Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cứ mỗi lần hết tiết, Liên Cảnh Uyên lại bị một đám học sinh quấn lấy hỏi bài.
Anh ta rất nổi tiếng trong trường, rất nhiều học sinh vốn dĩ chẳng hứng thú với môn khoa học vũ trụ cao sâu này, nhưng thầy Liên vừa đẹp trai vừa dịu dàng có thể khiến bọn họ tranh nhau báo danh, cùng anh ta thăm dò vũ trụ huyền bí.
Vừa mở cửa văn phòng, một bóng đen lao tới, Liên Cảnh Uyên đưa tay ra bắt theo phản xạ, hóa ra là một con chuột đồ chơi.
– Mang cho Stephen.
– Hà Nguy ngồi trên chiếc ghế bập bênh, tay cầm một quả cầu len nhiều màu sắc tung lên rồi bắt lấy – Nó là mèo đực hay mèo cái vậy? Trong cửa hàng thú cưng có rất nhiều đồ trang sức đẹp, có thể cài lên để chụp ảnh.
Liên Cảnh Uyên bước tới, gương mặt tươi cười:
– Đừng bắt tội nó, Stephen không thích mấy thứ ấy, đồ chơi anh tặng rất hợp ý nó.
– Vậy thì tốt, ở đây còn có đồ hộp nữa này.
Bên chân Hà Nguy đặt một chiếc túi nhỏ, những thứ này anh đều mua ở cửa hàng thú cưng ban nãy đi ngang.
Liên Cảnh Uyên nhận lấy đồ, hỏi anh:
– Nhanh vậy lại tới tìm tôi à?
– Có chuyện nhờ cậu thôi, chứ cậu nghĩ mời cậu đi dạo phố, xem phim hả?
– Không phải không được.
– Liên Cảnh Uyên lấy một gói trà sơn tra hoa cúc, pha xong thì đưa cho Hà Nguy – Nhìn sắc mặt anh không được tốt, gần đây thức khuya à?
– Cũng bình thường, tối qua thức đêm thẩm tra nghi phạm nên hơi mệt.
Liên Cảnh Uyên đi vòng ra sau Hà Nguy, vươn hai bàn tay ra, bốn ngón tay dán sát cố định má, hai ngón cái ấn vào giữa đỉnh đầu anh:
– Đây là huyệt Bách Hội, nếu mệt có thể ấn nó, có thể giúp giảm bớt mỏi mệt.
Tay nghề Liên Cảnh Uyên điêu luyện, dùng sức vừa phải, ngón tay ấn vào huyệt vị trên đầu vô cùng thoải mái.
Hà Nguy nhắm mắt, lại một lần nữa phải thốt lên câu cảm thán:
– Cậu đúng là cái gì cũng biết.
Liên Cảnh Uyên cúi đầu nhìn anh, đôi mắt dập dờn sóng biếc mang theo sự dịu dàng toát ra từ tận sâu đáy lòng.
Tình cảm của anh ta và Hà Nguy luôn ở trạng thái bền vững ổn định, bình thường không liên lạc nhiều, có khi bận rộn thì nửa năm không gặp mặt nhau lấy một lần, nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại, nghe thấy giọng nói đối phương thì cảm giác thân thuộc giữa đôi bên chưa từng thay đổi, bao nhiêu năm qua đã hình thành nên sự ăn ý ngầm.
Cũng chính vì vậy, giữa hai người khách sáo cũng chỉ thêm tốn thời gian.
Đôi khi Hà Nguy có việc tìm anh ta cũng không chào hỏi trước mà tới thẳng luôn.
Liên Cảnh Uyên có văn phòng riêng, anh ta giao cho Hà Nguy một chiếc chìa khóa, thỉnh thoảng hết tiết trở về phát hiện cửa khép hờ là biết ngay Hà Nguy tới đây.
Năm phút sau, Hà Nguy vươn vai, may mà có tay nghề điêu luyện của Liên Cảnh Uyên giúp đầu óc mơ hồ của anh tỉnh táo hơn không ít.
Liên Cảnh Uyên cầm chiếc ghế ngồi xuống đối diện, cuối cùng Hà Nguy mới nói vào vấn đề chính:
– Cậu còn nhớ chuyện lần trước tôi hỏi cậu không? Có thế giới song song.
– Ừ.
Xảy ra tình huống đặc thù hơn à?
Hà Nguy vươn tay ra, trong mắt xuất hiện vẻ hoang mang:
– … Tôi chạm được vào cậu ta.
Cả đêm qua anh ngủ không ngon, chỉ vì sau khi thực sự chạm vào Trình Trạch Sinh, tư duy của anh trở nên hỗn loạn.
Đủ suy nghĩ viển vông xuất hiện trong đầu khiến đầu óc anh luôn ở trong trạng thái hưng phấn, không tài nào ngủ được.
– Mấy ngày trước, tôi đã nhìn thấy cậu ấy thông qua ảnh phản chiếu trên kính ở một nơi khác.
Rạng sáng nay lúc tôi đang ở trong phòng, giây phút mất điện, nhịp thở rõ ràng của cậu ấy xuất hiện ngay sau tôi.
Rõ ràng đã qua thời gian giao lưu, nhưng tôi lại có thể chạm vào cậu ấy, một người còn sống sờ sờ.
– Mặc dù thời gian rất ngắn, chỉ mấy giây thôi cũng đủ để tôi chắc chắn rằng Trình Trạch Sinh thực sự tồn tại, có da có thịt, sống chung dưới một mái nhà với tôi.
Liên Cảnh Uyên chống má suy tư, chú ý tới một chi tiết:
– Khi ấy mất điện à?
– Đúng, đèn vụt tắt, chờ khi có điện thì cậu ấy lại biến mất.
– Hình như không phải mất điện mà là do một loại từ trường nào đó quấy nhiễu.
– Liên Cảnh Uyên để ngón tay trỏ dưới cằm làm tư thế phỏng đoán – Khi anh phát hiện trong nhà bất thường thông qua camera giám sát, màn hình rung lên chắc hẳn cũng do từ trường quấy nhiễu.
Theo lý thuyết lỗ sâu, từ lúc lỗ sâu mở ra đến lúc đóng lại là khoảng thời gian cực đoan, thay đổi thất thường, không thể nắm bắt được, bất cứ sự vật nào cũng không thể xuyên qua nó.
Nhưng nếu anh đã có thể chạm vào Trình Trạch Sinh thì chứng minh con người có thể bước vào lối tắt thời gian, cũng có thể vì hai người đang ở trong điểm giao, bởi vậy điều kiện xuyên qua giữa hai thế giới dễ dàng hơn nhiều, kỳ tích bất khả thi cũng dần dần trở nên khả thi.
(Lỗ sâu (Wormhole): Trong vật lý, một lỗ sâu, lỗ giun, hay cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian.
Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.)
Hà Nguy chỉ hiểu sơ sơ những lý luận này, trong mắt anh, những tiếp xúc giữa anh và Trình Trạch Sinh không ngừng gia tăng.
Nguyên nhân tạo thành hiện tượng này là gì thì anh không rõ, không biết do thời gian dần trôi, hai thế giới sẽ tự động chậm rãi dung hợp với nhau, hay sẽ vì một nhân tố nào đó gây nên việc hai thế giới đan vào nhau mạnh mẽ hơn, anh không chỉ nghe thấy giọng nói mà còn chạm được vào Trình Trạch Sinh.
– Lĩnh vực tôi nghiên cứu không đề cập tới chuyện thế giới song song dung hợp với nhau, cũng ít có người nghiên cứu đề tài này.
Dù sao chăng nữa nó cũng chỉ tồn tại trong giả thiết.
Một lý luận không có căn cứ rất khó để dùng công thức hiện thực tính toán và đo lường.
Ngoại trừ ba định luật lớn của vũ trụ, còn có ba luật cấm, đó là cỗ máy thời gian, lối tắt không gian, vận tốc vượt qua vận tốc ánh sáng.
Những thứ này đều bị cấm trong vũ trụ bình thường, cho nên chuyện anh gặp phải đều là tình huống không thể tồn tại trong những lĩnh vực nghiên cứu khoa học.
Hà Nguy cũng không hiểu tại sao anh lại gặp phải chuyện ly kỳ đến vậy.
Một vụ án mạng bất thường kéo theo một câu chuyện khó tin.
Anh đã từng gặp rất nhiều người bị hại nhưng chỉ có một người đi tới bên cạnh anh, khiến một người luôn tin tưởng sâu sắc vào khoa học như anh cảm nhận được thứ gì đó phi khoa học đang chi phối mình.
– Đến cậu còn không giải đáp được, vậy thì tôi càng không hiểu, thôi đến đâu hay đến đấy.
– Hà Nguy lại hỏi – Vậy… còn vụ mượn xác hoàn hồn có khả năng xảy ra không?
Liên Cảnh Uyên cười bất đắc dĩ:
– Hà Nguy, vấn đề này cần phải đi hỏi người chuyên nghiệp, ví dụ như nhà ngoại cảm hoặc bà đồng.
Hà Nguy nhún vai, thấy đã không còn sớm bèn vỗ vai anh ta:
– Tối nay ăn cùng nhau không?
Ai ngờ Liên Cảnh Uyên mỉm cười, chỉ vào lịch:
– Hôm khác đi, hôm nay hẹn người rồi.
Đây là lần đầu tiên Hà Nguy chủ động mời nhưng bị từ chối, anh chợt lóe lên suy nghĩ:
– Ồ… em trai tôi hết cơ hội rồi à?
Liên Cảnh Uyên cười cười:
– Ngày 16 tôi sẽ đi.
Chuyện liên quan tới tình cảm Hà Nguy không khống chế được, chỉ có thể cảm thán Hà Lục nhát gan chỉ biết yêu thầm.
Giờ thì hay rồi, sau này lại khóc vì đầu óc lúc đó không biết nghĩ.
***
Chiều nay Trình Trạch Sinh đến nghĩa trang Nam Hương Sơn một chuyến, mang theo hoa, một bao thuốc đến thăm anh trai.
Cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy không giống với cảnh sát bình thường, sau khi bọn họ hi sinh, không thể tổ chức lễ truy điệu rầm rộ để được nhân dân toàn quốc tưởng niệm.
Tro cốt của bọn họ sẽ được mang về trong im lặng.
Trừ người nhà và lãnh đạo Cục Cảnh sát, không ai biết những người anh hùng thầm lặng gánh vác trách nhiệm đi đầu cuối cùng hi sinh anh dũng.
Sở dĩ cẩn thận như vậy là để đảm bảo an toàn tối đa cho người nhà của cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy.
Theo quy định, sau khi bọn họ hi sinh còn không được lập bia mộ, sợ người nhà đi thăm viếng lại bị bọn tội phạm ma túy nhắm trúng.
Trình Quyến Thanh cũng đã lường trước sẽ có một ngày bản thân mình phải đọ sức liều mạng với tập đoàn tội phạm ma túy.
Vì thế ngay từ đầu, trong hồ sơ Cục Cảnh sát không có cái tên “Trình Quyến Thanh”, hồ sơ kèm ảnh chụp của anh ta được lưu trữ dưới cái tên “Mã Quảng Minh”.
Ba năm trước Trình Trạch Sinh đến biên giới Trung Quốc – Myanmar, thấy thi thể của anh trai, hắn gần như phát điên.
Ngực Trình Quyến Thanh bị chém vô số vết, toàn thân rất nhiều chỗ bị gãy xương, móng tay bị rút sạch, xương mười ngón tay bị đập nát.
Bởi vì anh ở vị trí bắn tỉa, đôi tay này khiến bọn tội phạm hận thấu xương, cũng vì thế mới bị tra tấn không ra hình dáng.
Kết luận đưa ra sau khi khám nghiệm tử thi là, những hình phạt kia đều được tiến hành khi Trình Quyến Thanh vẫn còn sống.
Để đảm bảo duy trì niềm vui, bọn tội phạm đã tiêm ma túy tinh chất liều cao vào người anh, liều thuốc sẽ không khiến anh tử vong nhưng vẫn có thể đảm bảo tỉnh táo, trải qua mười tiếng đồng hồ như sống trong địa ngục, Trình Quyến Thanh mới được giải thoát.
Trình Trạch Sinh không dám nói với bố mẹ, chỉ lẳng lặng mang tro cốt của anh trai về, bọc trong lá cờ đỏ, cũng không thể an táng trong nghĩa trang liệt sĩ, cuối cùng Trình Trạch Sinh chọn một vị trí cho anh trai trong nghĩa trang Nam Hương Sơn.
Toàn bộ hồ sơ của Trình Quyến Thanh đều là thân phận ngụy trang, tất cả những công lao nhận được đều chẳng liên quan gì đến cái tên “Trình Quyến Thanh” hết.
Chỉ có ở mảnh đất này, cuối cùng anh ta cũng lấy lại được thân phận thực sự của mình.
Đông Chí, rằm tháng Bảy, Thanh Minh hằng năm Trình Trạch Sinh đều tới đây thăm anh trai.
Hắn mang theo một bó hoa, một bao thuốc, mỗi lần đều vậy.
Hôm nay có hơi ngoại lệ, đã qua Thanh Minh nhưng còn chưa tới rằm tháng Bảy, Trình Trạch Sinh tới đây cũng chỉ vì muốn nói chuyện với anh trai mà thôi.
– Anh, mơ ước của hai anh em chúng ta đều là làm một người cảnh sát tốt, tại sao ở bên kia anh lại trở thành tội phạm vậy? – Trình Trạch Sinh bóc thuốc ra, bóp một lần từ đầu tới cuối sau đó để lướt qua đầu mũi, cuối cùng mới châm thuốc đặt trước mộ.
Đây là cách hút thuốc đặc biệt của riêng anh trai hắn, bởi anh ta ngày ngày phải tiếp xúc với bọn tội phạm ma túy, từng gặp rất nhiều bọn tội phạm trộn ma túy vào thuốc lá, hại những người vô tội bước vào con đường nghiện ngập.
Bởi vậy Trình Quyến Thanh cầm điếu thuốc trong tay sẽ dùng tay kiểm tra qua một lần sau đó đưa lên mũi ngửi, xác định không có vấn đề gì mới hút.
Thói quen này đến chết cũng chưa từng thay đổi.
– Cảnh sát bắt được anh ở thế giới song song rất giỏi.
Nhưng anh ấy đã chết ở thế giới của chúng ta rồi.
Chuyện ly kỳ ở đây là em đang điều tra vụ án của anh ấy, còn sống chung với anh ấy nữa.
– Trình Trạch Sinh nhìn tấm ảnh đen trắng của anh trai – Tối qua em chạm được vào anh ấy, cảm giác rất kỳ diệu.
Anh, anh nói xem, phải chăng sẽ đến một ngày em có thể nhìn thấy một anh ấy hoàn chỉnh trong nhà mình?
Nghĩa trang Nam Hương Sơn vốn đã ít người, bây giờ còn không phải thời gian tảo mộ, ở đây vắng tanh chẳng một bóng người.
Trình Trạch Sinh thấy nước sơn vàng trên bia mộ bị tróc mấy miếng bèn tới chỗ ban quản lý tìm thợ quét lại.
– Mảnh đất trên núi đó là nơi bảo địa phong thủy, nhưng giá cũng cao hơn nơi khác khá nhiều.
Anh Hà, anh đã nghĩ kỹ chưa?
– Tôi muốn lên đó xem thử, dẫn đường đi.
Trình Trạch Sinh đang định bước vào chỗ ban quản lý thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc bèn rụt chân về, né người trốn sang một bên.
Bóng lưng cao ráo thẳng tắp kia rất quen mắt, hai ngày trước vừa mới gặp còn gào thét đòi hỏa táng anh trai.
Xem ra là rất vội, còn tới đây mua cả đất mộ rồi.
Bọn họ ra khỏi từ cửa sau lên núi xem đất mộ.
Trình Trạch Sinh bước vào, người phụ trách bước lên:
– Cảnh sát Trình, tôi có thể giúp gì được cho anh?
– Màu chữ trên bia mộ anh tôi bị rơi rồi, phiền anh xử lý lại.
– Trình Trạch Sinh nhìn cửa sau hỏi – Người kia tới đây mua đất mộ à?
– Ừ, đúng vậy, lần thứ hai đến đây trong hôm nay.
– Ồ, tôi đứng bên ngoài nghe thấy là mảnh đất bảo địa phong thủy cũng là vùng biệt thự xa hoa nhất chỗ này đúng không? Chỗ đấy chẳng rẻ chút nào, một huyệt thôi cũng tốn không ít đâu nhỉ?
Người phụ trách gật đầu:
– Đúng vậy.
Thực ra kiểu đất mai táng thế này, mua một huyệt không bằng mua hai huyệt.
Anh vừa rồi cũng mua hai huyệt đấy.
Trình Trạch Sinh sững người:
– …Hai huyệt?
Hà Nguy cũng đâu có người hợp táng cùng, tại sao phải mua hai huyệt?
Bỗng, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Trình Trạch Sinh kéo người phụ trách lại:
– Anh ta có nói mua cho ai không?
– Người yêu, không thì tại sao phải mua huyệt phu thê làm gì, chắc chắn là để trăm năm sau an táng cùng nhau.
Hà Lục từ trên núi xuống, rất vừa lòng với các phương diện phong thủy nơi đây.
Anh ta nói với người phụ trách ngày mai sẽ mang giấy chứng tử tới, anh ta chọn được ngôi mộ bên trên đó rồi.
Hà Lục cầm theo chìa khóa tới bãi đỗ xe, bất ngờ bị một người chặn đường, nhìn kỹ thì hóa ra là Trình Trạch Sinh.
Hà Lục cười lạnh:
– Cảnh sát Trình, tại sao cậu lại ở đây? Cậu định báo với tôi là có thể lĩnh thi thể về hỏa thiêu rồi đấy à?
Trình Trạch Sinh không để ý tới giọng điệu quái gở ấy, chỉ khoanh tay đánh giá anh ta, ánh mắt phức tạp khó nói thành lời.
Càng nhìn càng không thể tin nổi.
Hà Lục giấu kỹ như vậy, hắn chẳng nhìn ra chút nào hết.
– Tôi tưởng rằng anh rất ghét Hà Nguy, bây giờ mới biết, thì ra… – Trình Trạch Sinh cảm thấy khó mà mở miệng – … Hóa ra anh thích anh trai mình.
Hà Lục sững người như thể bị giẫm phải đuôi, anh ta lao tới túm cổ áo Trình Trạch Sinh:
– Nói bừa cái gì đấy? Tôi thích Hà Nguy ư? Cậu điên rồi à?
Trình Trạch Sinh đẩy anh ta ra:
– Chết rồi còn muốn an táng cùng nhau, anh còn gì để giải thích không?
– Cậu… Cậu nghe trộm tôi nói chuyện? – Mặt Hà Lục trắng bệch.
Trước nay mở miệng là cắn người, bấy giờ đầu óc rối loạn, cứng họng không thốt ra được câu nào.
– Thực ra vì yêu sinh hận đúng chứ? Thích anh trai là vi phạm đạo đức, chỉ có thể tỏ ra ghét bỏ để đè sâu thứ cảm xúc này trong lòng.
Hà Lục im lặng hồi lâu, từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng anh ta cũng không chối cãi nữa, cơ thể lảo đảo dựa vào chiếc xe phía sau.
– Nếu anh ấy đồng ý với tôi, tôi sẽ không ghét anh ấy.
– Hà Lục che nửa gương mặt, nở nụ cười khổ – Rõ ràng anh ấy thích đàn ông, ai cũng được, tại sao tôi lại không được?.