Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thả điếu xì gà vào gạt tàn, hai tay vịn thành ghế đứng dậy, đi tới chỗ Ngải Tuyết ngồi"Nhà Mộ Dung chúng tôi chỉ có mỗi thằng Kiệt là cháu đức tôn duy nhất nên vấn đề nối dõi tông đường…… Chắc Ngải tiểu thư có thể hiểu được nỗi lòng của vị trưởng bối như tôi!"
Nói xong dừng lại một lát, tò mò quan sát biểu hiện của Ngải Tuyết"Ngải tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một câu hỏi được không?".
Ngải Tuyết điều chỉnh lại cảm xúc, khẽ gật đầu"Ông cứ hỏi!" Dù như thế nào, lễ tiết vẫn nên có!
Ông cụ Mộ Dung thoả mãn gật đầu"Cô có yêu thằng Kiệt nhà tôi không?" .
Ngải Tuyết dường như không nghĩ tới ông cụ lại hỏi vấn đề này nên hơi sững sỡ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Không do dự, trả lời dứt khoát"Yêu! ! !" .
Mặc dù cô chưa từng nói chữ này với anh, nhưng trong lòng cô đã có vị trí dành cho riêng anh, không biết bắt đầu từ khi nào, trong lòng đều tràn ngập hình ảnh của anh!
Ông cụ Mộ Dung quay lại chỗ ngồi, nhàn nhạt mở miệng:
"Nếu đã nói như vậy, chắc Ngải tiểu thư cũng không hi vọng nhìn người đàn ông mình yêu thương sau này không có con nối dõi chứ? Cô thấy đó, gia tộc Mộ Dung chúng tôi lớn như vậy, tương lai phải có người kế thừa, cũng không thể để mấy đời nhà Mộ Dung gầy dựng lên giao cho người ngoài, Ngải tiểu thư, tôi nói đúng không?"
Ông cụ Mộ Dung nói vẫn có vẻ dịu dàng, vì nể tình trước kia cô mang thai qua cháu của họ, bây giờ xem như là bù đắp, không nói quá trực tiếp!
Ngải Tuyết mím môi không nói lời nào, thì ra ông cụ Mộ Dung bắt cóc cô đến đây với mục đích muốn cô rời khỏi Mộ Dung Kiệt!
Ông cụ Mộ Dung thở dài"Cô là cô gái thông minh, có thể hiểu nguyện vọng của lão già này chứ?" .
Ngải Tuyết gật đầu một cái"Ông nội cứ yên tâm, lúc trước cháu cũng có ý định rời đi, chỉ là chưa có cơ hội thích hợp, nay ông nội cho cháu cơ hội này thật sự là quá tốt!" .
Ngải Tuyết nói cực kỳ bình tĩnh, nhìn không ra dấu vết thay đổi nào trên mặt cô, ai cũng không biết, trong lòng của cô đau thương đến cỡ nào, giống như cây dao hung hăng đâm sâu trong tim cô!
Ông cụ Mộ Dung buông lỏng người, đứa nhỏ này cũng biết ý thức lắm "Đưa thuốc giải đây!".
Một tên thủ hạ móc một lọ thuốc từ trong túi áo ra đưa cho Ngải Tuyết ngửi thử, Ngải Tuyết chỉ cảm thấy sức lực đã được hồi phục không còn mệt mỏi như lúc nãy, cả người bắt đầu có tinh thần lại!
Ngải Tuyết chu mỏ, là cái gì? Sao giống thuốc cổ thế?
Ngải Tuyết hoạt động gân cốt, nhìn ông cụ bằng ánh mắt lạnh nhạt, cúi đầu nói"Cháu có thể rời đi chưa?" .