Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường Hồ Tầm về đêm đèn đóm rực rỡ, phố đi bộ vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Một chiếc xe việt dã màu đen dừng cuối phố, rèm kéo xuống che hết toàn bộ cửa xe.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế lái đội mũ lưỡi trai, chống khuỷu tay lên khung cửa, lười biếng ngáp một cái.
Thoạt nhìn vẻ mặt như thờ ơ, nhưng trên thực tế thì đang chú ý dòng khách ra vào nườm nượp của hộp đêm Sao Bắc Cực phía đối diện.
Trong xe việt dã lắp một dàn thiết bị, hai mắt Kha Đông Tỏa nhìn chằm chằm vào màn hình, hình ảnh đen trắng không ngừng lay động, chứng minh rằng chủ nhân của camera mini đang di chuyển.
Trình Trạch Sinh kéo rèm ra nhìn lên tầng ba của hộp đêm, bình tĩnh hỏi:
– Thế nào rồi, Hà Nguy đã vào đó chưa?
– Đang trên đường, quản lý dẫn anh ấy vào phòng Vip của Đàm Long rồi.
Nhạc Chính Khải và Trình Trạch Sinh ngồi song song với nhau, Trình Trạch Sinh cầm bộ đàm lên:
“Tiểu Lâm, cá đã cắn câu rồi, mọi người theo sát, nghe mệnh lệnh của anh chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.”
Nhân viên đón khách phía đối diện khẽ ấn tai nghe:
“Nhận được.”
Quách Kỳ lái xe quay đầu lại:
– Chị Kha, bên trong còn mấy người nữa?
Hôm mở cuộc họp cậu ta xin nghỉ có việc riêng, không rõ về bố trí hành động lần này, cho nên mới được sắp xếp vị trí lái xe.
– Bốn người.
– Kha Đông Tỏa trả lời – Hai người ở tầng một, hai người ở tầng hai, một người trong bếp.
– Tầng ba không có người ạ? – Quách Kỳ kinh ngạc – Tổ trưởng, tầng ba không có ai ại, nếu anh Hà xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chúng ta có tới kịp không.
Trình Trạch Sinh không trả lời, Nhạc Chính Khải nói với vẻ vô tội:
– Không phải chúng ta không sắp xếp người mà anh Hà không cần.
Yên tâm đi, chỉ có anh ấy mới khiến người ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn được thôi.
Hôm nay tên Đàm Long không ngã ngựa mới lạ.
Đêm nay, nhiệm vụ của Cục Cảnh sát hình sự thành phố là hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, truy quét phần tử tội phạm, diệt tận gốc thế lực tội phạm khu vực này.
Theo như suy nghĩ truyền thống của mọi người, tập trung phong tỏa mấy nơi tội phạm thường xuyên qua lại lạ được.
Nhưng Hà Nguy cảm thấy làm vậy sẽ rút dây động rừng, cho những boss lớn sau màn có cơ hội chạy trốn.
Cho nên anh muốn một lưới bắt hết bọn chúng, sau đó mới phong tỏa hiện trường, như vậy mới diệt cỏ tận gốc.
Mấu chốt là mấy boss lớn bình thường xuất quỷ nhập thần, gần như chẳng bao giờ lộ mặt, muốn gặp cũng không dễ.
Hà Nguy lại nói, chuyện này đơn giản, anh nhận được tin tình báo của người mình, tối thứ bảy này mấy boss lớn sẽ tụ tập nhau ở Club của Long Đàm – một trong những boss xã hội đen lớn.
Thả mồi câu vào là được.
Mấy thành viên trong đội hình sự đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không nhịn được nói: Anh mới từ Hải Tĩnh qua đây được nửa năm, vậy mà đã xây dựng được mạng lưới quan hệ rộng như vậy rồi?
Nhưng mà mọi người đều đã được chứng kiến năng lực của Hà Nguy.
Trong nửa năm anh tới đây đã phá được rất nhiều vụ án lớn.
Chi đội trưởng Nghiêm ưu ái anh có thừa, Cục trưởng Hoàng khen ngợi không dứt miệng, địa vị của anh trong Cục sắp đuổi kịp Trình Trạch Sinh rồi.
Năng lực nghiệp vụ thì khỏi bàn, tuy nhiên rời khỏi công việc mà muốn kéo quan hệ tốt với Hà Nguy thì càng thêm khó.
Hà Nguy quá mức lạnh lùng, ngoại trừ hai anh em nhà họ Trình ra thì gần như chẳng tiếp xúc với người nào khác.
Tính cách quá mức điềm tĩnh, vẻ mặt không giận vẫn nghiêm, khiến cho những đồng nghiệp trong đội đều tự động giữ khoảng cách với anh, từ đó trở đi sinh ra cảm giác xa cách.
Cố vấn Trình Quyến Thanh của Đội phòng chống tội phạm ma túy vỗ tay khen ngợi: Đúng, chính là như vậy đấy, đừng có ai mong lại gần con dâu nhà họ Trình.
Nếu đã có cơ hội tốt thì nhất định phải lợi dụng.
Cuộc họp thảo luận phương hướng thả mồi câu vào bên trong, có người đề nghị đàn em xã hội đen nằm vùng vào trong đó, có người đề nghị giả trang thành nhân viên phục vụ, Hà Nguy cười lạnh, phủ quyết hết tất cả.
Anh cầm bút đánh dấu lên, khoanh tròn ba tấm ảnh người được dán lên bảng trắng:
– Ba người bọn họ, đều có một điểm chung.
Trình Trạch Sinh nảy sinh ra dự cảm không lành, Nhạc Chính Khải búng tay cái “chóc”:
– Money boy, mấy thằng này đều có chung khẩu vị ấy.
Mọi người bừng tỉnh, ngay sau đó tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trình Trạch Sinh.
Việc phải dựa vào gương mặt, ngoại trừ tổ trưởng Trình ra, còn ai thích hợp nữa?
Hà Nguy lại cười, không phải nụ cười nhạt bên ngoài như thường ngày, mà thể hiện sự pha trò sâu trong đáy mắt.
– Vậy tại sao cuối cùng lại để anh Hà làm mồi nhử?
Nhạc Chính Khải khoác vai Trình Trạch Sinh, giải thích:
– Chú cũng biết rồi đấy, ngay từ đầu đã lựa chọn tổ trưởng của chúng ta.
Chú đoán xem kết quả thế nào, mới ngày đầu tiên đã bị đuổi! Người ta không hài lòng.
– Hả? – Quách Lý ngạc nhiên – Gương mặt của tổ trưởng… mà còn không hài lòng ư?
Vậy bình thường tên Đàm Long này tiếp xúc với dạng thần tiên gì?
Kha Đông Tỏa bật cười thành tiếng.
Trình Trạch Sinh đen mặt, bảo Nhạc Chính Khải mau ngậm miệng lại.
Nhạc Chính Khải đang nói hăng:
– Sau đó bọn anh ngồi phân tích khẩu vị chọn tình nhân của Đàm Long, phải dịu dàng ngoan ngoãn như thỏ con ấy mới hợp.
– … Hả? – Quách Kỳ càng thêm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn tầng ba, anh Hà đâu có tí gì hợp với bốn từ “dịu dàng ngoan ngoãn”.
– Có một số người không phục không được, dù sao mấy ngày nay Đàm Long đều gọi Hà Nguy rót rượu, tối nay lại gọi, bọn họ đặt mồi câu rất đúng chỗ.
Sắc mặt Trình Trạch Sinh âm trầm, bàn tay vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Kha Đông Tỏa nhắc nhở:
– Mồi câu đã vào trong phòng Vip rồi.
Toàn bộ mấy người trong xe đều lên tinh thần, chen nhau quan sát màn hình.
Chỉ thấy Hà Nguy vào trong, gã đàn ông râu quai nón đầu húi cua ngồi giữa cười hớn hở vẫy tay với Hà Nguy, giọng ồm ồm qua mic truyền ra ngoài loa:
“Tiểu Hà! Mau tới đây!”
Một góc khác của màn hình là camera mini giấu trong bình hoa, có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh Hà Nguy cất bước đến gần, bị Đàm Long nắm tay kéo tới, ôm vai vào trong lòng.
– Uầy, A Long, người mới hả? Tiểu Hà gì thế?
Đàm Long nhéo ngực Hà Nguy qua lớp áo sơ mi, cười dâm dục: – “Tiểu Hà tài lộ tiêm tiêm giác”!*
(*Nõn sen mới nhú như chiếc sừng nhọn: Câu gốc trong bài thơ Tiểu Trì của tác giả Dương Vạn Lý)
Hà Nguy mặt đỏ bừng, ỡm ờ đẩy tay Đàm Long ra, vừa xấu hổ lại vừa đáng yêu.
Căn phòng vang vọng tiếng cười càn rỡ, bắt Hà Nguy rót rượu luân phiên.
Hà Nguy đứng dậy, một bàn tay không biết thò từ đâu ra vỗ lên mông anh.
Biểu cảm ba người trong xe mỗi người một khác, Nhạc Chính Khải ấn tay Trình Trạch Sinh xuống, nhỏ giọng nhắc nhở:
– Nhiệm vụ, đây chỉ là nhiệm vụ mà thôi!
Tất nhiên Trình Trạch Sinh biết điều này, trong đầu hắn đã nghĩ tới việc sau khi bắt được bọn đó về Cục sẽ làm gì cùng với chuyện về nhà tính sổ thế nào với Hà Nguy.
Hắn im lặng đếm người, vẫn còn một người nữa chưa tới.
Đợi tên Triệu Nham Phi kia tới thì có thể thu lưới.
Bỗng, một trong những hình ảnh gửi về từ camera rung lắc, có thể ai đó uống say cầm bình hoa lên nghịch.
Ngay sau đó, một bàn tay vươn ra giật camera mini giấu trong khuy áo của Hà Nguy, màn hình đen ngòm, mất tín hiệu.
Trình Trạch Sinh lập tức cau mày, Nhạc Chính Khải cũng rất bất ngờ:
– Lộ rồi hả?
Tín hiệu tai nghe vẫn còn đó, chỉ nghe thấy giọng khe khe của Hà Nguy:
“Này, anh, anh đừng cởi áo sơ mi của tôi.”
“…”
Nhạc Chính Khải chặn ngang hông Trình Trạch Sinh, không cho hắn xuống xe:
– Nhiệm vụ, đây là nhiệm vụ!
Mẹ kiếp cái hành động nhả mồi câu.
Trình Trạch Sinh ảo não, ló đầu nhìn căn phòng trên tầng ba mà Hà Nguy đang ở.
Ánh đèn chiếu ra những bóng người đang hoan lạc bên trong.
Nội tâm hắn vô cùng sốt sắng, hận không thể lập tức xông lên xem to gan nào dám cởi áo Hà Nguy.
“Đừng sờ nữa, anh Long! Anh Long, cứu tôi với!” Con thỏ Hà Nguy sắp khóc rồi.
“Có gì đâu, hôm nay anh đây tặng em cho Đại Bưu, thích chơi thế nào cũng được!”
… Trình Trạch Sinh không thể ngồi yên được nữa, lập tức mở cửa xe ra.
Chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp của Hà Nguy được trích ra từ đống tạp âm ồn ào:
“Người còn chưa đủ, đừng lên.”
***
Cho tới tận chín giờ hơn, Triệu Nham Phi mới chậm rãi tới.
Nghe nói hôm nay gã không chịu tới, nhưng đàn em lái xe nhầm, đi lung tung cuối cùng lại tới cửa Club Sao Bắc Cực.
Triệu Nham Phi thầm nghĩ, tới thì cũng tới rồi, gặp mặt mấy thằng bạn cũ vậy.
Ai ngờ hôm nay hắn ra ngoài không xem lịch vạn sự, vào là chẳng ra được.
Khi Hà Nguy khẽ khàng nói ra câu “thu”, Trình Trạch Sinh không nói nhiều, lao nhanh xuống dưới, dẫn theo người hùng hùng hổ hổ xông lên tầng ba Club Sao Bắc Cực.
Sau khi giải quyết xong mấy chú đàn em bên ngoài, hắn nóng lòng mở cửa phòng VIP.
Phát hiện người trong phòng đã nằm la liệt, kêu rên ầm ĩ.
Còn Hà Nguy thì quần áo xộc xệch, áo sơ mi đã bị cởi tới tận rốn, để lộ làn da trắng lóa mắt, tóc còn ướt rượt, có giọt nước chảy xuống theo tóc mái, vừa hay rơi trúng ngực anh.
Chẳng biết có phải do uống rượu hay không, đầu mày khóe mắt của anh đều đỏ hây hây, liếc mắt quyến rũ khiến mấy người đồng nghiệp sau lưng Trình Trạch Sinh đều ngơ ngác.
– Tới đúng lúc lắm, còng tất cả về đi.
Hà Nguy xoay xoay cổ tay, cầm ly rượu trên bàn lên, túm lấy gã đầu trọc bị đánh chảy máu mũi bên cạnh sofa, bóp miệng gã đổ vào:
– Mày đã nói không bỏ thuốc mà? Vậy mời uống.
Hai tay gã đầu trọc bị trói sau người, ưm a uống hết một cốc bia đá, bị sặc tới mức ho khụ khụ.
Hà Nguy cầm một điếu thuốc trên bàn lên, chậm rãi châm thuốc, híp mắt nhìn tựa như mãnh hổ vừa mới ăn no.
Đàm Long mở to mắt nhìn Hà Nguy, hoàn toàn không tin tưởng MB tiếp rượu hắn gọi mấy hôm trước là cảnh sát! Sức chiến đấu còn kinh người đến thế?! Dù sao chăng nữa mấy người bọn gã cũng đều lăn lộn liếm máu trên dao, không ngờ lại bị một thằng nhãi con nhìn thì yếu ớt đánh cho thành hồ lô máu, không còn sức đánh trả.
Trình Trạch Sinh bước tới, cởi áo khoác ngoài quăng cho Hà Nguy, ánh mắt nhìn lướt qua mấy phần tử phạm pháp mang đầy sát khí âm trầm.
Hà Nguy biết ban nãy nghe thấy mấy lời kia hắn đã ghen lắm.
Anh khoác áo vào, kéo kéo tay áo Trình Trạch Sinh như thể lấy lòng.
Trình Trạch Sinh chẳng thèm để ý đến anh, cũng không hất văng tay anh ra.
– Mang tất cả về! Thẩm vấn ngay đêm nay! Phong tỏa sàn nhảy, hộp đêm, sòng bạc ngầm, không được bỏ qua bất cứ nơi nào!
Đồng nghiệp nghe lệnh còng mấy người kia lại, Đàm Long cắn răng.
Gã ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu.
Chẳng biết lấy dũng khí ở đâu, khi bị xách lên, gã rút trong túi quần ra một khẩu súng, đẩy Tiểu Lâm ra, họng súng chĩa thẳng vào hai người Hà Nguy và Trình Trạch Sinh.
– Đệt! Thằng nhãi ranh này có súng.
– Nhạc Chính Khải hét lớn – Tổ trưởng! Cẩn thận!
Trình Trạch Sinh và Hà Nguy đồng thời quay đầu.
Nhìn thấy họng súng đen ngòm, đầu Trình Trạch Sinh “ong” một tiếng, bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt.
Không phải vì sợ hãi mà vì có rất nhiều hình ảnh chợt lóe lên trong đầu hắn.
Căn phòng tối tăm, người áo đen, máu tươi lênh láng.
Hà Nguy đứng bên cạnh hắn, nhưng Hà Nguy lại cầm súng.
Anh vừa là người bị hại vừa là hung thủ.
– Bọn chó dám hại ông đây! Đi chết đi!
Tiếng súng vang lên, Trình Trạch Sinh ôm lấy Hà Nguy trong vô thức, dùng toàn bộ cơ thể che chắn cho anh.
Hai người lăn một vòng dưới đất.
Nhạc Chính Khải đá Đàm Long một cú, giận không thể át:
– Mau còng gã lại! Lục soát tỉ mỉ toàn bộ nơi đây! Tàng trữ súng trái phép còn tấn công cảnh sát, ông đây cho mày ngồi tù mọt gông luôn!
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, xe đồng nghiệp thứ hai tới đây, áp giải những phần tử xã hội đen nguy hiểm về.
Nhạc Chính Khải và Tiểu Lâm vây quanh hai người đang nằm dưới đất, sốt sắng hỏi:
– Sao rồi? Bị thương ở đâu? Tiểu Lâm, mau gọi xe cứu thương!
Tiểu Lâm luống cuống tay chân móc điện thoại ra, nhưng một bàn tay đã ấn tay cậu ta xuống:
– Gọi xe cứu thương cái gì, không bắn trúng, kỹ thuật kém quá.
Chỉ thấy Trình Trạch Sinh ôm Hà Nguy đứng dậy, đừng nói bị thương, viên đạn còn không trúng nổi góc áo hắn.
Nhạc Chính Khải thở phào một hơi:
– Vậy hai người nằm đó mãi làm cái gì? Làm người ta sợ chết khiếp, tôi còn tưởng rằng một tiễn hạ song điêu bắn xuyên hai người luôn rồi ấy chứ?
Trình Trạch Sinh chỉ chỉ Hà Nguy trong lòng mình, dựng ngón trỏ bên môi, phất tay ra hiệu bọn họ mau đi ra chỗ khác, cho đôi chồng chồng “hồi sinh từ cõi chết” có không gian yên tĩnh.
Nhìn Hà Nguy vùi mặt vào trong lòng Trình Trạch Sinh, Nhạc Chính Khải che mắt, thời buổi bây giờ khác rồi, anh ta chẳng thể nhìn nổi, ai thích nhìn thì đi mà nhìn.
Sau màn ồn ào và hỗn độn, căn phòng Vip lại quay về yên tĩnh, chỉ còn hai người Trình Trạch Sinh và Hà Nguy.
Trình Trạch Sinh ôm Hà Nguy, khẽ hỏi:
– Sao rồi? Vẫn ổn đấy chứ?
Khi hắn lao vào Hà Nguy, Hà Nguy cũng dán lên, tay chân sờ soạng khắp người hắn, biểu cảm hốt hoảng.
Xác định không có vết máu và vết thương, Hà Nguy ôm eo Trình Trạch Sinh, dính lên người hắn thật lâu không buông tay.
Trình Trạch Sinh xoa mái tóc đen của anh, thầm cảm thán: Thỉnh thoảng vợ ngoan ngoãn dịu dàng như vậy khiến người ta không kìm lòng được, trái tim như mềm nhũn.
Qua bao lâu, cảm xúc của Hà Nguy mới dần dần trở nên tốt hơn.
Lúc anh ngẩng đầu lên đã khôi phục được sự trấn định như bình thường:
– Trình Trạch Sinh, anh nói với em thêm lần nữa, có xảy ra bất cứ chuyện cũng không được lấy tính mạng mình ra làm trò đùa.
Hắn không biết được rằng giây phút tình tiết tương tự này xảy ra, Hà Nguy đã sợ hãi tới mức nào.
Một mình anh trải qua quá nhiều, mỗi một vòng tuần hoàn đều là vết sẹo không thể chữa lành.
Vết sẹo ấy bất ngờ bị bóc ra, cũng giải phóng cảm xúc ẩn sâu trong trái tim anh.
Hà Nguy không cần nhiều, chỉ hi vọng Trình Trạch Sinh có thể bình an vô sự cũng đủ rồi.
– Lần nữa? – Trình Trạch Sinh nắm tay anh – Lúc trước anh từng nói rồi hả?
Hà Nguy không trả lời thẳng, chỉ bảo hắn hãy ghi nhớ, sau này cho dù nguy hiểm đến đâu cũng không được phép làm chuyện hồ đồ như vậy.
Lo sợ không đâu một hồi, quay về nhà “trừng phạt” vợ một phen, đêm về Trình Trạch Sinh lại nằm mơ một giấc mộng đẹp đẽ mà cổ quái.
Trong mơ hắn và Hà Nguy ở hai thế giới khác nhau, là hàng xóm không nhìn thấy mặt, quen nhau bởi một vụ án mạng, trải qua biết bao nhiêu chuyện vòng vo khúc khuỷu, luẩn quẩn trong mê cung của vận mệnh.
Trình Trạch Sinh mở mắt ra, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen, Hà Nguy còn đang ngủ say.
Hắn ngồi dậy, Hà Nguy cũng tỉnh, vươn tay khoác lên cánh tay hắn.
Trình Trạch Sinh nghiêng người ôm lấy Hà Nguy, đặt cằm lên vai anh:
– Đoán xem em đã mơ thấy chuyện gì?
– Hả? – Hà Nguy nửa tỉnh nửa mơ, phát ra âm thanh mơ hồ từ mũi.
– Em mơ thấy… hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau, hiếm có cơ hội gặp mặt nhau một lần.
Chúng ta đều là cảnh sát, nhưng lại điều tra vụ án mạng của nhau.
Hà Nguy lập tức mở to mắt ra, tựa hồ có tia sáng chớp nhoáng trong mắt anh.
Anh nâng mặt Trình Trạch Sinh lên, áp trán mình lên trán hắn, nhìn chằm chằm vào mắt nhau:
– Em đã nhớ ra rồi à?
– Hình như lần đầu tiên gặp mặt anh cũng hỏi em câu này.
– Trình Trạch Sinh hôn lên má anh – Có thể nói cho em biết chuyện là thế nào không? Giấc mơ của em rất hỗn loạn, nhưng thực sự rất chân thực.
Trái tim nảy lên thình thịch của Hà Nguy dần lặng xuống, xác nhận Trình Trạch Sinh chỉ có ấn tượng mơ hồ, chỉ không nhớ bộ phận mấu chốt, anh mỉm cười:
– Không có gì, không nhớ được cũng không sao, như hiện tại đã tốt lắm rồi.
Song biểu cảm của anh không giống như những gì anh đã nói.
Trình Trạch Sinh có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong cảm xúc của Hà Nguy.
Cảm giác mừng rỡ trong nháy mắt kia không thể lừa người.
Rốt cuộc mình đã quên chuyện gì nhỉ… Trình Trạch Sinh day trán.
Đau đầu, hình ảnh trong đầu quá phức tạp, cũng không thể xử lý thuận khiến người ta thêm phiền não.
Hà Nguy ghé lại gần hôn lên trán hắn, ngáp một cái, gối đầu lên cánh tay hắn tiếp tục ngủ say.
Trình Trạch Sinh cố gắng hồi tưởng, dẫu vậy hình ảnh trong mơ tựa mặt kính vỡ vụn, càng ngày càng mơ hồ không rõ.
Nhưng mà không sao, hắn tin rằng sẽ có một ngày mình sẽ nhớ ra tất cả..