Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Nhất khúc tân từ tửu nhất bôi, Khứ niên thiên khí cựu đình thai. Tịch dương tây hạ kỷ thì hồi, Vô khả nại hà hoa lạc khứ, Tự tằng tương thức yến quy lai. Tiểu viên hương kính độc bồi hồi
****
Một khúc từ mới, một be rượu Khí trời vẫn vậy, đình đài xưa Mặt trời đã lặn biết bao lần Hoa rụng tàn tạ tránh được sao Chim én từng quen quay trở lại Một mình thơ thẩn giữa lối thơm.
Chẳng biết là tên nào ăn chơi mang theo cả ca cơ, đội xe vừa mới rời Đậu Sa quan liền bắt đầu cao giọng hát, bài Hoán Khê Sa này chẳng có gì cao siêu, nhưng hát vào lúc này rất hợp cảnh.
Vân Tranh rất thích mùa xuân, nhiệt độ rất vừa vặn, huống hồ còn có nhạc sống miễn phí, rảnh rỗi không gì làm vừa nghe hát vừa bẻ ít cành liễu bện mũ cỏ, ba người mỗi người một cái, đây là thú vui hiếm có trong ngày xuân, còn về cảnh tượng xung quanh, y chẳng có nhã hứng thưởng thức.
Y là kẻ khô khan, hay nói theo ngôn từ văn nhân thời này thì là thô tục, vô duyên với nghệ thuật, cũng phải thôi cứ thử vừa học vừa phải kiếm tiền vất vả, vẫn còn tâm hồn bay bổng được nữa thì quá tài.
Trâu rất nghe lời, tự đi theo đội xe phía trước, căn bản không cần Vân Tranh phải lo, có điều tốc độ dù sao chậm một chút, Vân Tranh chẳng thúc, nằm vắt chân trên sàn xe trêu đùa Vân Nhị, nơi này chỉ có một con đường, đi chậm rồi cũng tới thôi.
Vân Nhị chỉ xe la Lương gia, nói với Vân Đại: - Huynh xem, người ta đợi huynh bên đường kia, chắc là có ý với huynh đấy. Đệ thấy cũng xinh xắn lắm, gọi một tiếng tẩu tẩu cũng được.
- Nha đầu mười ba tuổi thì biết cái gì, đệ và đám Vi Vi trước kia cũng suốt ngày nghịch ngợm nô đùa với nhau chẳng biết tị hiềm nam nữ à? Vả lại cô ta không biết đợi ta ở ven đường muốn chuốc thêm oán hận cho ta sao?
- Hình như huynh không có thiện cảm với mấy cô nhóc mười ba mười bốn, có phải đám Vi Vi để lại ám ảnh trong lòng không? Vân Nhị nghĩ lại hồi xưa hành hạ Vân Đại là rất khoái trá:
Tịch Nhục đã quen hai huynh đệ bọn họ dùng giọng chưa bao giờ từng nghe nói chuyện với nhau, cho nên việc mình mình làm, lấy khăn tay ra gấp, làm thành cái mũ buộc lên đầu Vân Nhị, càng lên núi càng lạnh, sương mù càng lúc càng dày.
Lương kỳ đợi xe trâu tới gần vén rèm nói với Vân Tranh: - Huynh mau đổi xe la đi, xe trâu chậm lắm, với khả năng kiếm tiền của huynh thì kiếm cái xe la có khó gì.
Vân Tranh ngồi dậy, người lắc lư, nói như đọc thơ: - Không phải tại hạ đi chậm, mà mọi người đi qua nhanh, bỏ qua vô số mỹ cảnh, du xuân, đã gọi là du xuân phải thong dong ngắm cảnh, xe ngựa, xe la quá nhanh, xe trâu vừa vặn, hoặc cưỡi lừa cũng không tệ.
Lương Kỳ bĩu môi: - Hừm, huynh đang dùng mưu cũ của Trương tiên nhân, đừng tưởng ta không biết.Tthân ở linh sơn không được khinh nhờn thần phật.
- Ai nói ông ta là thần tiên, thời Huyền Tông, ông ta tự nhận mình là một con dơi trắng thời hồng hoang sơ khai. Ta nói cho cô biết, dơi rất thích hút máu tươi của người, nhất là những khuê nữ xinh đẹp như cô, mỗi tháng tới ngày trăng tròn sẽ có một con dơi cực lớn từ trăng bay ra, vỗ đôi canh lớn màu đen tới trước cửa sổ các thiếu nữ xinh đẹp. Không ngờ nha đầu này cũng biết Trương Đạo Lăng, Vân Tranh ứng phó nhanh, dùng giọng điệu ma quái kể: - Sau đó nó biết thành nam tử vô cùng anh tuấn, đứng bên cửa sổ cùng cô ngâm thơ làm từ, đàn ca sáo nhạc, nhân lúc cô động tình, nó sẽ...
Lương tiểu thư chưa bao giờ nghe tới câu chuyện quái đản như vậy, đang định trách Vân Tranh không đứng đắn, chợt Vân Tranh ngẩng đầu lên giơ hai tay, mắt trợn trừng, mồm mọc ra hai cái răng nanh dài màu xanh, nàng kinh hãi rụt mình vào khoang xa... Giây lát nghe thấy tiếng cười của hai huynh đệ đáng ghét kia, liền biết mình bị lừa, đỏ mặt vén rèm ra: - Nói sẽ làm gì? Vân Tranh, có bản lĩnh thì kể hết đi, không tin huynh dán nói những lời ô uế.
Vân Tranh đang nhổ nước bọt phì phì, cành liễu thật quá đắng: - Tất nhiên, tại hạ sau này sẽ được gọi tên ở Đông Hoa môn, chưa bao giờ nói lời ô uế, muốn biết con dơi nam kia muốn làm gì thì cho ta một vò rượu, vừa rồi ta nhìn thấy dưới chân cô có ba vò.
- Ăn cướp. Lương Kỳ mắng, song vẫn đưa tới một vò rượu:
- Nhỏ nhen, thôi vậy, coi như trúng kế của cô, tại ta không nói là vỏ lớn hay nhỏ. Vân Tranh giao vò rượu cho Tịch Nhục, tiếp tục kể: - Lúc đó, con dơi nhe răng ra, cắn vào cổ nữ tử hút máu, nó hút vô cùng tham lam, hút hết máu rồi bay đi. Cô nương đó sau khi chết ba ngày sẽ sống lại, thấy vô cùng lạnh, chỉ có hút máu mới ấm hơn...
Chợt có người mắng: - Tiểu quỷ nói bậy nói bạ, bôi nhọ tiên nhân, không sợ chết xuống địa ngục sao?
Vân Tranh quay đầu lại, chỉ thấy một đạo sĩ áo rách tả tơi sải bước đi qua bên xe trâu, chưa kịp nhìn rõ thì đã biến mất trong mây mù. Lương Kỳ hình như biết ông ta là ai, ngoan ngoãn hạ rèm xuống, ngồi trong xe không nói chuyện nữa.
Xe tiếp tục thong thả đi, tới cuối con đường mòn là một tự viện không lớn, biển trên cửa miếu viết chữ Bạch Vân Thiền Tự, Tiêu Vô Căn và năm thiếu niên y phục hoa lệ mắt giận dữ nhìn Vân Tranh, tên này rõ ràng cố ý, những thiếu niên khác nhiều tuổi lắm mới mười lăm, kém hắn mấy tuổi, thành ra Tiêu Vô Căn vốn cao lớn, lúc này càng như hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật.
- Tiểu muội ham ngắm cảnh trên đường làm lỡ hành trình, liên lụy Vân thế huynh, mong mọi người đừng trách. Lương Kỳ chủ động đi lên nhoẻn miệng cười xin lỗi:
Chuông cảnh giác trong đầu Vân Tranh reo vang, y không cảm kích còn giật mình, nha đầu này muốn làm gì đây, nói thế đám thiếu gia kia còn chẳng hận chết mình à?
Quả nhiên đám thiếu niên nhìn Vân Tranh với ánh mắt càng bất thiện, y đang định giải thích thì Tiêu Vô Căn lạnh lùng nói: - Mọi người đã tới đủ thì vào thôi, hôm nay chúng ta tới bái kiến Ngũ Câu thiền sư, thái độ phải đúng mực. Nói xong phất tay đi luôn.
Vân Tranh lúc này có muốn nói gì cũng muộn rồi, đành thở dài đi theo, qua cửa mới phát hiện người ta ai cũng có hương nến, mỗi y là tay không, rất lạc loài.
Lương Kỳ hỏi nhỏ: - Vào miếu không thắp hương sao?
Vân Tranh đâu có biết, tên phó dịch kia chỉ nói du xuân, không nói nội dung, ai ngờ được là đi chùa, lại còn gặp thiền sư gì nữa chứ, bình tĩnh nói: - Hương ở trong lòng, thành tâm là đủ. Nói rồi dẫn Vân Nhị và Tịch Nhục vào chùa, đi du lịch mà thôi, ai quy định là vào chùa phải bái Phật.
Bạch Vân Tự không rộng, thậm chí có thể gọi là nhỏ bé, chỉ có một gian đại điện, bên trong thờ Đại Nhật Như Lai, bốn phía có mười mấy gian lầu trúc nhỏ, chỉ là bốn phía có mây xám bao phủ, khung cảnh mông lung mờ ảo, tựa như chốn tiên nhân.
- Tùng xanh mươn mướt, mây trắng miên man, trước có nước xanh, sau có nùi ngàn, tu hành trong nhà trúc ở thắng cảnh này, nhất định khám phá tam miếu, tam bồ đề.
Tiêu Vô Căn cầm một cái quạt ngắn, không ngừng vỗ vào lòng bàn tay, chẳng biết là học ai, trông cũng tiêu sái lắm, vừa dứt lời là bốn phía rắm rít mịt mù, làm người ta chỉ muốn bịt mũi.
- Tiểu huynh quả nhiên xuất khẩu thành thơ.
- Nơi này tựa tiên canh, lòng đệ dạt dào cảm xúc, cũng muốn làm bài thơ, nhưng trước mặt cao nhân, không nên tự bôi xấu, thôi vậy, thôi vậy.
Vân Tranh nhìn quanh, chỉ thấy đại hòa thượng mặt tái xanh, run lẩy bẩy, tiểu hóa thượng nước mũi lòng thòng, da vàng vọt đói kém, ngủ ở nơi này sương mù chui qua kẽ hẽ mà vào, đảm bảo ba đời khó quên, trong số những người du xuân ở đây, đoán chừng chỉ có ba người Vân gia từng trải cảnh tương tự, thế nên biết sống ở chỗ này không có gì hay ho hết.
Vân Nhị định mở mồm phản bác, Vân Đại vội bế ngay nó lên.
- Cảnh đẹp thật sự ở phía này, mời mọi người theo muội. Lâm tiểu thư có vẻ như rất thông thuộc nơi này, tự động đi trước dẫn đường: