Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên đống đổ nát tan hoang, đóa hồng non nớt bừng nở trong thế giới vắng lặng.
Trong thế giới lạnh lẽo chỉ có đen và trắng, nó là màu sắc duy nhất.
Diệp Hi giẫm lên tàn tích của một tòa nhà cao tầng đổ nát, chứng kiến vô số thành phố bị sóng thần tàn phá. Sau đó mặt đất sụt lún, vật đổi sao dời, khung cảnh biến đổi, vô số mảnh băng lốm đốm rơi giữa ấn đường, tan thành những giọt sương nhỏ rồi chảy dọc xuống má.
Cô nhfin thấy vô số dòng sông băng va chạm vào nhau, vô số dòng nước xiết gào thét chảy. Dòng nước cuồng nộ dữ dội uốn lượn giữa những tảng băng khổng lồ, tiếng ầm vang lớn khiến lớp băng dưới chân rung chuyển từng đượt.
Băng hà hai tầng đã hoàn toàn tan chảy, vô số tảng băng trôi nổi trên mặt biển, lớp vảy bạc lóe lên dưới lớp băng, sóng nước khuấy động chọc thủng lớp băng, chỗ đứng dưới chân bỗng vỡ vụn, dòng nước xiết gào thét, đại dương lạnh giá bao quanh cô trong nháy mắt.
Cô mở mắt trong cái lạnh bao trùm khắp nơi, trông thấy trong làn nước trong vắt, những tảng băng khổng lồ ẩn dưới lớp băng. Dưới đáy biển tối tăm, lạnh lẽo, trắng xóa, hoa văn kỳ dị tỏa ra ánh sáng lạnh, giống như một lâu đài băng khổng lồ trôi nổi dưới biển sâu, lạnh mà u ám, nguy hiểm lại mê người. Mọi thứ trước mặt đều nhỏ như bụi trần, nhỏ bé như kiến.
Diệp Hi bơi trong làn nước lạnh lẽo của biển sâu, cô không có sức mạnh to lớn để rung chuyển sông băng, chỉ có thể nhìn tảng băng khổng lồ ẩn mình dưới nước kia đang di chuyển về phía mình.
Trong ánh sáng lạnh lẽo do tảng băng dưới đáy biển phát ra, Diệp Hi nhìn thấy một người lặng yên trôi nổi gần tảng băng. Cô ấy được một vầng sáng nhạt nhu hòa bao bọc, đang dần chìm xuống biển, mái tóc dài bồng bềnh trong nước, lắc lư theo dòng nước ngầm của biển.
Ánh sáng trên cơ thể cô ấy ngày một yếu ớt, sắp sửa chìm vào vực thẳm tối thăm không thấy đáy của biển cả. Trong lòng Diệp Hi đột nhiên có dự cảm không lành, cô liều mạng bơi, bơi về phía người đang từ từ chìm vào vực sâu của bóng tối với tốc độ rất nhanh.
Ngón tay cô chạm đến vạt áo bồng bềnh trong làn nước, Diệp Hi tóm chặt vạt áo màu xanh có sọc xanh trắng, hai chân dùng lực đạp trong nước, mượn sức nổi để bơi lên phía trên nữ sinh, Diệp Hi phun ra bọt nước, một chùm bong bóng nước chạy qua mặt nữ sinh, lông mi cô ấy rung rung, mở ra đôi mắt mơ màng.
Diệp Hi đưa tay ôm lấy eo cô ấy, ôm cô ấy trong tay, dùng sức đứng nước. Mái tóc dài bồng bềnh của nữ sinh giống như cái đuôi của hải yêu, nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt cô. Giữa mười triệu sợi tóc bồng bềnh trong làn nước, hai người nhìn nhau, trông thấy ánh mắt đối phương trong dòng nước biển lập lòe ánh sáng tăm tối.
Đôi mắt mơ màng của nữ sinh xuất hiện một tia sáng, cô ấy cố gắng mở mắt trong nước nhìn Diệp Hi đang ôm mình, đôi tay yếu ớt buông thõng trong nước ôm lấy eo Diệp Hi.
Dòng sông băng khổng lồ chậm rãi di chuyển về phía họ như một bóng ma trắng vĩ đại dưới biển sâu, khoảng cách với tảng băng càng được thu hẹp, các cô càng cảm cảm nhạn được sự to lớn của nó. Tuyết biển bay lả tả trong nước biển, tựa như những bông tuyết rơi trong đêm cuối đông.
Dòng nước lạnh buốt thấu xương làm cho con người ta tuyệt vọng, thế giới rộng lớn im lặng không tiếng động, sự cô độc không gì sánh nổi ấy khiến Diệp Hi cảm thấy dường như cô và người trong lòng là những người duy nhất còn lại trên thế giới.
Các cô ngày càng gần với sông băng, thậm chí có thể nhìn thấy bề mặt gồ ghề của tảng băng và kết tủa giống như tơ liễu bên trong lớp băng.
Tay chân Diệp Hi quạt nước, để lực nước đẩy cơ thể tiến về phía trước. Cô bơi quanh tảng băng, nhưng đây cũng chỉ là sự đấu tranh tuyệt vọng cuối cùng. Một khi các cô chạm vào tảng băng, lực đạo lớn sẽ chỉ làm cho các cô vỡ vụn rồi chìm xuống đáy biển, vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy ánh sáng.
Diệp Hi chưa từng quan tâm quá nhiều đến sống chết trong mơ, nhưng lần này có có giác quan thứ sáu kỳ diệu——Nếu như các cô mặc cho tảng băng đánh bại rồi chìm xuống đáy biển, nữ sinh trong tay cô có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tệ hơn nữa là tảng băng đang ngày càng gần, Diệp Hi chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào bề mặt lạnh lẽo và rắn chắc đó.
Trong lòng Diệp Hi âm ỉ xuất hiện một tia tuyệt vọng, cô nhìn bức tường băng lạnh lẽo trước mắt, trong lòng chợt dâng lên khát vọng sống mãnh liệt.
Trong ánh sáng mờ ảo, ánh sáng màu trắng bạc của lớp vảy quét qua vực sâu tăm tối của đáy đại dương. Nó dần hiện ra từ trong bóng tối, hiện ra hình dáng màu bạc khổng lồ của nó.
Vô số vảy bạc phát sáng lập lòe, Diệp Hi không nhìn rõ toàn bộ diện mạo của nó, chỉ thoáng thấy một cái đuôi cá khổng lồ.
Nơi nào nó đi qua đều gây ra sóng lớn, nước biển cuồn cuộn bọt trắng, tảng băng trước mặt bị va chạm bởi một lực lớn, chỉ nghe một âm thanh lớn vang trời đinh tai nhức óc, trên mặt băng cứng chắc xuất hiện vô số vết nứt, các vết nứt không ngừng lan rộng như một loài sinh vật đáng sợ nào đó.
Lại một tiếng "cành cạch" cực lớn, tảng băng khổng lồ chia năm xẻ bảy, biến thành vô số khối băng nhỏ trôi nổi trên nước.
Những chiếc vảy bạc một lần nữa lướt qua trước mắt, kèm theo đó là làn nước trong xanh lấp lánh quang ảnh lạ lùng. Mắt Diệp hi nhìn thấy một con ngươi khổng lồ đen nhánh, giữa vô số vảy bạc, đôi mắt ấy lóe lên vẻ hung tợn, quật cường không thể ngăn cản.
Tuyết biển bay loạn, vô số xoáy nước chuyển động xoay tròn. Các cô bị cuốn theo trời đất lập lòe ánh sáng bạc, xuyên qua lớp băng giữa vô vàn sóng lớn, ánh sáng chói mắt phản chiếu trên mặt băng khiến người ta không thể mở mắt.
Các cô ở trên lưng cá ngần nhìn cá ngần chẻ gió chặt sóng, thoắt chốc vô số sông băng sụp đổ, vô số sóng lớn cuộn lại, băng vỡ bắn tung tóe, sương mù vút lên cao, tất thẩy mọi thứ không thể ngăn cản mà lần lượt sụp đổ, toàn bộ ý nghĩ sợ hãi, ưu sầu đều chỉ là ảo ảnh trong mơ.
Đầu cá ngần xuyên qua sóng lớn, đuôi xua tan may mù.
Diệp Hi và nữ sinh chiếm giữ một cái vảy của nó, nhìn thấy con ngươi màu vàng còn lại của cá ngần, giống như mặt trời bỏng mắt treo trên trời giữa ban ngày, mang theo ánh nhìn sắc sảo vô cùng.
Nữ sinh trong lòng Diệp Hi ngẩng đầu, nhìn hai con mắt dị sắc dưới hàng lông mày dài thanh thú của cô, một bên đen kịt như đêm khuya, một bên sáng rực như ban ngày. Những con sóng lớn và những gợn mây trôi phản chiếu trong đồng tử cô, sục sôi rồi lại êm dịu, vọt lên rồi lại tan biến.
Thời khắc này, vạn vật trên đời đều tan thành mây khói, chỉ có dung mạo cô càng thêm sâu sắc và rõ ràng hơn trong làn khói.
Cá ngần bay lên, thân thể che trời rợp đất của nó trên không trung vỡ vụn, cả người Diệp Hi run lên, đầu chòng chành đập mạnh vào kính.
Chiếc trán bị va đập một mảng bầm tím lớn, đau đến hít một ngụm khí lạnh, cô giơ tay xoa trắn, nhìn những giọt mưa gõ lên kính.
Hành khách bên cạnh là một nữ sinh trạc tuổi Diệp Hi, tóc mái thẳng, đeo một că[j kính gọng đen to, trên mặt có mấy nốt tàn nhang và ba chiếc mụn. Lúc nghiêng ngả vừa rồi, cô ấy nhanh tay lẹ mắt mà kéo cánh tay Diệp Hi, nếu không Diệp Hi thể nào cũng vỡ đầu chảy máu.
"Trời đang mưa to, có một chiếc ô tô nhỏ chạy rất nhanh, đột nhiên lao ra dưới dốc, nếu tài xế không kịp đạp phanh thì có lẽ đã xảy ra tai nạn rồi", Cô gái nói nhanh như bắn liên thanh, không ngừng vỗ ngực, xem ra bị dọa sợ không nhẹ.
Tài xế xe khách chửi bới loạn xạ, lôi cả tổ tông 18 đời của người lái chiếc xe nhỏ kia ra chửi. Trái tim trong lồ ng ngực Diệp Hi đập bịch bịch, nhanh đến mức khiến cô khó thở.
Cô cảm ơn nữ sinh bên cạnh, hoảng hồn khiếp vía rút điện thoại ra, lúc này đã là 11 giờ trưa, sau khi liếc nhìn thời gian, ma xui quỷ khiến cô mở giao diện trò chuyện của Vương Giả Vinh Diệu ra. Gà mờ chơi Vương Chiêu Quân đã gửi một tin nhắn hỏi thăm, phía dưới lại gửi một chuỗi ID WeChat. Diệp Hi lập mở WeChat rồi tìm kiếm ID Wechat này.
Một giây sau, xuất hiện một hình đại diện Conan, tên WeChat là "L0li đồng xu". Diệp Hi nhìn thấy cái tên này thì không kiềm nổi mà giật giật khóe miệng, hai giây do dự qua đi, cô vẫn gửi lời kết bạn, ghi chú là người có thể gank bạn trên Vương Giả.
Không ngờ lời mời kết bạn vừa gửi đã được chấp nhận, Diệp Hi gửi "Hi, phẫu thuật thế nào rồi?".
Một lúc sau, bên kia mới đáp lại: "Giữa chừng có bất ngờ nhỏ, nhưng kết quả rất thành công."
Nỗi lo lắng trong lòng Diệp Hi lập tức tiêu tan, cô gửi đi một câu: "Vậy thì tốt, phẫu thuật xong nghỉ ngơi cho tốt, tôi không làm phiền bạn nữa."
Qua một lúc lâu sau bên kia mới gửi tới một chữ: "Được."
Hơn 2 giờ chiều, Diệp Hi lên máy bay, sau một phen vất vả thì Diệp Hi lại trở về Thượng Hải. Cô bắt taxi trở về nhà, trong sân vắng tanh, không có một chút hơi người nào, có lẽ sau khi cô rời khỏi đây, Diệp Đức Thịnh cũng không về đây ở.
Diệp Hi kéo vali, lấy chìa khóa mở cửa, sau khi uống hai viên lithi cacbonat, lại nấu chè trôi nước ngũ sắc và pha một ly trà sữa.
Sau khi cảm giác đói cồn cào giảm bớt, Diệp Hi lên tầng hai, đi đến thư phòng. Thư phòng rất rộng, xung quanh toàn là giá sách, xếp rất nhiều sách về toán học và rất nhiều sách nguyên tác tiếng Anh, bàn học ở chính giữa, một bên còn đặt một cây đàn tranh Đôn Hoàng. Hồi cấp hai, cô đã tham gia không ít lớp học ngoại khóa, sau khi vượt qua kỳ thi đàn tranh cấp 10 liền không gảy đàn nữa, vẫn luôn để nó bám bụi trong thư phòng, ngược lại vẫn kiên trì vẽ tranh và tập Taekwondo.
Diệp Hi ngồi xuống trước bàn học, lấy ra bảng vẽ đã lâu khoogn thấy từ trong hộc tủ ra, thuận tay vẽ nguệch ngoạch.
Một con cá ngần khổng lồ đang nhắm mắt say ngủ dưới làn nước trong vắt, sau lưng nó là trời xanh và sông băng mênh mông bát ngát.
Tương tự 7 phần với cảnh tượng trong mơ, rõ ràng con cá ngần này trầm tính và hiện lành hơn chút ít. Trong tranh cũng không có nhân vật gì, hoàn toàn là góc nhìn của người ngoài cuộc.
Cô nhìn chằm chằm bức họa một lúc, vẽ một bóng lưng người phía trước đầu con cá ngần. Người trong tranh mặc áo bệnh viện xen kẽ màu xanh trắng, mái tóc ướt đẫm bệt sau đầu, giống như đang nói điều gì đó với con cá ngần đang nhắm mắt bên cạnh.
Cảnh tượng trong mơ sẽ luôn mờ nhạt, ký ức trong mơ cũng sẽ khó nắm giữ như những hạt cát mịn giữa các kẽ ngón tay. Mỗi lần thức dậy, cô đều không thể nhớ được tướng mạo của nữ sinh ấy, cô nhớ được cái tên mà cô ấy đã nói cho cô trong giấc mơ. Thế nhưng tỉnh dậy, Diệp Hi lại không nhớ ra một chữ nào.
Điều duy nhất cô có thể làm là ngưng đọng những mộng cảnh ấy bằng từng nét bút trên khung tranh.
Diệp Hi vẽ xong nét cuối cùng, trong lòng bỗng có chút đau buồn, cô nhắc nhở chính mình không thôi: "Chỉ là một giấc mơ mà thôi. Người trong mơ sẽ không xuất hiện trong thế giới thực của mày. Mày phải phân biệt rõ thực và ảo. Mày sẽ có rất nhiều đêm, sẽ mơ giấc nhiều giấc mơ, có thể lần sau mày sẽ lại mơ thấy cô ấy, và cũng có thể sẽ không bao giờ."
Khi nghĩ rằng nữ sinh ấy sẽ không xuất hiện trong giấc mơ của cô nữa, Diệp Hi đột nhiên không muốn làm gì cả.
Nhưng lý trí mách bảo cô không được tùy hứng như vậy. Cô đã dùng thuốc xông, cần phải kiểm tra nồng độ lithi trong máu.
Cô viết một bản ghi nhớ nguệch ngoạc trên điện thoại, rồi lại ngồi vào bàn, tiếp tục vẽ trên bảng vẽ điện tử.
- --------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
[Lược dịch] Nữ chính Diệp Hi đã làm ra không ít chuyện xấu, cô ấy là một người cực kỳ vặn vẹo, giỏi nhất là làm tổn thương con tim người khác, khiến người ta vô cùng khó chịu...