Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiến cung đã hơn nửa tháng, chỉ cần mười ngày nữa là có thể xuất cung về nhà. Liễu Ngâm Nguyệt vui vẻ buộc thắt lưng lại, nàng vừa mới tắm rửa, tẩy đi son phấn tục khí, thay một bộ đồ bằng lụa mỏng, trong trắng thuần khiết, mái tóc ẩm ướt theo gió khẽ tung bay.
Cả ngày diễn vai đại sắc nữ, cuối cùng cũng có thể khôi phục vẻ băng thanh thoát tục thường ngày, nàng nằm trên một ghế dài giữa hoa quế, hưởng thụ từng cơn gió đêm.
Dần dần một cảm giác buồn ngủ mông lung kéo đến, nàng thay đổi một tư thế thoải mái, lâm vào cảnh giới không có ý thức, nặng nề nhắm mắt ngủ.
Lí Văn Tĩnh ngây ngẩn cả người!
Dưới ánh trăng dịu dìu tỏa ra một loại ánh sáng nhàn nhạt, một nữ tử tuyệt mỹ nằm bên dưới như được bao bọc bởi những dòng hào quang kia- đây chính là cảnh đẹp lọt vào mắt hắn.
Nữ tử này chính là Liễu Ngâm Nguyệt ban ngày lẳng lơ phấn son thô tục ? Khuôn mặt trang điểm cầu kỳ nay trở thành một dung nhan tuyệt đẹp cõi trần, từ phục trang lòe loẹt lại biến thành xiêm y giản dị thanh nhã, cái này — Là hai người hoàn toàn khác nhau!
Nếu không chính mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối sẽ không tin mỹ nhân trước mắt chính là đại sắc nữ Liễu Ngâm Nguyệt làm cho hắn sợ hãi.
Không chỉ kinh ngạc về vẻ diễm lệ, mà còn có một cảm giác vô cùng quen thuộc, hắn cẩn thận nhìn thật kỹ khuôn mặt của nàng, đột nhiên nhớ đến cảnh xuân kiều diễm hôm đó ở Túy Hoa Lâu .
Là nàng! Chính là nữ tử nhu tình tình như nước, đã ở cùng hắn một đêm, là người làm cho hắn tâm thần rung động, giai nhân ngày đêm tưởng niệm.
Khó nén được kích động, tính đến gần muốn ôm nàng, nhưng lại lập tức dừng lại. Một nghi vấn xuất hiện, chế trụ khát vọng muốn ôm nàng, Lì Văn Tĩnh không một tiếng động rời đi.
Ở trước Anh sương phòng, Tô Thiến Nhân nhìn thấy nghĩa huynh đang đi vào cửa.
”Đại ca, nhìn thấy Liễu Ngâm Nguyệt chưa?”
“Thấy rồi .”
“Thế nào? Có phải là mỹ nhân quốc sắc thiên hương?”
“ thuần như xuân mai trán tuyết, khiết như thu huệ phi sương. * ý là nhan sắc mỹ lệ như hoa mai mùa xuân đón tuyết, phong thái như hoa huệ mùa thu điểm những giọt sương ” Hắn tán thưởng.
“Muội đã nói rồi! Những tài nữ khác, thật sự không ai so sánh được với nàng, ngay cả Khương Ngọc Dung cùng Dương Yến Yến, dung nhan không bằng một phần mười của nàng.”
“Không chỉ như vậy, nàng còn có một đêm vợ chồng với ta.”
Đôi mắt hạnh của Tô Thiến Nhân kinh ngạc trợn to.
“Đại ca? Ý của ca là ca cùng Liễu cô nương. . . . . .” Nàng nghi ngờ chính mình nghe lầm .
Lí Văn Tĩnh lộ ra vẻ tươi cười nhu tình , làm say lòng người, đem chuyện lần trước hắn lầm Liễu Ngâm Nguyệt là danh kỹ thanh lâu cùng nhau trên giường, ngày hôm sau nàng liền biến mất không tung tích, cho dù hắn phái người tìm kiếm như thế nào cũng không thấy, không ngờ lúc này lại gặp được nàng, Liễu Ngâm Nguyệt nhất định trời sinh đã là người của Lí Văn Tĩnh hắn.
Thiến Nhân vui vẻ nói: “Thì ra đại ca đã sớm vừa ý nàng, thật tốt qua! Mau nói với hoàng thượng tuyên bố lập Liễu cô nương thành vương phi, sau này đúng là bên nhau không rời. “
“Việc này tạm hoãn.”
“Sao vậy?”
“Có một chuyện trước hết ta phải biết, nàng cố ý thay đổi diện mạo cùng tính tình, đơn giản là vì muốn tránh né ta, thậm chí muốn ta chán ghét nàng, sao lại như vậy ??”
Nghe nghĩa huynh nhắc tới, Tô Thiến Nhân mới nghĩ lại, đúng là Ngâm Nguyệt tỷ tỷ làm như vậy có phần quái dị.
“Muội từng hỏi nguyên nhân, nàng chỉ nói là không muốn——” Tô Thiến Nhân bỗng nhiên im miệng, không biết có nên nói hay không .
“Không muốn cái gì?” Hắn nhìn thẳng nàng.
Thiến Nhân nhìn như là đang khó xử, Lí Văn Tĩnh cảm giác được nhất định không phải lời hay.
“Nói thẳng vô phương.” Nàng hạ giọng có chút giấu diếm.
“Nàng nói. . . . . . Không muốn làm phi tử của Tam vương gia.”
Những lời này làm cho Lí Văn Tĩnh nhíu mi có chút hờn giận, đường đường là tôn nghiêm của Tam vương gia trong phút chốc lại bị người ta dẫm nát dưới chân, thật là một cảm giác không mấy dễ chịu.
“Nàng đúng là nói như vậy?”
Thiến Nhân cẩn thận gật đầu, nhìn biểu tình cùng giọng điệu của nghĩa huynh, cũng đủ biết hắn đang mất hứng .
Lí Văn Tĩnh trầm ngâm không nói gì, khép mắt ra vẻ bí hiểm, sau đó đột nhiên bật cười ra tiếng .
“Đại ca?”
“Rất thú vị, nữ tử như vậy lần đầu tiên bổn vương gặp được, nếu nàng không chịu dùng dung mạo thật gặp ta, tự nhiên ta sẽ có biện pháp.”
“Đại ca tính toán thế nào?”
“Chuyện ta đã quyết chí chắc chắn sẽ không thất bại, mà nữ tử này tuyệt đối không thoát khỏi bàn tay ta, muội nói ta làm thế nào?”
“Đại ca sao cũng được, nhưng đừng dọa Ngâm Nguyệt tỷ tỷ nha!” Nàng lo lắng kêu nhỏ.
“Ta đều có chủ trương.”
Đối với nữ nhân, hắn từ trước đến nay không thèm để ý cũng không để trong lòng. Bất quá, một khi đã chú ý, dĩ nhiên sẽ dùng hết khả năng, giai nhân không tới tay thề không bỏ qua .
Tô Thiến Nhân nhìn thấy sự kiên quyết lẫn tươi cười quỷ dị trong ánh mắt nghĩa huynh, phát hiện đại ca trước giờ không nặng tình nhi nữ, một khi có ý trung nhân, tất nhiên sẽ tuyệt đối thâm tình, cố chấp đến đáng sợ ….
Ai cha! Nàng thật không biết mình làm có đúng không? Giống như là giao Ngâm Nguyệt tỷ tỷ vào miệng cọp vậy đó, hi vọng nàng làm hồng nương (bà mai) không có tệ quá….
******
Hôm nay chúng gia thiên kim tụ tập quây quần ở Thủy Liên trì (hồ sen) vẽ tranh, mọi người vây quanh Tam Vương gia, yêu cầu hắn mở ra bức tranh mới vẽ Thủy Liên trì trước mắt cho mọi người nhìn một cái.
Còn Liễu Ngâm Nguyệt chỉ mang Tiểu Nhân đến một nơi thật yên lặng, ngồi trên cỏ nhắm mắt dưỡng thần, muốn vẻ một bức tranh thật đẹp, thì trước tiên phải tu dưỡng tâm tính của mình: lòng yên tĩnh mới có thể lột tả hết vẻ đẹp của hoa sen nổi trên mặt nước.
Nàng nghĩ ra rồi, trước tiên hưởng thụ sự đẹp đẽ cửa bức tranh, sau đó mới tùy ý vẽ xấu đi, dù sao nàng cũng không đem sở trường của mình cho ai xem.
“Tiểu Nhân, ngươi đi trước đi. Ta vẽ tranh một chút, một canh giờ sau hãy quay lại.”
“Cái này. . . . . .tiểu thư ở đây một mình, được không?”
“Sao lại không thể? Chúng ta đang ở trong cung, đâu phải ở ngoài , yên tâm đi, đừng làm phiền ta.”
“Dạ” Tiểu Nhân theo lệnh rời đi.
Chọn được một cảnh hoa sen trong nước, nàng cầm lấy bút nhúng mực, ở trên khung giấy vẽ tận tình thả hồn.
Không biết bao lâu, Liễu Ngâm Nguyệt vẫn thủy chung tập trung tinh thần vẽ tranh, không hề biết có người đang lặng lẽ đến gần .
“Bức tranh vẽ thật đẹp.” Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến tai.
Liễu Ngâm Nguyệt lập tức sợ tới mức xoay người, bút vẽ thuận tay vung lên, làm dơ vạt áo của người nọ .
“Vương gia? Ta thật đáng chết, làm dơ áo bào của vương gia , xin vương gia thứ tội!” Nàng lập tức quỳ xuống, nghĩ thầm, tên vương gia này sao lại đến đây?
“Ngươi vô tội, là tại bổn vương làm ngươi sợ hãi, quấy rầy nhã hứng vẽ tranh của cô nương .”
Nàng còn chưa có phản ứng, bức họa đã bị hắn cầm lên xem.
“Vương gia, ta vẽ được chứ?” Nàng vội vàng giả bộ dáng lẳng lơ, đây chính là phong cách mà Lí Văn Tĩnh chịu không nổi nha.
Lí Văn Tĩnh chăm chú nhìn bức tranh, không khỏi thấy bất ngờ. Không ngờ nàng vẽ lại xuất sắc sinh động như vậy, đem từng đường cong của hoa sen vẽ nên thật gọn gàng xuất sắc, nàng quả nhiên không đơn giản như hắn nghĩ.
“Nét vẽ tinh tế, xuất thần nhập hóa, thật là bức tranh khó có được.”
“Tạ ơn Vương gia.” Liễu Ngâm Nguyệt nói với giọng điệu làm nũng.
Lí Văn Tĩnh không chút kiêng dè nhìn kỹ nàng, bộ dáng ngày và đêm của nàng, thật đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, thật làm cho hắn thấy thú vị vô cùng, cười như không cười nhìn nàng không chớp mắt.
Vì muốn mau mau đuổi hắn đi, Liễu Ngâm Nguyệt bắt đầu tăng phần phàm tục và ánh mắt xấu nhất.
“Vương gia, người xem ta hôm nay mặc có đẹp không?”
“Rất đẹp.”
Nàng nghe xong suýt ngất, nhưng vì muốn che dấu sự mất tự nhiên của mình, đành vội vàng giả trang biểu tình vui sướng, càng cố gắng dựa sát vào tay của Lí Văn Tĩnh, dây dưa tới lui.
“Vương gia tử tế quá, muốn làm vui “nai con” như người ta không à!”
Đảm bảo động tác này Lí Văn Tĩnh sẽ chịu không nổi, chắc chắn sẽ coi nàng như ôn thần mà né tránh, bất quá không ngờ lại ngoài dự liệu của nàng…
“Bổn vương nói thật, Liễu cô nương hôm nay cực kỳ xinh đẹp .” Nói xong, hắn còn thuận thế đem nàng ôm vào trong lòng .