đều sẽ khiến tôi không còn cảm thấy khổ sở nữa. Tôi nhẹ nhàng ôn nhu ngâm nga bài ca dao, cũng là hi vọng tiếng hát của mình có thể giúp Tô Duyệt Sinh cảm thấy giống như tôi không còn khổ sở nữa. Tôi nhẹ nhàng tựa vào vai anh, anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu tôi, ánh trăng mông lung, lỗ tai của anh thật đẹp, hình dáng đường cong nhu hòa, được ánh trăng chiếu vào, giống như một loại bạch ngọc, tôi bỗng nhiên nhớ tới lần anh hát bài Tiểu Tinh Tinh, không khỏi nóng mặt lên, cười nhẹ một tiếng.
“Em cười cái gì?” Anh thấp giọng hỏi tôi.
“Không nói cho anh biết”. Tôi bày ra dáng vẻ ngáo ộp, tôi mới không dại gì nhắc tới sự kiện mất mặt kia. Anh không chớp mắt nhìn tôi, bỗng nhiên ôm lấy eo tôi, hôn tôi thật sâu. Ánh trăng bị đám mây che khuất, dần dần từng ngôi sao tỏa ánh sáng lộ ra, gió đầu hè thổi nhẹ, thoảng trong gió có mùi thơm tinh khiết của hoa hòe, còn có hơi thở trên người anh, mùi rượu nhàn nhạt khiến tôi hơi choáng váng, nụ hôn của anh phảng phất như một hồ nước, khiến người ta sa vào.
Đột nhiên có một luồng ánh sáng trắng như tuyết chiếu qua, đâm vào mắt khiến tôi không mở mắt ra được, sau đó là càng nhiều tia sáng bắn qua, tôi theo bản năng che hai mắt lại, Tô Duyệt Sinh che chắn cho tôi ở phía sau. Tôi thế này mới phát hiện ở trên bờ không biết từ khi nào xuất hiện một đám người, bọn họ cầm đèn pin lớn, không chút khách khí dùng chiếc đèn chói mắt này bao phủ lấy chúng tôi, còn có người hướng về phía chúng tôi ồn ào: “Hai người làm gì thế này! Chạy ra đó làm gì kia chứ!”
“Chèo thuyền qua đây! Chúng tôi là bảo vệ của công viên!”
“Ai cho các người chèo thuyền! Mau vào bờ!”
“Nói cho các người biết chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ tới ngay thôi!”
“Chèo thuyền qua đây!”
Tôi bị đèn pin chiếu vào mặt, ngay cả mắt cũng không mở ra được, Tô Duyệt Sinh một bên che cho tôi ở phía sau, một bên lấy tay che mắt, xem chừng cả đời này của anh chưa bao giờ rơi vào chật vật như vậy. Người của nhóm bảo vệ vừa gọi chúng tôi bơi vào, vừa lấy thuyền chèo ra chỗ chúng tôi, chúng tôi bị hai chiếc thuyền bức bách cập vào bờ, vừa lên bờ liền nhìn thấy cảnh sát, bọn họ thực sự đã báo cảnh sát rồi.
Tôi gần như phát khóc tới nơi, còn Tô Duyệt Sinh thì vẫn bảo trì bình thản, hai chúng tôi đơn giản bị truy hỏi hai câu thì xe 110 bắt đưa về sở cảnh sát, cả đời này tôi còn chưa ngồi qua xe cảnh sát bao giờ, phỏng chừng Tô Duyệt Sinh cũng thế, cảm giác bị nhốt ở phía sau xe cảnh sát… Thật sự là trăm mối ngổn ngang mà!
May mắn họ còn chưa còng tay hai chúng tôi, bằng không thật sự là không còn mặt mũi để sống nữa rồi.
Hơn nửa đêm sở cảnh sát vẫn còn bận rộn, phòng trực ban không lớn, trong gian phòng tràn ngập mùi mì ăn liền, một vị cảnh sát khoảng 40 50 tuổi ngồi phía sau bàn, vừa ăn mì vừa chào hỏi người áp giải chúng tôi đến: “A, lão Trương, lại bắt về đây một đôi uyên ương hoang dã hả?”
Tôi không khỏi trừng trừng mắt.
“Lần này không phải chơi gái, mà là một đôi yêu đương”.
“Hai người yêu đương ông còn dẫn bọn họ về đây làm gì?”
“Đừng nói nữa, đêm hôm khuya khoắt hai vị này không biết mắc kinh phong gì, trèo tường vào công viên chơi thuyền con vịt, bị bảo vệ công viên bắt quả tang tại chỗ!”
Vị cảnh sát ăn mì ăn liền vui vẻ cười không ngừng với tôi và Tô Duyệt Sinh: “Phí chèo thuyền bao nhiêu tiền nhỉ? Một giờ 10 đồng? Hay 20? Hai người các ngươi keo kiệt sao lại keo kiệt đến vậy! Ai, cô gái trẻ à, không phải tôi nói cô nha, dựa vào loại đàn ông không đáng tin cậy như vầy, bình thường cậu ta có cho cô tiền tiêu vặt không, cô nói xem ngay cả 20 đồng mà còn phải tiết kiệm, loại bạn trai này cô cũng thích sao?”
Tôi nhìn nhìn Tô Duyệt Sinh, anh cũng nhìn nhìn tôi, ánh mắt hai chúng tôi đều có một loại bi tráng như nhau.
Những chuyện kế tiếp càng bi tráng hơn, vị cảnh sát ăn mì ăn liền kia hai ba ngụm là giải quyết xong tô mì, bắt đầu lấy khẩu cung của chúng tôi, nói hai chúng tôi gây nguy hại đến an toàn công cộng.
Tô Duyệt Sinh rốt cục không nhịn được, biện bạch nói: “Chúng tôi đâu có gây nguy hại cho an toàn công cộng, chúng tôi chỉ chèo thuyền thôi mà”.
“Thế còn không phải gây nguy hại an toàn công cộng à? Cậu biết bơi không? Được, cho là cậu biết đi, còn cô gái trẻ này có biết bơi không? Trong cảnh tối lửa đèn tắt, lỡ như cô ấy rơi xuống nước cậu cứu được không? Lỡ như cậu không cứu được người ngược lại còn để chính mình ngập trong nước thì biết làm sao bây giờ? Công viên giải trí, đó là nơi được xây dựng để dân chúng du ngoạn, hai người các cậu ở trong công viên làm ra loại chuyện này, trong lòng mọi người sẽ có rất nhiều suy nghĩ! Còn ai dám đến công viên chơi nữa? Còn có thể du ngoạn vui vẻ sao? Sau này còn ai dám chèo thuyền nữa? Thế này không phải là nguy hại đến an toàn công cộng thì là gì?”
((Hay thiệt, cảnh sát có khác, vậy cũng nói được))
Đồng chí cảnh sát thao thao bất tuyệt nói một hơi xong, lúc này mới nhấp một ngụm nước trong bình trà giữ nhiệt, nói: “Được rồi, giờ thì kê khai ra tên tuổi địa chỉ số điện thoại nơi đang làm việc đi!”
Tôi và Tô Duyệt Sinh nhìn nhau, cắn chặt răng, đánh chết cũng không nói.
((Mất mặt quá mà))
“Thế nào? Sợ dọa người à? Sao lúc vô công viên không nghĩ tới chuyện sẽ dọa người?” Đồng chí cảnh sát tiếp tục thao thao bất tuyệt giáo dục chúng tôi, mà chủ yếu là giáo dục tôi, “Cái gì gọi là tuân thủ trật tự công cộng, tường công viên đó có thể trèo vào sao? Cô gái trẻ, dựa vào loại đàn ông không đáng tin, xem cậu ta đối xử với cô như vậy kìa. Cô xem tường cao như thế, bao nhiêu là nguy hiểm! Cậu ta đưa cô vào tình huống nguy hiểm như vậy, loại bạn trai này cô thích được sao? Tôi nói cho cô biết nhé, con gái tôi cũng lớn tầm tuổi như cô thôi, nếu nó dám dẫn loại bạn trai này về nhà, để xem tôi có đánh gãy chân nó hay không!”
Trên thái dương Tô Duyệt Sinh nổi đầy gân xanh, tôi ở dưới mặt bàn dùng sức nhéo nhéo tay anh, sau đó nhẹ nhàng yếu ớt phản bác vị cảnh sát thâm niên kia: “Anh ấy… rất tốt với cháu…”
“Đối xử tốt với cô mà lại dẫn cô đi trèo tường? Cô xem quần áo cô đều bị xé rách hết rồi…” Vị cảnh sát lớn tuổi lắc lắc đầu, cao thấp đánh giá tôi, “Giày cũng rơi mất luôn? Chậc chậc, dựa vào loại đàn ông không đáng tin, xem cậu ta dùng thái độ gì đối xử với cô kìa, giày của cô bị rơi mất cậu ta còn đem cô đi khắp thế giới chạy loạn…”
Tôi đúng lý hợp tình nói: “Vừa rồi anh ấy vẫn luôn cõng cháu đấy!”
Vị cảnh sát liếc nhìn tôi một cái: “Mới thế đã là đối xử tốt với cô rồi à? Một lần đối xử tốt trong nhất thời cũng chưa phải là tốt đâu nhé, phải đối xử tốt cả đời mới thật sự hữu dụng!” Ông ấy một lần nữa cầm lấy tờ giấy, “Kê khai ra tên tuổi địa chỉ số điện thoại nơi đang làm việc! Có đem theo chứng minh thư không, lấy ra đây! Đừng tưởng rằng không nói thì chúng tôi sẽ không tra ra được!”
Rất dọa người, nếu để trường học biết được tôi còn sống nổi hay không chứ! Tôi gấp đến độ phát khóc đến nơi, Tô Duyệt Sinh đột nhiên nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi biết sai rồi, ngài đừng nóng giận, cho chúng tôi một cơ hội đi, là do tôi một mực lôi kéo cô ấy đi trèo tường, như vầy đi, ngài thả cô ấy trước, tôi sẽ ở lại đây, phạt tiền hay giam giữ tôi đều nhận hết”.
Vị cảnh sát vui vẻ: “Còn chút bản lĩnh đàn ông! Giữ cậu lại thả cô ấy đi? Cậu cho nơi này là chỗ có thể diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân hả? Nghĩ thật là đẹp! Nói, hai cô cậu học trường đại học nào?”
Tô Duyệt Sinh im lặng, tôi ngập ngừng suy nghĩ định nói thì bị anh ở dưới bàn nhéo một cái, đành phải im lặng theo.
“Hai cô cậu chắc hẳn là sinh viên đại học rồi, hơn nửa đêm không về ký túc xá, ở bên ngoài làm loạn? Tuy rằng hiện giờ trị an rất tốt, nhưng vạn nhất gặp phải bọn bắt cóc thì làm sao bây giờ?”
Vị cảnh sát già thao thao bất tuyệt lại đem hai chúng tôi ra giáo huấn cho thông suốt một trận, hai chúng tôi chỉ còn biết tỏ thái độ thành khẩn nhận sai, mải miết thanh minh là nhất thời xúc động, cam đoan về sau tuyệt đối không dám tái phạm. Đồng chí cảnh sát rốt cục nể tình hai chúng tôi vi phạm lần đầu, đồng ý thả cho chúng tôi một con ngựa, không báo lại trường đại học cũng không phạt tiền, điều kiện tiên quyết là phải báo cho người lớn tới đón.
Mặt tôi lại suy sụp, hôm nay tôi đã gạt mẹ, nói là mừng sinh nhật bạn học nên tôi ngủ lại ở nhà bạn, nửa đêm bảo tôi gọi điện cho bà để bà đến sở cảnh sát nhận người, bà không lột da tôi ra mới lạ.
Tô Duyệt Sinh cái khó ló cái khôn: “Chúng tôi là người ở nơi khác, người lớn cũng không có ở đây, ngài xem bạn học đến thì có được không?”
Có lẽ do hai chúng tôi điềm đạm đáng yêu, có lẽ vị cảnh sát thực sự thương tôi cũng lớn cỡ bằng con gái của ông, cuối cùng ông ấy thật sự đồng ý.
Tô Duyệt Sinh được cho phép gọi điện thoại, anh cũng không dám lấy điện thoại ra, sợ bị lộ, liền mượn điện thoại của sở cảnh sát. Tôi nghe thấy anh bấm một loạt số rồi nói: “Tiểu Hứa, cậu tới sở cảnh sát gần công viên nhé, chuyện rất khẩn cấp, đón taxi tới đây, đúng vậy, đón xe tới đây đi. Cậu với tớ là bạn học nhiều năm như vậy, nhất định không thể thấy chết mà không cứu!”
Tô Duyệt Sinh rất nhanh trí, tiểu Hứa cũng rất nhanh nhạy, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng 10 phút sau cậu ta liền chạy tới sở cảnh sát, tự xưng là bạn học của chúng tôi, thuận lợi trôi chảy đón chúng tôi ra ngoài.
Sinh nhật năm nay, rõ là… đặc biệt có ý nghĩa.
Chúng tôi đón taxi chạy một vòng lẩn quẩn, trở lại chỗ tiểu Hứa đậu xe, bị bắt ở trong sở cảnh sát đến hơn nửa đêm, vừa mệt lại vừa đói, ở trên xe tôi liền lăn ra ngủ, vẫn là Tô Duyệt Sinh ôm tôi xuống xe. Cái ôm của anh thật ấm áp, thảm nhà anh cũng thật mềm, tôi từ trong ngực anh giãy dụa nhảy xuống đất, nhà anh tôi đã tới một lần, cho nên khá quen thuộc, ngáp dài bỏ chạy vào phòng tắm tắm rửa, đầu tiên tôi phải đem đôi chân bị dính bẩn ở công viên rửa sạch, tôi dùng sửa tắm chà rửa một lần lại một lần, rốt cục ngay cả móng tay cũng sạch sẽ luôn, vòi sen nhà Tô Duyệt Sinh dùng thật tốt, nước vừa mạnh vừa đều, tắm rửa đặc biệt thoải mái, tôi còn cân nhắc có nên hỏi thử xem anh ta xài đồ hiệu gì không, cũng may trong nhà mình cũng có trang bị một cái.
Tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy bên ngoài không biết từ khi nào bày sẵn một bộ quần áo sạch sẽ, còn có một đôi dép lê, có lẽ là đồ của Tô Duyệt Sinh, tôi mặc vào thấy quá rộng, tay áo dài đến lăn lộn, quần cũng không khác gì váy, vén lên, dép lê cũng rất lớn, đi trên đường hết đá rồi đạp, tôi cứ như vậy đá đá đạp đạp xuống lầu.
Tô Duyệt Sinh không có trong phòng khách, trong phòng bếp có ánh đèn, tôi đi qua thì thấy, anh đang mặc áo tắm nấu mì. Tôi quả tình không ngờ tới anh còn có thể nấu cơm, quả thật chấn kinh rồi.
Anh quay đầu lại nhìn tôi, nói: “Xong ngay thôi”.
Tôi ngồi bên bàn ăn đánh giá anh, tóc không sấy khô hoàn toàn, một vài sợi rơi xuống thái dương, một nửa dán lên trên mặt, càng có vẻ trẻ con, trách không được ở sở cảnh sát bị nhìn nhầm là bạn học của tôi, kỳ thực anh so với tôi lớn hơn mấy tuổi, chẳng qua nét mặt non trẻ nên nhìn không ra.
“Nhìn cái gì? Chưa từng thấy soái ca sao?” Anh cũng không ngẩng đầu lên, vậy mà biết tôi đang nhìn anh.
Tôi vuốt cằm đáp: “Chưa thấy qua soái ca nấu mì”.
“Hừ, anh còn nấu ngon nữa là”.
Tôi bán tín bán nghi, thoáng chốc anh liền nấu xong, đem một cái chén lớn đặt trước mặt tôi: “Nếm thử xem”.
Mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, tôi nếm thử một ngụm nước nóng, thật sự không tệ, ánh mắt không khỏi nheo lại nhìn sang: “Anh còn có chiêu này, thực sự nhìn không ra”.
“Mì trường thọ đó, không được cắn đứt”. Anh đưa nĩa cho tôi, “Từ từ ăn, nóng”.
Tôi cẩn thận ăn mì sợi, nỗ lực không làm nó đứt đoạn. Bản thân Tô Duyệt Sinh cũng có một chén, anh ăn rất lịch sự, đến cuối cùng, tôi phát hiện dưới đáy chén có cá muối, trách không được thơm như vậy.
“Hôm kia dùng chân giò hun khói hầm với canh gà, hầm hai ngày đó”. Tô Duyệt Sinh mỉm cười, như là nhớ tới chuyện gì đó rất vui vẻ, “Trước kia vào ngày sinh nhật anh, mẹ anh nhất định tự mình xuống bếp nấu mì trường thọ cho anh, trước đó hai ngày sẽ hầm canh, sau đó đem cá muối chôn ở dưới đáy, có chuyện xưa kể rằng, cá muối là châu báu, ăn mì trường thọ mà ở dưới đáy chén có châu báu, sẽ rất may mắn. Mẹ anh luôn nói, xem ai là bảo bối, thì hãy nấu mì như vậy cho người đó ăn”.
Gò má tôi hơi hơi nóng lên, qua vài giây sau, mới cúi người hôn môi anh, môi và răng của anh cũng có mùi thơm mát, anh dùng dầu gội có mùi thơm thật dễ ngửi, ngay cả mùi thức ăn pha lẫn với mùi cá muối đều bị lấn át, anh ôm chặt lấy tôi, cái hôn này nhiệt liệt mà kéo dài, triền miên khiến chúng tôi cũng không tình nguyện buông đối phương ra.
Gương mặt anh nóng bỏng, mặt tôi cũng vậy. Tôi bỗng nhiên hiểu được, tôi thích anh rồi, thời điểm tôi phát hiện anh thích tôi, kỳ thực trong lòng tôi rất cao hứng. Cái đó và anh là ai không can hệ gì, nếu bạn là người bị cô độc trong một thời gian dài, vẫn luôn đi lại một mình, đột nhiên bạn gặp gỡ một người, thời điểm bạn và người đó ở bên nhau, làm cái gì cũng cao hứng, người đó so với tất cả mọi người càng khiến cho bạn yên tâm dựa vào, thì hẳn đó chính là người bạn yêu!
Có lẽ vì tôi đột nhiên ngẩn ra, do đó Tô Duyệt Sinh hơi hơi nhìn chằm chằm tôi, anh hỏi tôi: “Đang nghĩ gì?”
Tôi hỏi: “Anh yêu em chứ?”
Trong con ngươi của anh có hình ảnh ngược nho nhỏ của tôi, anh thật thẳng thắn thành khẩn nói: “Yêu”.
“Em cũng yêu anh”. Tôi dán sát mặt vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “Em thật sự yêu anh”.
Động tác của anh đều yên lặng, qua ước chừng vài giây, anh đột nhiên bế tôi lên, đặt tôi lên bàn cơm, nhìn chăm chú vào mắt tôi: “Em nói cái gì, anh không nghe thấy, lặp lại lần nữa!”
“Không nói!”
“Lặp lại lần nữa!”
“Không nói!”
Tôi thật sự là thẹn quá hóa giận, lời buồn nôn như vậy, tôi làm sao lặp lại cho được, anh lại cười ha ha, xoay người bế tôi lên cao một phát, tôi thiếu chút nữa đụng vào trần nhà, anh vừa xoa tóc tôi, vừa hỏi: “Em nói hay không nói?”
“Không nói! Đánh chết cũng không nói!”
Anh đột nhiên ấn tôi ngã xuống bàn cơm, “Như vậy cũng không nói? Như vậy cũng không nói!” Nụ hôn của anh vừa tinh tế vừa vội vã, mới đầu tôi còn cù anh, anh một bên cười một bên trốn, cũng không ngừng cù tôi, nhưng nụ hôn sau đó của anh lại tựa như lửa, lan khắp toàn thân tôi. Đây là loại cảm thụ kỳ diệu đến nhường nào, người bạn yêu, vừa vặn cũng là người yêu bạn. Tôi thật muốn nói cho toàn bộ thế giới biết kỳ tích chính là như vậy, trong ngàn vạn người, bạn vừa vặn gặp đúng người bạn yêu, mà anh ta cũng đang rất yêu bạn.
Tựa như toàn bộ thế giới đều dấy lên trận lửa khói, tựa như ngàn vạn vì sao rơi xuống xuyên qua màn đêm, tựa như biển hoa rộng vạn dặm được ánh mặt trời mùa hè soi sáng mị hoặc, tựa như trùng trùng ánh cầu vồng, nở rộ ngay trước mắt.
Không có gì tốt đẹp hơn so với chuyện này.
Tôi ôm cổ Tô Duyệt Sinh, anh thoáng dùng sức một lần nữa ôm lấy tôi, anh giống như đang ôm một loại trân bảo, một đường đi một đường xoay quanh, càng không ngừng hôn nhẹ tôi, cả hai chúng tôi đều không uống rượu, lại giống như đang say. Tình yêu chính là như vậy, khiến cho người ta mơ mơ hồ hồ như đang đắm chìm trong cơn say.
Chúng tôi hôn nhau lâu lắm, tôi đột nhiên phát hiện thân thể anh xảy ra một chút biến hóa vi diệu, giống như anh đang rất khó chịu, lại tựa hồ như anh đang vô cùng hưởng thụ, lá gan của tôi càng lúc càng lớn, tay sờ loạn nơi nơi. Đàn ông là loại sinh vật rất kỳ quái, từ trước cho tới bây giờ tôi chưa từng trải qua chuyện như thế này, thật khiến tôi hết sức tò mò.
Anh bắt được tay tôi, tôi càng lớn mật, đắc ý ngửa mặt lên hôn môi anh, hôn đến nỗi thái dương của anh thấm chút mồ hôi, tựa hồ thật sự là khó chịu nhịn không được, anh nắm chặt lấy tay tôi, hỏi tôi: “Có thể chứ?”
Tôi cố ý mở to hai mắt nhìn anh: “Không thể!”
“Yêu tinh!” Anh nghiến răng nghiến lợi, ôm tôi lên lầu. Vừa lên lầu tôi liền vứt đôi dép lê ra sau, kiễng chân lên mặt anh hôn môi một chút, sau đó dẫm lên mu bàn chân của anh. Mũi bàn chân tôi hơi mát, mu bàn chân anh thì lại nóng bỏng. Anh trở tay ôm tôi, không biết từ khi nào xoay người mở cửa, hai chúng tôi cùng ngã xuống giường.
Giường của anh thật êm, cánh tay anh thật sự mạnh, cái hôn của anh thật nóng. Tôi bị anh hôn đến ý loạn tình mê, tay anh tựa như ngọn lửa, ở trên người tôi châm rất nhiều bó hoa lửa.
Anh ở bên tai tôi thì thào hỏi một lần nữa: “Có thể chứ?” Cả người tôi mềm yếu, nửa câu cũng nói không nên lời, gò má anh nóng bỏng dán trên lồng ngực tôi, tôi nghe thấy tiếng tim của anh đập, cũng nghe rõ tim của chính mình đang đập. Tôi ngẩng mặt lên hôn môi anh.
Cái hôn này châm ngòi tất cả, hết thấy những tưởng tượng trong đầu tôi càng trở nên hoàn mỹ, hơn nữa lúc anh thì thào gọi tên tôi, chân chính cùng tôi hòa làm một, tôi cảm thấy cả người đều bị đánh vỡ nát, rồi một lần nữa được nhào nặn lại, từng giọt từng giọt, cho đến giọt máu cuối cùng, tôi từ trong đau đớn cùng nước mắt trở nên vui thích, chân chính hồi sinh. Tựa như bươm bướm giãy dụa từ trong chiếc kén leo ra, chậm rãi mở rộng đôi cánh, tất cả mọi thứ so với trước đây hoàn toàn bất đồng, đó là một loại hồi sinh, là sự lột xác, sự soi rọi, một sự thiêu đốt hoàn toàn mới.
Mọi chuyện đã hoàn toàn khác so với trước đây rồi.
Lúc tôi trở lại ký túc xá đã là giữa trưa, tất cả mọi người đã đến căn tin ăn cơm, tôi lo lắng bị các bạn học nhìn ra có gì bất thường, vì thế kéo chăn, một mình ru rú ở trên giường. Đến giờ này khắc này, những dấu ấn tươi mới đang dần dần lui bước, tôi không khỏi có chút sợ hãi, trong lớp cũng có những bạn học nữ sẽ cùng bạn trai thuê phòng ở bên ngoài ở chung, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy chuyện đó thật sự rất xa xôi, ít nhất, không liên can tới tôi.
Tôi không hề đề phòng bản thân rồi sẽ nhanh như vậy cùng Tô Duyệt Sinh đi tới bước này, hoặc là nói, trong trí tưởng tượng của tôi đối với chuyện yêu đương chỉ nằm ở mức hôn môi, vương tử hôn công chúa, từ nay về sau trải qua cuộc sống hạnh phúc. Lúc này tôi mới mơ hồ trì trì độn độn, dù sao mọi chuyện so với trước kia đã khác rồi.
Tôi ở trên giường nằm ước chừng cả ngày trời, đến tối bạn cùng phòng múc nước trở về, nói với tôi: “Phía dưới có người tìm cậu kìa”.
“Là ai?”
“Không biết, con trai, xem vẻ rất đẹp trai”.
Tôi có chút thẹn thùng, túm lấy chăn trùm qua đầu, nói: “Tớ bị bệnh trong người không thoải mái, không có ở đây”.
Dì quản lý ký túc xá sẽ không tha cho mấy chuyện nam sinh gì đó vào ký túc xá đâu, vốn dĩ tôi vẫn luôn cảm thấy chán ghét Dì quản lý ký túc xá, nhưng giờ phút này lại đặt toàn bộ hi vọng vào dì ấy, may mà còn có dì ấy, bằng không Tô Duyệt Sinh nếu có thể lên đây, tôi cũng không có cách nào ngăn anh lại.
Bạn cùng phòng đoán chừng là tôi đang cãi nhau với bạn trai, trước kia thời điểm cô ấy cãi nhau với bạn trai tôi đã giúp cô ấy truyền lời, cho nên cô ấy rất nhanh đi xuống lầu.
Một lát sau tôi nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, chắc là bạn cùng phòng đã trở lại, cho nên hỏi: “Anh ấy đi rồi à?”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tôi đột nhiên cảm thấy không đúng, con gái cho dù mang giày cao gót thì tiếng bước chân cũng không thể nặng như vậy, tôi nhanh chóng lăn lông lốc từ trên giường ngồi dậy, quả nhiên là Tô Duyệt Sinh. Tôi vừa thấy là anh đến, liền không tự chủ rụt người trốn vào trong chăn, phảng phất như cái chăn kia là vỏ, còn tôi chính là con ốc sên.
May mắn Tô Duyệt Sinh không kéo chăn ra, bằng không tôi thực sự không thể sống nữa rồi. Tôi khó chịu trốn trong chăn, nghe thấy anh hỏi: “Có nặng lắm không? Muốn đến bệnh viện khám thử không?”
Mặt tôi nóng bừng lên, nào có ai làm ra loại chuyện này còn đi bệnh viện khám, anh đứng trước giường một lúc, lại lấy cái ghế qua ngồi xuống, trong lòng tôi gấp vội, lại lo lắng bạn cùng phòng trở về thấy anh, vì thế gọi anh: “Anh đi đi!”
“Em mở chăn ra đi, anh nhìn thấy em rồi sẽ đi ngay”.
Tôi như cũ chôn đầu, cũng không chịu trả lời, qua vài giây, chăn được kéo ra, anh nghiêng người nhìn nhìn mặt tôi, nhìn thật cẩn thận, giống như đang xem văn kiện gì đó rất quan trọng. Tôi phụng phịu nói: “Giờ anh nhìn cũng nhìn rồi, anh có thể đi”.
Anh nói: “Chúng ta kết hôn đi”.
Tôi sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ nói ra những lời này, tuy rằng tôi biết tương lai chúng tôi nhất định sẽ kết hôn, nhưng tôi còn chưa tốt nghiệp đó.
Tôi nói: “Đừng náo loạn, lát nữa bạn học của em sẽ trở lại đó”.
Anh dường như nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Vậy em không tức giận nữa chứ?”
Đương nhiên tức giận, lúc sáng nếu không phải anh trì trì kéo kéo, cũng sẽ không làm hại tôi bị nhốt ở ngoài hết nửa ngày. Hơn nữa lúc trở lại phòng ký túc xá, khung cảnh quen thuộc trong sân trường nhắc nhở tôi, tôi vẫn còn là một sinh viên, tôi cảm thấy áy náy, giống như bản thân đã làm sai chuyện. Nhưng áy náy lại không có cách nào nói với ai, quả thật ảo não mà.
Mấy ngày nay tôi và Tô Duyệt Sinh náo loạn kỳ quái, chủ yếu là tôi cảm thấy kỳ quái, anh mỗi ngày vẫn sẽ gọi điện thoại cho tôi, tôi ở lỳ trong trường học không chịu ra ngoài, anh sẽ đến gặp tôi, cũng không biết anh làm thế nào mà khiến cho dì quản lý ký túc xá cho phép anh đi vào, nhưng có đôi khi anh cũng sẽ không được phép lên, chỉ có thể nhờ bạn cùng phòng đem hộ này nọ lên cho tôi. Anh làm việc đặc biệt chu đáo, đồ ăn vặt sang quý mua một đống, mỗi đứa bạn cùng phòng đều có phần, dần dần các bạn học đều biết tôi có bạn trai rất săn sóc, mỗi lần đến trường thăm tôi, bạn cùng phòng đều bị đồ ăn vặt này nọ dỗ cho thật vui vẻ, nên thường ở trước mặt tôi giúp anh nói mấy lời hay.
Tôi tức giận Tô Duyệt Sinh được mấy ngày, cuối cùng vẫn bị anh dỗ dành được. Anh rất biết lấy lòng, lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi cũng không còn bày vẻ mặt lạnh lùng với anh nữa. Tựa như câu nói của người nào đó, thực tủy tri vị, Tô Duyệt Sinh gần như mỗi ngày đều ở bên cạnh tôi.
Khi đó tôi còn rất trẻ, thật sự không thể lý giải nổi nhiệt tình của anh, có mấy thời điểm cố tình lảng tránh, thật sự chạy không thoát cũng sẽ để mặc cho anh vừa lòng đẹp ý, khoảng thời gian đó anh giống như kẻ nghiện vậy, mỗi ngày đều nhắc nhở muốn tối chuyển ra ngoài ở chung với anh, khi đó tính bướng bỉnh của tôi rất hư, rất không nguyện ý nhân nhượng anh.
Tôi nói: “Chuyện này tuyệt đối không có khả năng”.
“Sao em lại kỳ quái vậy? Chẳng lẽ mai này kết hôn em cũng không chịu ở cạnh anh?”
Tôi làm bộ như chẳng hề để ý: “Chuyện tương lai để tương lai tính, huống chi, em với anh còn chưa chắc sẽ kết hôn mà”.
Có lẽ những lời này kích thích đến anh rất nhiều, anh lập tức nói: “Chúng ta đây lập tức kết hôn ngay”.
Tôi còn cho là anh nói đùa, thời điểm nói lời này là thứ tư, đợi đến buổi chiều thứ sáu, anh đứng chờ tôi trước cổng trường, đưa tôi về nhà. Tôi cố gắng không đồng ý đi xe của anh, tôi nghĩ nghĩ anh nói muốn đưa tôi về nhà, như vậy ở trên xe nhất định anh sẽ thuyết phục tôi thứ bảy chủ nhật nghĩ cách ra ngoài gặp anh, tôi mà ra ngoài, mẹ sẽ nghi ngờ.
Kết quả vừa lên xe, anh liền đưa cho tôi một cái túi nhỏ, tôi tò mò mở ra vừa thấy, bên trong không ngờ lại là hộ khẩu của anh. Anh nói: “Hôm kia anh có về Bắc Kinh một chuyến, lấy hộ khẩu đến đây, em cũng lấy hộ khẩu ra đi, ngày mai chúng ta đến cục dân chính đăng ký, anh đã hỏi thăm rồi, thứ bảy họ có làm việc”.
Tôi hoàn toàn choáng váng, anh giữ chặt tay tôi, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi, nói: “Vốn phải làm cho long trọng một chút, nhưng anh đoán em nhất định không thích mấy chuyện quỳ gối này kia đâu, cho nên…” Anh ước chừng là thấy tôi ngốc ngơ ngác, cho nên kéo tôi qua hôn một cái lên trán tôi, “Anh coi như em đã đồng ý rồi nhé”.
Tôi nhìn nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, màu trắng tinh khiết lấp lánh, khảm một viên kim cương nhỏ, tôi rất thích kiểu dáng này, kích cỡ cũng vừa vặn thích hợp, nhưng… tôi dở khóc dở cười: “Em còn chưa tốt nghiệp mà, lại nói kết hôn đâu phải trò đùa…”
“Thế nào là trò đùa hả?” Anh nói, “Ngay cả hộ khẩu anh cũng lén đem tới đây rồi, sao có thể gọi là trò đùa? Nếu em cảm thấy không đủ long trọng, tối nay chúng ta đi ăn, ở tại nhà hàng cầu hôn lại lần nữa? Tối nay cơm nước xong anh sẽ đưa em về, em nhanh chóng lén đem hộ khẩu ra, ngày mai chúng ta đi công chứng”.
“Vậy không được”.
“Em không đồng ý gả cho anh?”
Anh đột nhiên hỏi tôi một câu như vậy, bảo tôi làm sao trả lời, kỳ thực trong lòng tôi đang rối một nùi, tôi còn chưa tốt nghiệp, kết hôn đối với tôi mà nói, thật sự là chuyện rất xa xôi.
Thấy tôi trầm mặc không nói, anh tựa hồ như hiểu ra điều gì đó, tự giễu cười cười, anh nói: “Em vẫn còn thích Trình Tử Lương”.
Tôi bị một kích này, trực giác như máu dồn thẳng lên đầu, vành mắt nóng lên, chóp mũi cũng lên men, tôi liếc mắt nhìn anh một cái, anh cũng nhìn nhìn tôi, tôi cũng không thích Trình Tử Lương, bản thân tôi biết rõ rành rành, mọi việc hết thảy đã kết thúc rồi, anh cũng biết rất rõ, cũng biết rõ tôi khó chịu nhường nào, anh nói lời này, chính là muốn cho tôi khó chịu. Chỉ có người yêu của bạn, mới biết phải làm thế nào để tổn hại đến bạn.
Tôi hơi ngẩng mặt lên, nói: “Nếu anh cảm thấy như vậy, thì chúng ta chia tay đi”.
Tôi xuống xe đóng sầm cửa xe, dọc theo đường cái đi thẳng về phía trước, mặt trời đầu hè chiếu thẳng lên vùng cánh tay lộ ra ngoài, hơi đau rát. Tôi đi rất nhanh, không lâu sau thì rẽ hướng, phía trước chính là trạm xe buýt, để đón xe công cộng về nhà, tôi còn phải sang xe hai lần, nhưng mặc kệ, tôi có thể đón xe công cộng đi đến bến tàu điện ngầm trước. Tôi cắn chặt hàm răng, lúc này mới cảm thấy môi đau, thì ra tôi vẫn luôn cắn chặt môi dưới của mình. Tôi buông lỏng ra, có chiếc xe công cộng chạy tới, tầm mắt tôi mơ hồ, trong mắt đều là nước mắt, cũng không nhìn thấy rõ là xe số mấy, cứ thế chạy đuổi theo, có lẽ là tôi cần đón chuyến xe đó, không, cho dù không phải thì tôi cũng phải lên chuyến xe đó, lập tức lên xe rời khỏi nơi này.
Tôi không thể đuổi theo chiếc xe công cộng, bởi vì có người túm chặt cánh tay tôi, tôi nhìn lại là Tô Duyệt Sinh, tôi theo bản năng muốn bỏ tay ra, ngón tay anh dùng sức, mạnh mẽ giữ chặt tôi, tôi không muốn ở giữa đường đôi co với anh, đã nói: “Buông tay!”
Lời thốt ra khỏi miệng xong mới nhận ra giọng của chính mình khàn đến đáng sợ, giọng của anh thì vô cùng bối rối, dường như mang theo nỗi đau thương nào đó, anh nói: “Anh sai rồi”.
“Anh buông tay!”
Anh kiên quyết kéo tôi lại gần hơn, tôi cào đỏ cả tay anh nhưng anh vẫn không chịu buông ra, anh nói: “Thực xin lỗi, anh sai rồi”.
Tôi mếu máo, thật ủy khuất mà.
Anh nói: “Dù em nói thế nào anh đều phớt lờ mà? Thất Xảo, chỉ là vì quá lưu tâm nên mới gây nên sai lầm, nói bậy”.
Tôi cảm thấy rất khổ sở, tôi nói: “Sau này anh không được nhắc đến anh ta nữa”.
Anh gật gật đầu, đáp ứng: “Sau này không bao giờ nhắc đến nữa”.
Có lẽ vì lo lắng tôi còn tức giận, nên lúc ở nhà hàng ăn tối, Tô Duyệt Sinh thật sự cầu hôn thêm lần nữa. Vô cùng long trọng, ôm bó hoa tươi quỳ gối một chân xuống, hỏi tôi có đồng ý gả cho anh hay không.
Cả gian phòng đều bị anh bao hết rồi, tuy rằng không có ai nhìn, tôi cũng cảm thấy rất thẹn thùng. Tôi nói: “Chờ em suy xét cân nhắc đã”.
“Vậy em cứ suy xét cả đêm đi, ngày mai chúng ta sẽ đến cục dân chính”.
Tuy trên miệng tôi không đáp ứng, nhưng kỳ thực trong lòng đã buông lỏng rồi.
Đợi đến buổi tối mẹ tôi đang ngủ, tôi liền lẻn vào thư phòng mở két sắt, tất cả các giấy tờ chứng nhận đều được cất trong két sắt ở thư phòng, nào là chứng từ bất động sản, chứng từ cổ phiếu, còn có hộ khẩu của tôi với mẹ cũng để trong đó, tôi không dám bật đèn, liền ấn lên màn hình điện thoại di động lấy ánh sáng chiếu vào các nút bấm trên két sắt, mẹ từng nói mật mã của két sắt cho tôi biết, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày lén lút đến lấy hộ khẩu, cho nên trong lòng bàn tay đều đầy mồ hôi.
May mắn hộ khẩu để ở ngay chỗ trên cùng nhất, tôi vừa sờ liền đụng trúng nó, mở ra nhìn thấy không sai, liền cất vào trong ngực, sau đó đóng két sắt lại, lui về phòng.
Suốt đêm đó tôi ngủ không ngon, toàn mơ thấy ác mộng, lúc thì mơ thấy mẹ phát hiện ra tôi trộm hộ khẩu, giận dữ, lúc lại mơ thấy tôi làm mất hộ khẩu, Tô Duyệt Sinh vội vã mắng tôi tơi tả.
Đợi đến lúc tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức thì đã hơn bảy giờ sáng, Tô Duyệt Sinh gọi điện thoại tới, anh thúc giục tôi: “Sao còn chưa ra hả? Anh đang đợi ở ngã tư rồi này”.
Tôi qua loa rửa mặt, vội vội vàng vàng còn nhớ rõ chuyện trang điểm… kỳ thực cũng chỉ là tô chút son môi. Quần áo thì Tô Duyệt Sinh đã chọn thay cho tôi rồi, anh nói đi đăng ký thì cần phải trịnh trọng một chút, cho nên tối qua đã tặng cho tôi một chiếc váy lễ phục màu đỏ, kiểu dáng hơi giống sườn xám, nhưng không có dáng vẻ người lớn như kiểu sườn xám thường thấy, trên tà váy có thêu một cành hoa, thật thanh lịch lại tỏ rõ không khí vui mừng, vẫn theo thường lệ vô cùng vừa người, nghe nói là lúc ở Bắc Kinh đặt may cho tôi.
Tôi vừa vui sướng lại vừa phiền muộn, bản lĩnh tuyển chọn quần áo cho phụ nữ này của anh thật không biết làm thế nào mà luyện thành. May mắn, sau này sẽ chỉ tuyển chọn cho tôi thôi.
Tôi mặc chiếc váy vào, không quên đeo bộ bông tai Hồng bảo thạch lên, rồi lấy ra hộ khẩu nhét dưới gối, còn chiếc nhẫn kia, cũng được tôi lấy ra từ dưới gối đeo lên, mẹ tôi còn ngủ chưa có rời giường, cho nên tôi thuận lợi trôi chảy chuồn ra khỏi nhà.
Tô Duyệt Sinh đang đợi tôi ở chỗ rẽ ra khỏi khu nhà, hôm nay anh cũng ăn mặc rất trịnh trọng, màu caravat hợp với màu sắc chiếc váy của tôi, rõ ràng cho thấy đã được cẩn thận chọn lựa phối hợp, nhìn thấy tôi mang giày cao gót lắc lắc đi ra, anh liền nhìn tôi cười.
Trên đường đi hai chúng tôi cũng chưa nói gì với nhau cả, Tô Duyệt Sinh lái xe đặc biệt chậm, vừa lái xe vừa nói: “Sớm biết vậy nên gọi tiểu Hứa đưa chúng ta đi”.
Tôi cũng cảm thấy, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, cũng không biết đang khẩn trương cái gì.
Đến cục dân chính, ở đó đang có rất nhiều người xếp hàng chờ, bảng hướng dẫn thủ tục ghi rất rõ, đầu tiên lấy số, rồi chụp ảnh, sau đó đi đăng ký.
Thời điểm chụp ảnh vì quá khẩn trương nên tôi cười không nổi, Tô Duyệt Sinh thì nắm chặt ngón tay tôi, cũng trở nên rất ư nghiêm nghị. Người thợ chụp hình liền đùa với hai chúng tôi: “Ai! Người đẹp à! Cười một cái đi. Vị tiên sinh này anh nhìn mà xem, bạn gái anh cao ráo xinh đẹp như vậy, hai người các vị còn rất xứng đôi, sao lại không cười lên hả? Nếu tôi là anh, tôi đã sớm cười đến răng cũng rơi đầy! Nào! Nào, cười một cái đi!”
Tôi nhìn Tô Duyệt Sinh, vừa vặn anh cũng nhìn tôi, hai chúng tôi đều cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng, đồng thời xoay đầu qua, nhìn vào máy chụp hình nở nụ cười. Anh thợ chụp ấn nút chụp xong, sau đó từ trên màn hình máy tính hiện ra hình ảnh liền vội vàng gọi hai chúng tôi tới xem: “Hai vị nhìn thử xem, được không?”
Rất giống hai người hợp ý nhau cùng đi đăng ký, độ lớn nhỏ khi so với giấy tờ đăng ký của cả hai cũng rất chính xác, biểu cảm của chúng tôi thế nhưng cũng không tệ lắm, nụ cười của cả hai đều vô cùng ngượng ngùng, giống như đóa hoa vừa mới nở, còn chưa hoàn toàn nở rộ, cánh hoa chỉ vừa hé lộ ra chút nhụy hoa, đặc biệt thanh khiết, mang theo một chút hào quang mơ hồ. Tôi cảm thấy rất vừa lòng, Tô Duyệt Sinh cũng thấy không tệ, liền lập tức đồng ý. Chúng tôi cầm tấm ảnh chụp cùng đi đăng ký giấy, một lần nữa xếp hàng, thủ tục đăng ký làm xong rất nhanh, không bao lâu thì đến phiên chúng tôi. Người chủ trì đăng ký là một nữ nhân viên chức trẻ tuổi, nhìn qua so với tôi cũng không lớn hơn nhiều lắm, gương mặt trắng trẻo nõn nà, cột tóc đuôi ngựa đeo mắt kính, giọng nói rất ôn hòa. Tôi nhìn bảng tên của chị ấy, tên là “Khang Nhã Vân”, càng khẩn trương tôi càng chú ý đến mấy thứ chi tiết vặt vãnh không liên quan, tôi ngẫm nghĩ, người này sẽ phát giấy hôn thú cho chúng tôi, là một người quan trọng cỡ nào, tuy rằng không hề quen biết, nhưng tôi nhất định phải biết tên của chị ấy.
Chị ấy theo thông lệ hỏi chúng tôi mấy vấn đề, vấn đề quan trọng nhất là: “Hai người tự nguyện kết hôn?”
Tô Duyệt Sinh đáp đặc biệt mau: “Phải. Cô ấy cũng vậy”.
“Tự cô ấy trả lời”.
Tôi lấy lại bình tĩnh, nói: “Vâng”.
Tô Duyệt Sinh lúc này dường như là nhẹ nhàng thở ra, quay sang cười với tôi, hôm nay tôi mới biết được, thì ra lúc Tô Duyệt Sinh thật sự cười, khóe miệng sẽ có một chỗ xoáy nhẹ, giống như lúm đồng tiền, trước kia cũng chưa từng thấy qua anh cười như vậy.
Khang Nhã Vân đóng dấu lên chỗ tấm hình chụp của chúng tôi trên tờ hôn thú, sau đó đóng dấu chạm nổi lên, đúng lúc này, chị ấy đột nhiên dừng lại, một lần nữa cầm chứng minh thư của tôi lên, cẩn thận nhìn nhìn, hỏi tôi: “Cô sinh năm 1986?”
Tôi gật gật đầu, Khang Nhã Vân nói: “Chưa đủ 20 tuổi, không thể đăng ký kết hôn”.
Tôi và Tô Duyệt Sinh đều choáng váng, Khang Nhã Vân vỗ vỗ ngực, còn nói may mắn: “Xíu nữa thôi là phạm sai lầm lớn rồi, ai, hai người cũng thật là…” Chị ấy điều chỉnh lại sắc mặt, nói với chúng tôi, “Luật hôn nhân quy định, trai 22 tuổi, gái 20 tuổi mới phù hợp điều kiện đăng ký kết hôn”.
Tô Duyệt Sinh mờ mịt nhìn tôi, tôi cũng mờ mịt nhìn anh, cuối cùng vẫn là tôi nhận lại tài liệu đăng ký cùng giấy chứng nhận. Khang Nhã Vân đoán chừng là sợ chúng tôi sốt ruột, cho nên cố ý cầm một quyển ‘Luật hôn nhân’ đưa cho chúng tôi, nói: “Trở về nghiên cứu kỹ đi, khi nào đủ tuổi quy định rồi mới nghĩ đến chuyện đăng ký, sang năm các người hãy đến nhé”.
Đi ra chỗ ghi danh, sắc mặt Tô Duyệt Sinh quả thực khó coi không khác gì trận mưa to đêm trước, tôi an ủi anh: “Sang năm lại đến là được mà”.
“Không được, anh sẽ tìm người nghĩ cách”.
“Đã không hợp pháp anh còn nghĩ cách gì nữa?”
Anh cầm lấy tài liệu trong tay tôi: “Em mặc kệ đi, dù sao anh cũng sẽ có cách”.
Lúc chúng tôi còn trẻ, đối với thế giới này là tràn ngập tin tưởng, cảm thấy bản thân sẽ có cách thực hiện được tất cả mọi mong muốn, khi đó, Tô Duyệt Sinh là như thế, và tôi cũng thế. Chúng tôi đều đối với con đường phía trước tràn đầy tin tưởng, thế cho nên quá mức rối rắm với mấy chi tiết vụn vặt, ngược lại không biết rằng tương lai sẽ có vấn đề gì.
Tuy rằng không thể làm được giấy tờ hôn thú trọn vẹn, nhưng việc kết hôn đã là chuyện vô cùng chắc chắn, tôi rốt cục chuyển ra khỏi trường học đến ở nhà Tô Duyệt Sinh, nơi đó trở thành ngôi nhà nhỏ ngọt ngào của chúng tôi. Trước kia không cảm thấy, đến khi dọn ra ở chung rồi mới nhận thấy thì ra bản thân có nhiều đồ đạc này nọ như vậy, Tô Duyệt Sinh lại đặc biệt thích mua sắm này nọ cho tôi, quần áo, giày dép, đồ trang điểm, rất nhanh gian phòng to như vậy đã bị nhét tràn đầy.
Thời gian đó, ngày qua ngày, quả thật có chút u mê hồ đồ, nhưng rất ngọt ngào. Hai người khoan khoái ở cạnh bên nhau cũng không cảm thấy chán, mỗi ngày trôi qua đều thật ngắn ngủi, mỗi ngày đều thật dài lâu. Thời gian mỗi ngày của tôi đều chia làm hai phần, một phần là ở trường học, không có Tô Duyệt Sinh; một phần khác là ở trong nhà, có Tô Duyệt Sinh.
Ở phần cuộc sống có Tô Duyệt Sinh, phong phú vui sướng cỡ nào. Anh thuộc loại người kén ăn như vậy, mà cơm tôi nấu đều có thể mặt không đổi sắc ăn hết, còn đi ngược với lương tâm khen ngon, dỗ tôi cứ tiếp tục phát huy nấu nướng. Ngẫu nhiên anh cũng sẽ tự mình xuống bếp, nấu mấy món Âu Tây cho tôi ăn. Chúng tôi giống như đôi chim bồ câu, mỗi ngày trừ bỏ vui chơi, chính là ăn.
Nhân dịp trường kỷ niệm ngày thành lập cho sinh viên nghỉ học, Tô Duyệt Sinh dẫn tôi đi Hokkaido chơi một chuyến. Vé máy bay khách sạn anh đã sớm đặt sẵn hết rồi, vốn dĩ đã dự tính sau khi đăng ký kết hôn xong sẽ cho tôi kinh hỉ hưởng tuần trăng mật. Kết quả hôn thú không lấy được, nhưng anh vẫn mặt dày mày dạn bắt tôi đi chơi cùng anh, coi như là nghỉ phép. Anh thích trượt tuyết, trước đây tôi cũng không nghĩ tới chính mình sẽ thích môn trượt tuyết như vậy, tôi thậm chí đã học được điều khiển mô tô chạy trên tuyết, mỗi ngày khởi động xe mô tô, ở trên đường tuyết chạy thẳng về phía trước, té ngã cũng không sợ, dù sao cũng không đau, lại đứng lên là được. Chúng tôi ở Hokkaido rất nhiều ngày, mùa xuân đến, nơi này là mùa ế hàng, khách vãng lai vô cùng ít. Khách sạn tọa lạc trên đỉnh núi, phòng ở có kính thủy tinh sát đất nhìn ra hướng Thái Bình Dương. Thế giới rộng lớn mà yên tĩnh như vậy, nơi nơi đều mờ mịt tuyết trắng, xa hơn là vùng biển trải dài mênh mông vô tận, ngoại trừ bông tuyết yên tĩnh lặng lẽ rơi xuống, còn thì cái gì cũng không có, tựa như toàn bộ thế giới này chỉ có hai người chúng tôi.
Ban đêm nơi đây thật đẹp, bầu trời là hoàng hôn, bầu trời xanh dần ngả sang màu tím, như chiếc thấu kính xuyên qua bên kia là quả cầu thủy tinh mùa đông. Từng ngôi sao nhỏ vụn rơi xuống tạo thành dải ánh sáng bạc, thế giới tươi ngọt tựa như mơ, tiếng sóng biển mơ hồ, tôi kề mặt lên kính ngắm sao, bất giác cảm thấy an tĩnh. Tô Duyệt Sinh rút một đóa hồng trong bình hoa ra, nhẹ nhàng cài lên tóc tôi. Tôi quay đầu, anh hôn tôi thật sâu. Ngón tay tôi dán trên kính thủy tinh đã lâu, lúc chạm vào mặt anh ước chừng là vô cùng lạnh lẽo, anh đem ngón tay tôi áp ở trong lòng bàn tay, chậm rãi sưởi ấm cho tôi, hỏi tôi: “Nếu thích nơi này như vậy, hay là anh chuyển đến đây ở luôn có được không?” Thế giới thuần khiết tốt đẹp như vậy, tôi thật sự động tâm muốn vĩnh viễn ở lại nơi này, nhưng mẹ tôi chỉ có một mình tôi, tôi không thể ích kỷ như vậy, bỏ mặc bà một mình chạy trốn, nghĩ đến mẹ, trong lòng tôi nói không nên lời phiền não, nhưng tôi không muốn để Tô Duyệt Sinh nhận ra phiền não này, tôi cười hì hì nói: “Ở đây ngay cả hạt dưa cũng không có, rất không thích hợp cho người ở”.
Lúc xuất cảnh tôi có cầm theo một gói hạt dưa, chuẩn bị để trên đường giết thời gian, lúc đi xe lửa đến Hokkaido có mời mấy người ngồi bên cạnh, bọn họ đều lễ phép từ chối, tôi mới biết thì ra người Nhật Bản không ăn hạt dưa. Bọn họ thấy tôi cắn hạt dưa, tựa như nhìn thấy chuyện lạ trên đời. Sau này Tô Duyệt Sinh có nói với tôi, Nhật Bản chỉ dùng hạt dưa để nuôi chim, lúc đó tôi thẹn quá hóa giận, anh lại ôm lấy vai tôi: “Em chính là con chim nhỏ anh nuôi, nơi nào cũng không cho phép đi, chỉ có thể đi cùng anh thôi”.
Ngốc thật, nhưng con người đang trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, làm sao có thể nhận ra mình ngốc? Dù có ngốc nghếch nghe qua mấy lời tình tứ, đều sẽ cảm thấy ngọt ngào như mật.
Tựa như hiện giờ, Tô Duyệt Sinh biết rõ là tôi nói lung tung, nhưng anh cái gì cũng không nói, chỉ cười điểm điểm cái mũi của tôi.
Trong điện thoại của Tô Duyệt Sinh, số của tôi được xếp đầu tiên, hơn nữa còn đặt tên là Vợ. Di động của tôi lại như cũ không lưu số của anh, bởi vì tôi sợ mẹ phát hiện ra.
Nếu mẹ mà biết tôi đang ở cùng Tô Duyệt Sinh, nhất định sẽ vô cùng vô cùng thất vọng, tôi không biết nên nói như thế nào để thuyết phục bà, đành phải lảng tránh suy nghĩ đến vấn đề này.
Cùng ở chung với Tô Duyệt Sinh, tôi mới phát hiện buổi sáng anh rất thích ngủ nướng, bất kể kêu gọi thế nào cũng sẽ không dậy nổi giường, cho dù trời có sập xuống, anh cũng vẫn cằn nhằn thiêm thiếp nằm trên giường thêm một lúc nữa, không chỉ có mình anh ngủ nướng, còn không cho tôi rời giường nữa kia.
Cũng bởi vì tật xấu này của anh, cho nên nhiều lần tôi xém chút là tới lớp trễ, tiết buổi sáng lại nhiều, rất nhiều môn quan trọng đều xếp vào buổi sáng, sáng nào tôi cũng gần như là hốt ha hốt hoảng ra khỏi cửa, Tô Duyệt Sinh thì đuổi theo ở phía sau: “Anh lái xe đưa em đi!”
Xe của anh rất nổi trội, tôi mới không tình nguyện bị các sinh viên khác chú ý, tin tức truyền đi truyền đi bị biến dạng, dần dần sẽ thành những lời khó nghe. Mắt thấy không còn kịp rồi, tôi cũng chỉ cho phép anh dừng xe ở một chỗ cách khá xa trường học, sau đó tự mình chạy tới.
Kỹ xảo mang giày cao gót chạy vội của tôi, có lẽ được luyện ra từ đây cũng nên.
Tôi vùn vụt chạy vào lớp học, may mắn không bị trễ nhiều lắm, kỷ luật ở trường đại học lỏng lẻo, các thầy giáo đa phần mắt nhắm mắt mở, cũng chỉ coi như không phát hiện ra.
Ngồi xuống nghe xong một môn, một bạn học ngồi ở chỗ cửa sau phòng học truyền đến một túi giấy nóng hổi cho tôi, mở ra thì thấy hiển nhiên là bánh bao cùng sữa đậu nành, di động ong ong vang lên tiếng chuông, Tô Duyệt Sinh nhắn tin tới nói: “Len lén cắn một ngụm đi”.
Lo lắng này khiến người bạn cùng phòng của tôi phát hiện được, cô ấy mím môi cười nói: “Bạn trai của cậu tốt với cậu thật đó”.
Bánh bao thì tôi còn không để ý lén cắn một ngụm, đợi đến lúc hết giờ tôi mới lấy ra ăn điểm tâm, vừa ăn vừa thẹn quá hóa giận nhắn tin cho Tô Duyệt Sinh: “Anh đừng trong lúc em đang ở trong lớp chuyển điểm tâm vào cho em có được hay không, ảnh hưởng không tốt”.
“Bụng không lên lớp mới không tốt!”
Tôi quả thực không biết nói sao, nếu không phải tại anh buổi sáng ngủ nướng, tôi có thể đến trễ sao? Nhưng anh lại không có nhiều kiên nhẫn đối với chuyện nhắn tin, tôi mà trả lời một hồi, chỉ e là anh sẽ trực tiếp gọi điện thoại tới thôi.
Đối với anh như thế đã là vô cùng phá lệ rồi… chứ đối với những người khác từ trước tới giờ anh đều là điện thoại đến điện thoại đi, chỉ có tôi bởi vì phải vào lớp, anh còn nhân nhượng gửi tin nhắn cho tôi.
Bánh bao hôm đó là nhân rau xanh nấm hương, vì sao tôi lại nhớ rõ ràng như vậy, bởi vì hôm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nếu nói đời người là bề mặt êm đềm an tĩnh của con sông, khi nó phải trôi qua eo núi cong, sẽ đột nhiên tạo nên nhiều bọt sóng dâng trào, thường thường khiến ta tan xương nát thịt mà không nhận ra.