Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vụ bắn súng diễn ra tại một tòa dinh thự cũ tráng lệ, âm khí nặng nề nằm trên núi Phục Long phía Nam thành phố.
Đây là một tòa dinh thự được người nước ngoài xây dựng vào thời dân quốc, thấp thoáng giữa rừng núi bạt ngàn xanh biếc, có sẵn hoa viên nhỏ và đài phun nước, những cánh cửa điêu khắc tỉ mỉ tinh tế mang phong cách Baroque.
Nhưng lâu ngày không có ai quét tước, dưới sự xâm nhập của gió sương, những vết han gỉ loang lổ bỗng dưng thêm phần âm u đáng sợ.
Chủ nhân trước của tòa dinh thự này là một thương nhân giàu có nức tiếng trong thành phố, sau này không biết vì lí do gì mà di dân, tòa dinh thự này không được bán đi mà vẫn luôn bị vứt bỏ trong vùng núi, dần dần trở thành “nhà ma” trong lời đồn đại của cư dân xung quanh.
Có lẽ đã mười mấy năm rồi dinh thự không được ồn ào thế này, bên ngoài chăng một vòng dây cảnh báo, còn có cả mấy cảnh sát đứng trông coi.
Một đám học sinh đứng bên hàng rào bảo vệ dán sát vào nhau sưởi ấm, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.
Lũ trẻ chính là người phát hiện ra thi thể và báo cảnh sát.
Đêm hôm khuya khoắt nhưng không ít bóng người nhấp nhổm bên ngoài dinh thự, Hà Nguy chỉ liếc một cái thôi cũng đoán được ra phóng viên đã tới.
– Cảnh sát nhân dân vì nhân dân, nhân dân cũng không thể bắt chúng ta không được nghỉ ngơi chứ.
– Sùng Trăn ngáp một cái, nhấc dây cảnh báo lên, vẻ mặt mỏi mệt.
Hà Nguy đi theo sau, đeo găng tay y tế, thuận tiện đưa cho anh ta một đôi:
– Ông nghỉ ngơi cũng say sưa quá đấy.
Tôi gõ cửa mười phút ông mới mở cửa.
– Đệt, tôi uống nhiều hơn ông, ngủ say hơn cũng là chuyện thường.
– Ai chuốc say ông à? Ai bắt ông đau lòng rơi nước mắt rồi tự mình chuốc say mình, còn uống hăng như thế.
– Haiz, con người anh chẳng thú vị gì hết, có hiểu cái gì gọi là “nguy cơ trung niên” không? Nhìn thôi cũng biết ông thuộc dạng người chỉ biết phá án, lạnh lùng vô tình, phí cho gương mặt đẹp trai thế kia.
Hai người vừa khịa nhau vừa bước vào cánh cửa mở rộng của dinh thự.
Vừa bước vào, một luồng gió thoảng qua, Sùng Trăn xoa xoa cánh tay:
– Đừng nói lại là hiện trường của một vụ án do ma làm đấy nhé? Gần đây hỏa khí không được vượng, bà tôi nói tôi dễ gặp mấy thứ bẩn thỉu.
Hà Nguy ngẩng đầu quan sát địa hình, dinh thự chia thành hai phần tầng trên và dưới, phòng khách tương đối lớn, hai bên trái phải đều có một cầu thang xoắn dài rộng thông lên tầng hai.
Bố cục này thường thấy trong các căn biệt thự nhà giàu trên phim truyền hình.
Từ lan can cầu thang dát vàng cho tới những vật điêu khắc tinh xảo trong căn phòng đều có thể chứng minh năm ấy tòa dinh thự này xa hoa mỹ lệ đến mức nào.
Đáng tiếc bây giờ cảnh còn người mất, nào đâu sự vinh quang ngày xưa, rơi vào mắt người ta chỉ còn lại cảnh tượng hoang tàn.
Sùng Trăn nhìn xung quanh, ngạc nhiên cảm thán:
– Wow, nhà này còn lớn hơn cả nhà ông? Cũng đủ để mở đại hội luôn ấy chứ!
– Đâu chỉ có đại hội, tổ chức lễ truy điệu cũng được.
– Hà Nguy xem xét một vòng dưới tầng một, đồng nghiệp khám nghiệm hiện trường còn chưa tới.
Trịnh Ấu Thanh và Vân Hiểu Hiểu đều không có mặt ở hiện trường, còn Đỗ Nguyễn Lam và học trò La Ứng lần nào cũng có mặt đầu tiên.
Bọn họ đang đứng giữa phòng khách bắt đầu khám nghiệm sơ bộ thi thể.
Tiểu Trần ngồi xổm trên nền nhà lấy dấu giày, Sùng Trăn cúi đầu hỏi:
– Uầy, vết giày cứ như có cả nghìn người giẫm ấy nhỉ, còn phân được ra của ai với ai không?
– Hiện trường này do mấy nhóc học sinh đi thám hiểm phát hiện, mấy vết giày từ ngoài cổng vào còn rõ ràng, đến đây, có lẽ nhìn thấy thi thể cho nên mấy đứa nhóc đó hoảng quá chạy loạn cả lên để thử thách khả năng kiểm nghiệm dấu vết của bọn em.
– Tiểu Trần thở dài – Không ít dấu chân chồng lên nhau, lấy hết cả về rồi chậm rãi phân tích sau.
Này, mang màng nilon tới đây! Nhanh lên.
Chẳng trách đám học sinh kia lại rảnh rỗi chạy tới nơi hoang vắng này, hóa ra là thám hiểm.
Chỉ tiếc rằng còn chưa xuất sư đã chết trước, vừa vào gặp ngay một thi thể, sợ rằng cả đời này cũng chẳng dám chơi trò thám hiểm nhà ma hay trốn thoát khỏi phòng kín nữa.
Sùng Trăn mở đèn pin lên tìm kiếm trong các căn phòng ở tầng một.
Hà Nguy đi tới chỗ đặt thi thể, liếc xuống nhìn, một gương mặt cực kỳ tuấn tú xuất hiện trước mắt anh.
Người đàn ông này rất trẻ, nằm thẳng tắp trên sàn nhà.
Xung quanh thi thể là những vết máu bắn tung tóe, bên dưới có nguyên một vũng máu.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, các đường nét gương mặt rõ ràng điển trai.
Từ sống mũi đến cằm, mỗi một góc độ đều không thể soi mói, tựa như một kiệt tác Thượng Đế đã dày công điêu khắc nên.
Diện mạo tinh xảo rực rỡ thế này, nếu như có thể mở hai mắt ra, nhất định sẽ thu hút đông đảo ánh nhìn.
Cho dù bấy giờ hắn chỉ nằm đó với gương mặt xám xịt, cũng mang vẻ đẹp tiêu điều thê lương.
Đã từng nhìn thấy rất nhiều thi thể, nhưng bấy giờ trong lòng Hà Nguy nảy sinh cảm giác cổ quái trước giờ chưa từng có: Còn trẻ vậy mà đã chết, tiếc thật.
– Chị Lam, tình huống thế nào?
– Thi thể đã co cứng ở mức độ cực đại, độ vẩn đục trong giác mạc miễn cưỡng có thể nhìn thấu, dùng ngón tay ấn xuống tử thi tạo vết bầm thì thấy vết bầm vẫn có thể tự nhạt màu, dự đoán bước đầu là nạn nhân tử vong trong vòng hai mươi tư tiếng.
Đỗ Nguyễn Lam vạch áo sơ mi dính máu của người đàn ông, để lộ một lỗ máu:
– Trên ngực trái có một vết thương hình tròn đường kính chừng bảy milimet, xung quanh miệng vết thương sưng lên và ửng đỏ.
Viền bên trong vết đạn có một vòng màu đen.
Toàn thân chỉ có một vết đạn, xem ra là một súng chí mạng.
Hơn nữa cậu ta được người khác đặt lại ngay ngắn.
Hình dạng của những vết máu bắn ra hơi lạ.
Đợi lát nữa cho người kiểm tra phản ứng của máu ở hiện trường, xác định xem nơi đây có phải hiện trường gây án đầu tiên hay không.
– Kỹ thuật bắn súng tốt vậy cơ à? Người trong ngành sao?
Hà Nguy ngồi xổm xuống quan sát miệng vết thương:
– Súng loại 64, 77, 54 đều có thể tạo thành vết thương thế này.
Đã tìm được đầu đạn và vỏ đạn chưa?
– Đầu đạn trong cơ thể, vỏ đạn thì Hồ Tùng Khải đang tìm rồi.
Đỗ Nguyễn Lam rút ra một con dao phẫu thuật trong hộp đồ:
– Có cần lấy ra không?
Hà Nguy thì sao cũng được, phải xem ý kiến của Đỗ Nguyễn Lam thế nào.
Điều kiện của hiện trường không bằng phòng giải phẫu.
Không biết lấy viên đạn ra trước không theo lưu trình giải phẫu có ảnh hưởng tới công tác phía sau không.
Đỗ Nguyễn Lam nghĩ một hồi, rụt tay về:
– Thôi đợi mang về Cục đi, lát nữa Hiểu Hiểu tới đây mà nhìn thấy chắc chắn sẽ khóc chết mất.
Chúng ta không nên kích động con bé.
– Tại sao? – Hà Nguy tò mò – Cô ấy quen người chết à?
– Có mấy ai mà con bé không quen đâu?
Ánh mắt Đỗ Nguyễn Lam mang vẻ ghét bỏ:
– Không nhìn thấy bên ngoài nhiều phóng viên vậy sao? Đều tới đây vì cậu ta đấy.
Cậu ta chính là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, Trình Trạch Sinh.
***
Vân Hiểu Hiểu ra khỏi hiện trường, vành mắt hoe đỏ.
Từ lúc bước vào cảm xúc của cô đã suy sụp ủ rũ, còn mấy lần len lén lau nước mắt.
Hà Nguy không nhìn nổi nữa:
– Hiểu Hiểu, hay hôm nay em về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai hẵng đi làm.
Vân Hiểu Hiểu lắc đầu, kiên cường nói:
– Không, em muốn tìm kiếm chứng cứ, tận tay bắt tên hung thủ kia.
Sùng Trăn nhỏ giọng xuyên tạc với Hà Nguy:
– Hiểu Hiểu động lòng thật rồi, đau lòng đến vậy làm tôi tưởng người nằm đó là bạn trai con bé đấy.
Hạ Lương lặng lẽ đến gần:
– Diêm Vương cứng thật đấy, tối nay chính là ngày người ta tổ chức hòa nhạc, ông ấy đi trước một bước mang người đi mở hòa nhạc dưới ấy rồi.
Mặc dù Hà Nguy không theo đuổi thần tượng, nhưng trong Cục cũng không ít mấy cô nhóc trẻ tuổi, nỡ bỏ tiền ra mua vé xem hòa nhạc như Hiểu Hiểu cũng không phải thiểu số.
Vì vậy trong mắt Hà Nguy, bọn họ đều vô cùng chân thành, cái gọi là “Yêu ai phải dâng tiền cho người đó” được thể hiện rõ ràng trên người các fan girl.
Gần đây Vân Hiểu Hiểu mới hâm mộ Trình Trạch Sinh mà đã đau lòng thế kia rồi.
Nghĩ thôi cũng biết đợi đám nhà báo ngoài kia công bố tin tức sẽ tạo thành chấn động cỡ nào với xã hội.
Nghe nói Trình Trạch Sinh không phải nghệ sĩ dương cầm bình thường, mà còn từng thay mặt quốc gia thi đấu và giành giải thưởng lớn.
Giờ hắn bị bắn, chưa biết chừng Sở Cảnh sát tỉnh còn phái người tới giám sát.
Kết thúc khám nghiệm sơ bộ, thi thể Trình Trạch Sinh được mang về Cục, chỉ để lại một vòng trắng quanh vị trí vết máu.
Đỗ Nguyễn Lam còn cố ý tránh mặt Vân Hiểu Hiểu, nói với Hà Nguy:
– Vụ án này tương đối đặc biệt, chị về Cục xử lý trước, cậu về thì qua, đợi cậu cùng bàn bạc.
Hà Nguy gật đầu, tòa dinh thự này rất rộng, phải cho hai tổ đi thăm dò, trước mắt còn chưa kết thúc.
Hồ Tùng Khải và Hạ Lương ở tầng dưới tìm kiếm vỏ đạn và hung khí khác.
Sùng Trăn và Hà Nguy tìm kiếm các manh mối hữu dụng ở tầng hai.
Vân Hiểu Hiểu vẫn kiên trì phải làm việc, cô cầm quyển sổ nhỏ đi lấy lời khai của nhóm học sinh bên ngoài.
Trong tòa dinh thự này chỉ còn lại vài đồ gia dụng hỏng, mấy căn phòng trên tầng gần như đều được dọn sạch, còn mỗi tủ quầy và đồ trang trí, không có giá trị tham khảo.
Sùng Trăn thuận tay quẹt một đường trên mặt tủ, lớp bụi kia phải dày mấy milimet.
Bụi trải dài từ cầu thang đến khắp sàn như nền tuyết, có thể thấy không ai lên đây quét dọn.
– Xem ra hung thủ và nạn nhân chỉ hoạt động dưới tầng.
– Hà Nguy mở khung cửa sổ sắt đã han rỉ, nhìn xuống vườn hoa sau nhà – Hoa cỏ bên dưới đã cao nửa mét rồi, huống hồ không có dấu vết giẫm đạp, cổng sau nhà không có dấu vết cạy phá.
Sau khi giết người, hung thủ đã đường hoàng rời khỏi bằng cửa chính.
Sùng Trăn đứng sau lưng anh nhìn về phía xa:
– Phong cảnh không tệ, không khí cũng tốt.
Xung quanh đều là núi, mấy ngày nay trời không mưa.
Nếu có một người sống nào đó rời khỏi đây chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Phải đợi tới khi trời sáng mới đi kiểm tra trên núi được, hai người không thu hoạch được gì chỉ đành tay không xuống dưới.
Sùng Trăn liếc nhìn thấy Hồ Tùng Khải đang bò cạnh sofa chỉ để lộ cái mông bèn đạp một cái:
– Nhị Hồ, ông làm gì đấy?
– Ông muốn chết đấy à, mông Lão Hồ mà anh cũng dám đá! – Hồ Tùng Khải vẫy tay với anh ta – Ông qua đây xem, thứ sáng lấp lánh bên dưới là gì?
– Sao nào, còn tìm được kho báu nữa à? – Sùng Trăn quỳ trên sàn, nằm rạp xuống chiếu đèn pin trong tay vào gầm tủ – Tròn tròn, còn phát quang, giống như pha lê hoặc thủy tinh, phải khều ra mới biết được.
Hạ Lương vỗ vỗ cây gậy đi tới:
– Hai anh dùng cái này đi.
Sùng Trăn dùng cây gậy mảnh gạt vài cái, lấy thứ tròn tròn kia ra.
Một viên bi thủy tinh bình thường, giản dị, tự nhiên, năm đồng một gói có thể thấy ở bất cứ nơi đâu trên thị trường.
Ba người nhìn chằm chằm vào viên bi mang đậm hồi ức thời ấu thơ kia.
Sùng Trăn mở đèn pin quan sát thật kỹ, nhìn nó sạch sẽ thế này, rất có khả năng lăn ra từ người hung thủ hoặc nạn nhân, rồi rơi xuống gầm tủ.
– Tụ tập ở đây làm gì? – Hà Nguy bước tới nhìn viên bi có hoa văn bên trong màu đỏ trắng nằm trên tay anh ta, cười nói – Tôi cũng có loại này.
– Ai mà không có? Khi còn nhỏ mỗi lần mua là tôi mua hẳn một túi.
– Sùng Trăn đưa cho Hạ Lương – Gọi Tiểu Trần cho xin cái túi gói vào, đưa cho tổ kỹ thuật bọn họ.
Hồ Tùng Khải đấm đấm hông, già rồi mới làm tí việc đã cảm thấy lưng mỏi nhừ.
Hà Nguy hỏi:
– Tìm được vỏ đạn chưa?
– Vẫn chưa, tôi đã tìm kiếm theo kiểu rải thảm rồi, chẳng khác nào máy hút bụi hình người cả.
– Hồ Tùng Khải rầu rĩ – Trên sàn nhà và trên tường đều không có vết đạn nào, xem ra hung thủ thực sự bắn chết người với một phát duy nhất, khá sạch sẽ gọn gàng.
– Thế mới nói là người trong nghề.
Không tìm được cũng không sao, chờ chị Lam lấy được đầu đạn ra, xác định loại súng, căn cứ vào miệng vết thương để phán đoán cự ly bắn, chắc sẽ có thể dựng lại hiện trường.
Hà Nguy ngẩng đầu lên nhìn, Trịnh Ấu Thanh còn chưa tới, anh bèn vẫy Tiểu Trần pha thuốc thử Luminol để kiểm tra phản ứng vết máu tại hiện trường.
Sau khi phun thuốc thử, phản ứng phát quang tập trung tại nơi đặt thi thể, hơn nữa vết máu bắn ra phân bố rất kỳ quái.
Phía bên phải thi thể có một vùng hình dạng bất quy tắc mà máu không bắn đến.
Chụp ảnh hiện trường xong, Hà Nguy ngồi xổm xuống, nhắm mắt mô phỏng lại cảnh tượng trong đầu, dần dần xác định…
Là người, trừ hung thủ và người chết vẫn còn người thứ ba xuất hiện tại hiện trường.
Chẳng qua dấu vết tồn tại của người thứ ba đã bị xóa đi.
Xung quanh thi thể không có bất cứ dấu vân tay nào, nhưng chuyện khiến người ta cảm thấy kỳ quái hơn, nếu đã muốn che giấu, tại sao không làm đến cùng.
Dựa vào phản ứng của thuốc thử để gây rối tầm nhìn phía cảnh sát chẳng phải sẽ tốt hơn nhiều sao? Hiện tại phần tử phạm tội rất giỏi thông tin, cầm điện thoại lên tra Baidu một lát có thể tìm được không ít cách.
Nếu biết có thể tồn tại hai hung thủ trở lên, vậy việc tìm kiếm trên đường núi xung quanh càng thêm quan trọng.
Hà Nguy vừa rời khỏi dinh thự đã có một nhà báo xinh đẹp nhuộm tóc nâu lao tới gần, cô ta chớp chớp mắt phóng điện với anh:
– Chi đội trưởng Hà, còn nhớ tôi không? Tôi chính là Cố Manh, đã từng tới Cục các anh lấy thông tin.
– Không nhớ.
– Hà Nguy liếc qua máy quay của cô ta, nhắc nhở – Không được phép phỏng vấn ở hiện trường án mạng, không thể công bố nội dung điều tra, cô về đi.
Cố Manh bĩu môi, còn muốn nói thêm mấy câu làm thân, Hà Nguy đã chỉ điểm mấy người theo mình lên núi tìm kiếm.
Hồ Tùng Khải đứng trước cửa nhìn thấy cả màn này thì vuốt cằm:
– Chậc, chậc, chậc.
Nhân chi sơ, tính lãnh đạm.
– Có bệnh sạch sẽ, yêu phá án.
– Sùng Trăn khó hiểu – Tại sao mấy cô xinh đẹp cứ thích đâm đầu vào ông ấy nhỉ?
Hạ Lương không hiểu được nỗi oán hận của đàn ông, nghiêng đầu nói:
– Có lẽ vì Chi đội trưởng Hà đẹp trai chăng?
“…”
Hồ Tùng Khải và Sùng Trăn lườm cậu ta một cái khét lẹt.
Cái thằng nhóc này thật thà quá đấy, chẳng đáng yêu gì hết..