Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trí Hoán Hung Đồ
  3. Chương 33: 33: Cậu Là Trình Trạch Sinh Duy Nhất Mà Tôi Quen
Trước /104 Sau

Trí Hoán Hung Đồ

Chương 33: 33: Cậu Là Trình Trạch Sinh Duy Nhất Mà Tôi Quen

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trình Trạch Sinh mang theo báo cáo phân tích thành phần tàn dư thuốc súng về, sau khi đối chiếu với tài liệu bên Hà Nguy, xác định là cùng một thành phần, lý thuyết không gian lồng ghép vào nhau nhận được chứng cứ xác thực.

Nếu nói lúc trước chỉ là phỏng đoán của bọn họ, vậy thì hiện tại có thể nói một cách chính xác, cần phải phân chia lại những chứng cứ tìm được ở hiện trường, tìm được chứng cứ thuộc về thế giới của mình mới có thể phá án.

Lần trước đã phân chia dấu giày, cũng chỉ phân chia được một phần mà thôi, tạm thời ngầm mặc định dấu giày có kẹt đá thuộc về phía Hà Nguy, còn lại thuộc về Trình Trạch Sinh.

Còn vật chứng thì phân chia khá rõ ràng, vật chứng hiện trường của hai bên không xuất hiện hiện tượng lồng ghép, nhìn qua là biết ngay vật chứng thuộc về hiện trường nào.

Hà Nguy cầm hộp đựng sụn đùi gà, ăn ngon miệng, liếc qua chợt thấy tấm ảnh chiếc điện thoại bỏ trong túi zip vật chứng trong suốt.

Anh cầm bút viết: “Đây là của Hà Nguy à?”

“Ừ, vỡ hỏng rồi, không có thông tin gì hữu dụng, chỉ có một tấm ảnh hoàn toàn không liên quan.”

Trình Trạch Sinh móc điện thoại của mình, mở tấm ảnh chụp giản phổ lưu trong máy ra rồi đặt máy trên bàn trà.

Điện thoại xuất hiện trước mắt, Hà Nguy cúi đầu nhìn xuống chợt giật mình sửng sốt, cảm giác quen thuộc lạ kỳ dâng lên trong lòng anh.

Quyển nhật ký tìm được trong biệt thự của nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh đang ở trong Cục, nhưng trí nhớ Hà Nguy rất tốt, có thể nói nhìn qua sẽ không quên.

Sau mấy giây hồi tưởng, anh nói với Trình Trạch Sinh đây chính là thứ hắn của một thế giới khác viết.

Trình Trạch Sinh sững người: “Ý của anh, điện thoại là của Trình Trạch Sinh ở thế giới bên kia?”

“Tôi không thể chắc chắn, bởi vì chúng tôi không tìm được điện thoại của Trình Trạch Sinh.

Khi ấy tôi nghi ngờ Trình Quyến Thanh đã cầm đi, bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn đã chuyển sang thế giới của cậu.”

Trình Trạch Sinh nhìn tấm bản đồ hiện trường, khoanh vùng vị trí tìm thấy chiếc điện thoại rơi: “Cách Trình Trạch Sinh hơi xa, hung thủ và Trình Trạch Sinh vật lộn đá qua đó hả?”

“Tôi cảm thấy không cần biết nó xuất hiện ở đó bằng cách nào thì thứ bên trong chắc chắn do Trình Trạch Sinh viết, không thể sai được.”

Hà Nguy nhìn điện thoại, nói tiếp:

“Không hổ là bản thân cậu ở thế giới song song, điện thoại cũng giống y hệt.”

Trình Trạch Sinh cầm điện thoại của mình, khi lấy vật chứng hắn không chú ý tới màu sắc và dòng điện thoại, dù sao mấy ông lớn trên thị trường điện thoại cũng chỉ có vậy, Iphone này, Huawei này, trên đường có mười người thì ít nhất hai người dùng cùng một kiểu điện thoại, chẳng có gì lạ hết.

Khi bọn họ phát hiện ra điện thoại, bên trên không có bất cứ dấu vân tay nào.

Chẳng qua vì nó rơi cạnh Hà Nguy nên bọn họ mới cho vào túi vật chứng.

Nhưng nhạc phổ bên trong do Trình Trạch Sinh viết, vậy chắc chắn nó là vật chứng ở thế giới bên kia lẫn sang đây.

Chẳng trách số điện thoại tải ra đều không có thật, hóa ra nó thuộc về một thế giới khác, gọi được mới lạ đấy.

Vật chứng điện thoại coi như ở bên Hà Nguy, Hà Nguy viết đoạn giản phổ vừa nhìn thấy xuống, ngón tay ấn cằm, suy nghĩ xem đoạn giản phổ bị xé xuống có hàm nghĩa đặc biệt gì.

Trình Trạch Sinh cảm thấy cũng đến lúc nói với anh rồi bèn vẽ một mũi tên trên đầu giản phổ chỉ vào một mặt đồng hồ tròn.

Hà Nguy ngẩng đầu nhìn đồng hồ thạch anh, nháy mắt hiểu ra… là âm thanh của đàn dương cầm.

Hồi còn nhỏ anh đã học nhạc cụ một khoảng thời gian, tuy không phải dương cầm nhưng cũng có nhạc cảm nhất định, ít ra vẫn ghép được âm giản phổ.

Anh phát hiện không phải âm thanh báo giờ đúng bình thường mà là đoạn nhạc phát vào mười hai giờ đêm.

Nói thật thì giai điệu ấy không hay, Hà Nguy không hiểu tại sao lại cài đặt như vậy, anh còn tưởng do xưởng sản xuất tạo hiệu quả âm thanh để phân biệt thời gian.

Trong quyển ghi chép anh lấy được lúc trước có rất nhiều bản giản phổ, riêng chỉ có mình đoạn giản phổ này chưa hoàn thiện, còn phải thông qua Trình Trạch Sinh mới phát hiện manh mối bên trong.

“Tôi không tìm được bài nhạc nào phù hợp với đoạn giản phổ này, có lẽ không phải bài hát mà là mật ngữ gì đó.”

Nhìn thấy dòng chữ trên bảng, thứ đầu tiên Hà Nguy nghĩ tới là mật mã Morse.

Nhưng Trình Trạch Sinh lại nói với anh hắn đã thử mấy loại mật mã đều chỉ nhận được những thông tin vô dụng.

Có lẽ không phải sử dụng loại hình mật mã thông dụng của thế giới mà là một dạng mật mã ngữ âm tự sáng tạo.

Hà Nguy cũng thử tìm hiểu một chút, mười lăm phút sau thì bỏ cuộc.

Giống như Trình Trạch Sinh đã nói, mật mã thông dụng của quốc tế đều không khớp, giải trệch đi một chút cũng không được.

Chắc hẳn phải bắt Trình Trạch Sinh nằm trong nhà xác sống dậy, đích thân nói ra mới hiểu được.

Còn về tại sao đoạn âm nhạc này lại trở thành cầu nối liên kết giữa hai thế giới song song càng là vấn đề khiến người ta khó hiểu.

Anh vẫn luôn cho rằng hôm qua không thể đối thoại trong dinh thự bởi vì thiếu tiếng dương cầm dẫn đường, nếu phát hiện ra điểm mấu chốt, anh sẽ không ngại thử thêm lần nữa, phải thực hành mới có thể đưa ra đáp án chính xác.

Gần đây vì sắp xếp tình tiết vụ án, cộng với tính đặc thù là phải tới rạng sáng hai thế giới mới kết nối với nhau, thời gian hai người tắm rửa gội đầu càng ngày càng muộn.

Dẫu vậy bọn họ đều rất tự giác hoàn thành vào trước mười hai giờ, dù sao “cuộc họp giọng nói” sau mười hai giờ rất quan trọng.

Có điều hôm nay đã quá giờ rồi, Trình Trạch Sinh phát hiện chỉ còn năm phút nữa là tới không giờ bèn vội vàng chạy đi tắm.

Hà Nguy không vội, anh nghiên cứu những hình ảnh dán trên bảng trắng.

Hiện trường còn có một vật chứng vô dụng… viên bi thủy tinh.

Trên viên bi có dấu vân tay Trình Trạch Sinh, theo lý mà nói phải rơi từ người Trình Trạch Sinh rồi lăn xuống dưới sofa.

Nhưng quan sát bố cục giữa hai thi thể, Hà Nguy cảm thấy viên bi này phải lăn ra từ “anh” của thế giới bên kia mới đúng.

Hà Nguy day trán, bất đắc dĩ cười khổ.

Vụ án này người bình thường thực sự không thể phá.

Anh tự nhận mình là người có đầu óc suy nghĩ rất nhanh, nhưng gặp được sự kiện ly kỳ đến vậy, còn rất nhiều điểm chưa rõ.

Chuông cửa vang lên, Hà Nguy ra mở cửa, đồ ăn anh gọi đã tới rồi.

– Xin chào, đồ ăn anh gọi đây ạ, nếu tiện thì anh vui lòng mở ứng dụng…

Trình Trạch Sinh nói chen vào:

– Hà Nguy, điều chỉnh nhiệt độ của bình nước nóng thấp hơn chút.

– Biết rồi.

– Hà Nguy quay đầu trả lời, sau đó quay sang nhìn anh chuyển phát nhanh – Còn gì nữa không?

– … Nếu như anh hài lòng thì hãy đánh giá năm sao.

– Anh chàng chuyển phát nhanh ngơ ngác, trong phòng yên ắng, không biết người này đang nói chuyện với ai?

Hà Nguy chẳng hề cảm thấy có gì bất ổn, đóng cửa vào thì tới điều chỉnh bình nóng lạnh, sau đó đặt đồ ăn trên bàn, đợi Trình Trạch Sinh ra đây.

Năm phút sau, Trình Trạch Sinh tắm xong, toàn thân tỏa hơi nóng.

Hắn mở cửa, vừa mới nhấc chân ra ngoài, chợt nhớ tới quy tắc Hà Nguy đã đặt liền vội vàng rụt chân về giẫm trên thảm trước phòng tắm, làm khô đế dép.

Hắn ra ngoài phát hiện trên bàn có đồ ăn, tò mò hỏi:

– Giờ này rồi còn ăn à?

– Bữa khuya, cậu mời tôi ăn nhiều rồi, tôi cũng phải đáp lại chứ.

– Hà Nguy chậm rãi nói – Nếm thử xem, mì xào khô này rất ngon.

(干炒河粉:gān chǎo hé fěn)

– Cái gì cơ?

Làm… Hà Nguy… rất ngon á?

(gan cāo Héwēi: Áy ấy Hà Nguy)

Trình Trạch Sinh ngơ ngác, đầu óc toàn những từ ngữ sài lang hổ báo.

Hà Nguy lặp lại một lần với giọng lạnh lùng hơi khàn khàn:

– Mì xào khô, chưa ăn bao giờ à?

– … Ăn rồi.

– Trình Trạch Sinh chạm vào chiếc túi.

Thấy hộp đồ ăn biến mất, Hà Nguy bèn ghi chú: Chỉ cần vật phẩm có liên quan đến giao dịch tiền bạc và thuộc về anh.

Trình Trạch Sinh chạm vào cũng sẽ biến mất, cho dù là người khác đưa đến cũng không được.

Cũng may tấm bảng trắng do Sùng Trăn bỏ tiền ra mua, bằng không lại phải mua thêm một tấm nữa.

Trình Trạch Sinh mở túi, vô ý lướt qua thông tin bên trên.

Họ tên Hà Nguy, địa chỉ phòng 404 khu Tương Lai, bên dưới là dãy số điện thoại của anh.

Trình Trạch Sinh mở hộp, hương thơm hấp dẫn xộc thẳng vào mũi, hắn tách đũa xong, có thứ gì đó lướt qua đầu hắn trong nháy mắt rồi biến mất, nhanh tới mức khiến người ta chẳng thể nắm bắt.

Hà Nguy và hắn nói chuyện với nhau, nói tới cuộc gặp mặt tối qua, anh bảo đi chung với một người bạn tới hiện trường, hỏi hắn có nhìn thấy ảnh của người bạn kia trên kính không?

– Không, tôi chỉ thấy mình anh.

Hà Nguy gật đầu:

– Anh ấy cũng không nhìn thấy cậu, tôi đoán có lẽ cậu cũng không nhìn thấy anh ấy.

Lần sau mang theo cả đồng hồ, tôi gọi anh bạn kia đi cùng, chúng ta thử xem trong điều kiện xuất hiện tiếng dương cầm thì có nghe được giọng nói của nhau không.

Trình Trạch Sinh ăn một nửa hộp mì, trước khi ngủ không được ăn nhiều, còn thừa một nửa để mai ăn tiếp.

Hắn đóng nắp hộp vào, lại nhìn lướt qua đơn đồ ăn.

Bỗng cả người chấn động, cuối cùng thì hắn cũng biết thứ vụt qua đầu hắn là gì.

Số điện thoại của Hà Nguy chính là một trong những số điện thoại ảo trong danh bạ tải ra từ điện thoại Trình Trạch Sinh.

Nếu chiếc điện thoại kia thuộc về nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh, vậy thì dựa vào những chứng cứ trước mặt, chắc chắn Hà Nguy phải quen biết hắn.

Đã xuất hiện số trong danh bạ điện thoại thì cho dù không phải mối quan hệ thân mật cũng chắc chắn cũng không phải người xa lạ.

Hà Nguy vắt chân, dựa vào sofa tiếp tục đọc quyển “Độc vật học Pháp y” kia.

Trình Trạch Sinh bước tới hạ giọng lên tiếng:

– Hà Nguy?

– Hả?

Phán đoán được vị trí của Hà Nguy, Trình Trạch Sinh cúi người chống tay lên lưng dựa sofa.

Trực giác của Hà Nguy cảm nhận được sự áp bách, dường như có thứ bóng đen nào đó đang bao phủ lên người anh, vây anh ở bên trong, trói buộc lấy anh.

Không khí thoang thoảng hương dầu gội đầu bạc hà, còn hòa lẫn với nhịp thở đều đều ở một khoảng cách thân mật mờ ám.

– Anh thực sự không quen biết Trình Trạch Sinh sao?

Hà Nguy vô thức ngẩng đầu, rõ ràng không nhìn thấy Trình Trạch Sinh, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được biểu cảm cau mày nghiêm túc của hắn lúc này.

Anh thản nhiên nói:

– Tôi chỉ quen một Trình Trạch Sinh duy nhất, là cậu.

***

Số điện thoại lấy được trên tờ rơi có hai số không rõ, trải qua mấy lần thử, cuối cùng cũng tìm được phương hướng chính xác.

Dãy số điện thoại thuộc về một người thợ khóa mở khóa chuyên nghiệp họ Dương, chỉ cần trả đúng giá, khóa nào cũng mở được, vừa nhanh vừa gọn, được người trong nghề gọi là Ma khóa Dương.

Nghe nói khoảng thời gian trước có một người đàn ông trẻ tuổi gọi gã tới mở khóa mật mã ổ xoay, địa điểm ở khu Phú Thịnh Cẩm Long, trả giá rất cao.

Ma khóa Dương đến nơi mới thấy bất thường, căn nhà này vẫn là một nhà trống chưa có ai dọn vào ở.

Người đàn ông gọi gã tới không phải để mở cửa chính mà mở cửa tầng hầm.

Khi ấy Ma khóa Dương cảm thấy người đàn ông không có ý tốt, không muốn mở khóa, kết quả người đàn ông tăng tiền lên gấp đôi, Ma khóa Dương động lòng, cắn răng đồng ý mở khóa cho anh ta.

Loại khóa mật mã này là sản phẩm đặt làm ở nước ngoài, rõ ràng hoàn toàn khác biệt với những loại khóa rẻ tiền la liệt trên thị trường.

Ma khóa Dương nghiên cứu một tiếng đồng hồ không mở được, cứ nghĩ tới chuyện mình sẽ thất bại là trán gã lại lấm tấm mồ hôi lạnh.

Người đàn ông kia không vội, không thúc giục gã, thậm chí còn bảo gã có thể về nghĩ cách, cũng không lấy tiền đặt cọc về.

Ma khóa Dương chẳng những không bớt lo mà càng thêm nghi ngờ.

Gã nảy ra suy tính lén lút chụp ảnh người đàn ông làm chứng, cũng chẳng dám dùng tiền anh ta đưa, đề phòng sau này xảy ra chuyện.

Kết cấu của khóa mật mã khá phức tạp, khi Ma khóa Dương sắp sửa tự tay phá hỏng bảng hiệu của mình, may sao cuối cùng vẫn mở được ra.

Người đàn ông bo thêm cho gã năm trăm tệ coi như cảm ơn.

Ma khóa Dương không dám nán lại lâu, cầm tiền cái liền về luôn.

Lúc ấy gã chỉ liếc nhìn cánh cửa hé mở, thấy nửa cầu thang thông xuống bên dưới.

Vân Hiểu Hiểu xác nhận ảnh với Ma khóa Dương, quả nhiên là Trình Quyến Thanh.

Ngay cả bộ quần áo mặc trên người cũng giống y hệt.

Sùng Trăn nghe thấy hai từ “tầng hầm”, da đầu tê rần:

– Đệt, không phải anh ta còn có một kho vũ khí nữa đấy chứ?

– Không rõ nữa, bản thân Trình Quyến Thanh không có chìa khóa, chứng minh anh ta cũng không biết bên dưới có gì.

Nhưng anh ta biết nó rất quý, còn có thể giúp anh ta thoát khỏi hiểm nguy, cho nên mới mạo hiểm tìm người mở khóa.

Hà Nguy đứng dậy, khép tài liệu vào:

– Đi lĩnh súng và trang bị, tập hợp ở bãi đỗ xe cửa Đông, phải nhanh chóng bắt Trình Quyến Thanh về đây..

Quảng cáo
Trước /104 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chấp Niệm Có Tận, Tình Vẫn Không Tận

Copyright © 2022 - MTruyện.net