Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhẹ nhàng, xoay người cô lại, cởi quần áo của mình rồi leo lên giường, gối cánh tay mình lên đầu Ngải Tuyết!
Trước kia, con nhóc này thích nhất là nằm trên tay của anh!
Đôi tay vòng qua eo thon của cô, tinh tế quan sát dung nhan của cô! Vô cùng cảm khái!
Người phụ nữ của anh, cuối cùng cũng trở về bên anh! Cảm giác rất thoải mái! Không còn ảo giác như mấy năm qua nữa.
Vùi đầu vào ngực Ngải Tuyết, một mùi hương thơm xộc vào mũi, cổ họng khô khốc, vội vàng lật người ngồi dậy!
Đáng chết, thấy được ăn không được, cuộc sống sau này làm sao sống được đây?
Quả thật Mộ Dung Kiệt muốn phát điên, ánh mắt cứ nhìn cô càng làm toàn thân anh bị đốt cháy, nóng lên không ngừng.
Bất đắc dĩ nhìn Ngải Tuyết. Thôi, tự mình giải quyết vậy!
Sáng hôm sau, Ngải Tuyết vươn vai dãn gân cốt, oa, tối hôm qua ngủ thật ngon, không nghĩ tới thân thể Thang Tiệp lại ấm như vậy!
Cười đùa ngẩng đầu lên"Aaaaaa”Ngải Tuyết sợ hãi thất thanh kêu lên, chuyện gì đã xảy ra?
Tối hôm qua, rõ ràng là cô và Thang Tiệp ngủ cùng nhau mà? Sao?Sao lại biến thành ngủ với anh ta?
Từ lúc cô động đậy, Mộ Dung Kiệt đã tỉnh giấc, cô sợ hãi kêu to, cũng nằm trong dự liệu của anh, có điều, âm thanh này có hơi lớn quá mức!
"Anh anh anh" Hai tay Ngải Tuyết run rẩy chỉ anh, hàm răng phát run theo.
"Anh, anh cái gì? Bảo bối, sáng sớm, nhìn thấy anh không cần kích động như thế chứ?”Mộ Dung Kiệt cười tà!
"Này, Mộ Dung Kiệt, sao anh nằm trên giường tôi, Thang Tiệp đâu?”Ngải Tuyết tức muôn điên lên rồi, chính mình kêu cô ấy đến, sao lại thành Mộ Dung Kiệt leo lên giường mình.
"Cô gái kia? Bị anh ném đi rồi!”Mộ Dung Kiệt nhàn nhạt nói!
"Ném?Anh ném Thang Tiệp đi đâu?Anh muốn làm gì?Anh mắc bệnh à?”Ngải Tuyết dùng sức đẩy Mộ Dung Kiệt, cơn giận xông thẳng lên đỉnh đầu!
Mộ Dung Kiệt thực nhức đầu cố định đầu của cô"Ngải Tuyết, em ồn ào quá!.”
Vừa nói vừa lật người cô nằm ở dưới người mình, đôi môi khêu gợi lướt đến môi cô! Thơm quá, ngọt quá!
"A" Mộ Dung Kiệt hít một hơi, không dám tin sờ lên đôi môi"Em dám cắn anh!.”
"Cắn anh thì sao?Ai bảo anh chiếm tiện nghi của tôi?Cuối cùng tôi là gì của anh?Hả???”Ngải Tuyết gầm thét.Người đàn ông này, hết lần này đến lần khác cứ ức hiếp cô.
Ngay cả bản thân cô cũng không cách nào chống cự, sao cô lại xui xẻo như vậy a!!!
Huhuhu, nước mắt như hạt đậu rơi xuống bên má, cô rất đau lòng!
Từ lúc nào cô lại uất ức đến không nói nên lời như vậy chứ! Thật vô dụng mà!!!