Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tiểu Yến Thời gia (Kai’Sa Team)
Ánh đèn pha ô tô trong màn mưa hóa thành quầng sáng mơ hồ, dần dần biến mất dạng.
Mưa đã tạnh nhưng người trong phòng tiệc cũng đi hết.
Nhân viên bãi đậu xe và người gác cửa kiểm tra xung quanh, công nhân vệ sinh cầm cây lau nhà quét lên mặt sàn từng vệt nước. Gió lạnh thổi qua từng chập, cuốn vài mảnh lá khô bay tới bên chân Trịnh Thư Ý.
Cô lần nữa siết chặt khăn quàng, trong đêm tối thê lương bỗng chốc cô không biết nên trút bực lên cái người tên Thời Yến chưa từng gặp mặt hay Nhạc Tinh Châu.
Rốt cuộc khi đồng hồ treo tường gõ chuông điểm 12 giờ, một chiếc xe quen thuộc chậm rãi lái tới đỗ ở cửa, sau đó Nhạc Tinh Châu đội mưa bước xuống.
Không đợi anh ta nói chuyện, Trịnh Thư Ý đã đầu trần chạy tới, nhào vào ngực rồi ôm cánh tay anh ta nũng nịu.
“Em sắp chết cóng rồi!”
Nhạc Tinh Châu dỗ cô ngồi lên xe, sau khi thắt dây an toàn lại quay qua xoa tóc cô, “Xin lỗi em, mưa lớn quá không thấy rõ đường, anh đi nhầm ngã rẽ, vòng một vòng lớn mới tới được đây.”
Nghe được giọng nói ôn tồn của Nhạc Tinh Châu, chút uất ức nho nhỏ của Trịnh Thư Ý rất nhanh đã biến mất gần hết. Ngược lại sự áy náy với anh ta lại dâng lên. Cô dịu dàng nói: “Em chỉ thuận miệng nói thôi, hôm nay anh thế nào? Vui không?”
Nhạc Tinh Châu nắm vô lăng, thở dài một hơi, “Bạn gái không ở cùng, sao anh có thể vui vẻ được?”
“Xin lỗi mà.” Trịnh Thư Ý xoay nửa người, cười tủm tỉm nhìn anh ta, “Hôm nay ai cùng anh ăn mừng sinh nhật vậy?”
Không đợi anh ta trả lời, Trịnh Thư Ý đã cướp lời hỏi: “Hứa Phong à?”
Nhạc Tinh Châu há miệng, trước cười sau gật đầu: “Ừ, sao em biết?”
Hứa Phong là bạn cùng phòng đại học của Nhạc Tinh Châu. Sau khi tốt nghiệp hai người vẫn giữ liên lạc, quan hệ rất tốt.
“Cậu ấy đúng là càng ngày càng phóng đãng.”
Trịnh Thư Ý nói.
“Hả?” Nhạc Tinh Châu nghiêng đầu nhìn cô, “Sao lại nói như vậy?”
“Trước kia em cảm thấy cậu ấy chính là một thẳng nam đích thực, không ngờ bây giờ cũng biết dùng nước hoa.” Trịnh Thư Ý đột nhiên xích lại gần cổ Nhạc Tinh Châu hít hà mấy hơi, “Mùi hương thoang thoảng rất đặc biệt, gu thưởng thức không tệ. Lần sau giúp em hỏi là nước hoa gì nhé, em cảm thấy mình dùng chắc cũng rất hợp.”
“Được.” Nhạc Tinh Châu hờ hững gật đầu, đổi chủ đề, “Hôm nay phỏng vấn thế nào?”
Trước mặt người yêu, Trịnh Thư Ý không muốn giấu nữa, tức giận nói: “Cái người đó thật là, vốn đã hẹn phỏng vấn thế mà nói bỏ liền bỏ. Đêm nay em mỏi mắt tới chờ, kết quả người ta còn chẳng thèm lộ mặt.”
“Đừng tức giận.” Nhạc Tinh Châu lại đưa một bàn tay lên xoa tóc Trịnh Thư Ý, “Nhà tư bản đều vô nhân tính, đừng chấp bọn họ.”
“Này.” Trịnh Thư Ý che tóc mình, có chút không vui, “Sao hôm nay anh lại xoa tóc em? Phiền chết được.”
Về đến nhà, Trịnh Thư Ý chẳng còn chút sức lực nào tắm rửa. Cô không vội tẩy trang, đạp rớt giày cao gót rồi đổ ập luôn xuống ghế sofa, hai mắt rốt cuộc không chịu đựng nổi, ý thức mau chóng tan rã.
Nhưng ở một khắc cuối trước khi ngủ, cô đột nhiên nhớ ra còn chưa xác nhận Nhạc Tinh Châu đã bình an về nhà hay chưa. Vì thế cô lập tức lộn mình xuống đất.
Trong túi áo khoác không tìm được di động, Trịnh Thư Ý lại sờ đến túi xách, không có. Cuối cùng cô dứt khoát đổ hết đồ trong túi ra, vẫn như cũ không thấy máy đâu.
Trịnh Thư Ý ngồi trên ghế sofa hồi tưởng chuyện xảy ra tối nay, căn cứ theo hành động của cô, không có khả năng bị trộm điện thoại.
Nếu vậy, không phải quên ở sơn trang Warner thì chính là quên trên xe Nhạc Tinh Châu.
Điện thoại đối với cuộc sống của người hiện đại quá quan trọng, không tìm được căn bản không thể yên tâm. Vì vậy Trịnh Thư Ý lập tức lấy ipad ra định vị điện thoại mình.
Mấy phút sau, cô thấy điểm đỏ trên bản đồ ngày càng rõ ràng, thế nhưng đầu óc lại càng mơ hồ.
Điện thoại của cô lúc này đang xuất hiện ở bệnh viện Nhân Dân số 1 Giang Thành.
Thật sự bị trộm?
Không thể nào, rõ ràng cô cầm điện thoại ngồi vào trong xe Nhạc Tinh Châu, chưa hề đi nơi nào khác.
Hiện tại lời giải thích duy nhất là cô quên điện thoại trên xe Nhạc Tinh Châu, sau đó Nhạc Tinh Châu lái tới bệnh viện.
Nhưng tại sao lúc này Nhạc Tinh Châu lại đến bệnh viện?
Anh mắc bệnh đột phát? Hay là xảy ra tai nạn xe cộ?
Trịnh Thư Ý không dám nghĩ thêm, lập tức đứng dậy, thay quần rồi ra ngoài.
Cô không có điện thoại, không thể đặt xe trên mạng, đứng trong gió lạnh hơn hai mươi phút mới bắt được một chiếc taxi.
Mây đen vần vũ, mưa gió dồn dập, xe chạy trên đường đều phóng vun vút, nước đọng ven đường bắn tung tóe.
Chẳng biết có phải do kỳ sinh lý quá nhạy cảm hay không mà Trịnh Thư Ý ngoài mặt bình tĩnh nhưng cảm xúc lại như sóng biển, đột nhiên ập đến rồi lại lặng lẽ rút lui.
Cả thế giới dường như cũng lay động theo cơn mưa thác đổ này.
Đêm khuya, đèn trong bệnh viện thành phố vẫn sáng choang, mùi nước khử trùng cộng với mùi mưa lạnh tràn ngập trong không khí.
Trịnh Thư Ý mở cửa xe, nước mưa đập vào mặt cô, không có chỗ nào tránh được.
Cô bung ô, tùy tiện xoa mặt, nhìn bốn phía, liếc một cái đã thấy xe của Nhạc Tinh Châu.
Nhưng Nhạc Tinh Châu không có trong xe. Trịnh Thư Ý cũng chẳng biết không có điện thoại mình phải làm thế nào để tìm được anh ta trong cái bệnh viện lớn thế này.
Mưa rơi lớn tới mức ô cũng không che được, cảm giác khó chịu nơi bụng dưới của Trịnh Thư Ý càng ngày càng nặng, lưng cô thấm ướt mồ hôi, bước chân yếu ớt hướng đến phòng khám bệnh. Ống quần cô dần ướt đẫm, hoạt động trở nên càng khó khăn.
Đột nhiên cô dẫm phải một vũng nước, cả người lảo đảo sau đó ngã sang bên.
Thật may bên cạnh có một chiếc xe đỗ lại, cô ngã cả người lên mặc dù có hơi đau nhưng không đến nỗi rơi vào vũng nước.
Trịnh Thư Ý từ từ đứng dậy, cúi đầu nhìn ký hiệu xe một cái rồi lập tức nhảy xa.
Đây là một chiếc Rolls Royce có biển số ngũ quý*, không thể động vào, người không biết còn tưởng cô ăn vạ đấy.
(*) Tương tự như biển tứ quý ở ta, là biển số xe bao gồm một dãy số trùng
Trịnh Thư Ý xoa cổ tay, chống thân mình lung lay sắp đổ tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng khi cô chỉ còn cách cửa khoa khám bệnh chưa đến 10 mét, bước chân đột nhiên chững lại.
Cách màn mưa, trước cửa có một người đàn ông đứng dưới ánh đèn.
Đường nét khuôn mặt anh ta mơ hồ không rõ nhưng thân hình lại rất quen thuộc, kể cả quần áo, góc độ cúi đầu cũng quen.
Trịnh Thư Ý hít sâu một hơi, ánh mắt xuyên qua màn mưa chăm chú nhìn Nhạc Tinh Châu.
Mà Nhạc Tinh Châu lúc này hồn nhiên không biết gì đang ôm một người phụ nữ, cẩn thận phủ thêm áo khoác cho cô ta.
Suy nghĩ điên cuồng nảy mầm trong đầu giờ đã thành hình, sự thật trước mặt chỉ cách một màn mưa, nhưng Trịnh Thư Ý vẫn còn muốn tự an ủi.
Chắc bọn họ chỉ là bạn. Nhạc Tinh Châu vốn tốt bụng, buổi tối tới bệnh viện thăm bạn là bình thường, huống hồ bọn họ cũng không tiếp xúc thân mật gì.
Nhưng giây tiếp theo, người phụ nữ kia đã ôm lấy Nhạc Tinh Châu.
Nhạc Tinh Châu giơ tay lên xoa tóc cô ta, khóe miệng còn lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Trong nháy mắt, Trịnh Thư Ý cảm giác từng giọt mưa rét buốt như đâm vào trong máu thịt mình, lạnh đến thấu xương.
Sau khi ôm nhau trong chốc lát, người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, lê hoa đái vũ* nhìn Nhạc Tinh Châu. Hai người dựa vào nhau rất gần, hơi thở cũng có thể quấn quít chung một chỗ.
(*) Câu thơ miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, sau này được dùng để chỉ sự kiều diễm của người con gái lúc rơi lệ
Với khoảng cách của Trịnh Thư Ý, cô chỉ có thể thấy người phụ nữ kia há miệng đứt quãng nói gì đó, mà biểu cảm của Nhạc Tinh Châu dường như càng ngày càng mất tự nhiên.
Ngay sau đó, người phụ nữ kia nhón chân hôn anh ta.
Trịnh Thư Ý giống như nhìn thấy thứ gì dơ bẩn, chợt nhắm hai mắt lại, thật lâu cũng không mở ra.
Nhạc Tinh Châu, khi tôi mở mắt, anh đẩy cô ta ra!
Anh đẩy cô ta ra, tôi sẽ nghe anh giải thích!
Chẳng biết mấy giây đã trôi qua, Trịnh Thư Ý nhíu chặt mày, chầm chậm hé mắt, hình ảnh trước mặt ngày một rõ ràng.
Nhạc Tinh Châu không chỉ không đẩy người phụ nữ kia ra mà còn đáp lại cái hôn của cô ta.
Đôi tay thon dài của anh ta từ từ nâng lên, ôm eo cô ta.
Mưa càng lớn hơn, tựa hồ muốn chôn vùi cả thành phố này.
Bầu trời đêm giống như bức màn trong rạp phim đã tắt đèn, rất nhiều hình ảnh lướt qua trước mắt Trịnh Thư Ý.
Ban đầu, cô cũng không thích Nhạc Tinh Châu.
Khi đó cô học năm thứ tư đại học, bạn cùng phòng đều nói phát hiện một đàn em khóa dưới cực kỳ đẹp trai, vì vậy mấy người giống như paparazzi* chạy đến sân thể dục ngó xem.
(*) Thợ săn ảnh, những người chuyên săn ảnh của người nổi tiếng (thường là chụp lén)
Cũng chỉ tạm được, không khoa trương như bọn họ nói.
Trịnh Thư Ý nghĩ vậy, rất nhanh đã quên mất người này.
Nhưng Nhạc Tinh Châu lại trúng tiếng sét ái tình ngay từ cái nhìn đầu tiên với Trịnh Thư Ý.
Nam sinh hai mươi tuổi theo đuổi luôn nhiệt tình và thẳng thắn. Tặng hoa, thổ lộ, trong buổi dạ tiệc trắng trợn hát tình ca cho cô, vừa oanh liệt lại nóng bỏng động lòng người.
Nhưng Trịnh Thư Ý không hề xi nhê gì, hoa không cần, quà không lấy, lúc anh ta hát cô liền quay đầu đi.
Khi đó rất nhiều người đều cảm thấy Nhạc Tinh Châu chắc chẳng kiên trì được bao lâu, kể cả Trịnh Thư Ý cũng nghĩ như vậy. Anh ta không khác gì những nam sinh cả thèm chóng chán ngoài kia.
Nhưng Trịnh Thư Ý không ngờ rằng cho tới tận khi cô tốt nghiệp, tiến vào tòa soạn trở thành phóng viên thực tập, Nhạc Tinh Châu vẫn không từ bỏ.
Rời khỏi trường học, mỗi ngày Trịnh Thư Ý đều phải dậy sớm chọn đề tài, nắm bắt manh mối rồi lao vào phố tài chính phỏng vấn, thức khuya viết tin bài, cầm đồng lương thực tập bèo bọt nhưng lúc nào cũng phải quan tâm đến những dự án hàng chục, hàng trăm tỷ.
Không thể hòa nhập với cuộc sống xã hội khiến Trịnh Thư Ý buồn bực không vui trong một thời gian dài. Lúc này, Nhạc Tinh Châu trở thành mảng màu duy nhất trong cuộc đời cô.
Đến giờ Trịnh Thư Ý vẫn nhớ, ngày đó cô nhận lời làm bạn gái của Nhạc Tinh Châu qua điện thoại, mà cái tên ngốc Nhạc Tinh Châu hưng phấn tới mức lập tức bắt xe từ trường đến gặp cô chỉ vì một cái ôm danh chính ngôn thuận.
Thực ra hầu hết bạn bè đều không hiểu suy nghĩ của Trịnh Thư Ý, họ nói Nhạc Tinh Châu trừ khuôn mặt thư sinh ra còn có gì đáng giá đâu? Điều kiện gia đình bình thường, công việc cũng không có triển vọng gì, cô hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn.
Trịnh Thư Ý còn nhớ câu trả lời của mình lúc đó: Tớ cảm thấy anh ấy cực kỳ chân thành! Phẩm chất hiếm có đấy!
Nhưng tại sao nhanh như vậy, người đã thay đổi?
Ánh mắt cô lại lần nữa tập trung vào bậc thang trước khoa khám bệnh, mấy y tá vội vàng đi ra, thấy hai người ôm hôn động tình thì nở nụ cười hâm mộ.
Thật là một đôi tình nhân đẹp.
Quá mức hiểu chuyện là thật.
Thờ ơ là thật.
Thói quen xoa tóc là thật.
Chỉ có “Hứa Phong” là giả.
Có lẽ ngay cả mùi nước hoa nhàn nhạt kia cũng là của người phụ nữ này.
Trịnh Thư Ý cảm thấy bản thân mình đêm khuya đội mưa chạy tới bệnh viện giống như trò cười.
Lý trí nói cho cô biết, lúc này không nên làm người ngoài cuộc, cô phải tiến lên bảo vệ quyền sở hữu của mình.
Nhưng cô lại bất động, không hề muốn diễn một vở kịch máu chó trước bệnh viện người đến người đi.
Lòng tự trọng không cho phép cô khiến mình chật vật như vậy.
Sau khi lẳng lặng nhìn một hồi, Trịnh Thư Ý sờ mặt một chút, đầy tay là nước mưa, chẳng biết có xen lẫn nước mắt hay không.
Cô đi về phía xe của Nhạc Tinh Châu, tháo xuống chiếc lắc tay anh ta đã tặng cho mình, treo chắc ở chốt cửa xe rồi xoay người tiến vào màn mưa.
Cơn mưa đêm như trút nước, sợi dây bạc bị nước mưa cọ rửa lắc lư muốn rớt, nhưng vẫn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn kìa, trên đầu cô ấy có màu xanh :)