Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lời cô nghĩ trong bụng quả nhiên không sai, cô mới vừa cùng Kỳ Hạo đi ra ngoài Lãnh Băng liền gọi điện cho Kiệt.Anh cũng vừa đúng lúc họp xong, nhận được điện thoại vội vã chạy đi ngay.
Cô gái nhỏ chết tiệt, cố ý không để lời anh nói vào tai, tối hôm qua đã nói với cô thế nào, không cho nói chuyện thân mật với người đàn ông khác, hôm nay không những trái ý anh còn nguyện đi theo người ta.
Phản rồi! Anh nhất định bắt cô trở về quy theo gia pháp mà hành hình.
Hung hăng, hung hăng giày xéo, giày xéo nữa!
"Mẹ, mẹ nhìn xem con mang ai tới, con tìm được em gái rồi, thật sự dáng dấp rất giống mẹ khi còn trẻ?"
Kỳ Hạo đi tới trước giường bệnh, nhìn bà đang nằm trên giường thoi thóp thở trong bình dưỡng khí.
Ánh mắt của bà trì trệ khi nghe được tin con trai vừa nói, ý thức được lập tức đưa mắt nhìn theo phía tay Kỳ Hạo chỉ, không khỏi ngây người.
"Hạo nhi, con đừng gạt mẹ, em gái con đã thất lạc 20 năm, cũng không biết còn trên cõi đời này không, mẹ thật có lỗi với nó."
Ngải Tuyết từ phía sau đi tới, thấy tinh thần của mẹ Kỳ Hạo kích động không hiểu vì sao trái tim đau đớn như bị ai đó hung hăng xé rách!
Ngồi ở trước giường, cẩn thận nhìn từng nét trên mặt bà, mẹ Kỳ Hạo đã ở tuổi quá tứ tuần (quá bốn mươi tuổi), xem ra không có vẻ thăng trầm, ngược lại có vẻ cao quý hơn người! Từ trên mặt bà có thể nhìn thấy bóng dáng Ngải Tuyết lấp lóe trong đó!
Trời ơi, thật sự rất giống nhau! ! !
Nhìn kĩ một chút, Ngải Tuyết càng cảm giác rất chân thật"Bác”
Mẹ Kỳ Hạo vừa thấy Ngải Tuyết xuất hiện lập tức hóa đá. Một lúc sau, kéo tay Ngải tuyết"Vi Vi?”
"Vi Vi, thật sự là con sao? Con đã về? Huhu, thật sự là con. Dáng dấp của con giống như mẹ khi còn trẻ." Mẹ Kỳ Hạo xúc động nói không nên lời, ôm Ngải Tuyết thật chặt.
Làm cô đau đến tê dại!
"Bác gái, con tên Ngải Tuyết, là bạn học của Kỳ Hạo, trước tiên bác đừng kích động như thế, cháu có thể hỏi bác vài vấn đề không?" Ngải Tuyết đỡ bờ vai bà, trong lòng đau thắt!
"Được, được, con cứ hỏi, con hỏi cái gì mẹ đều trả lời cho con biết, Vi Vi, con trở lại là tốt rồi!” Mẹ Kỳ Hạo cảm động đến rơi nước mắt, run rẩy nắm tay Ngải Tuyết không buông.
"Lúc còn trẻ dáng dấp của bác rất giống với cháu bây giờ sao? Năm nay con gái của bác bao nhiêu tuổi? Trên người cô ấy có cái gì đặc biệt không? Chẳng hạn như cái bớt hay cái gì đó. Xin bác nói cho cháu biết có được không?”
Cô hỏi một hơi những nghi vấn khúc mắc trong lòng.
"Ừ, đúng là từ một khuôn đúc ra, lúc con đi là ba tuổi, có thể nói năm nay đã 23 tuổi, con gái, trước ngực phải của con có phải có một cái bớt màu đỏ chừng 1 cm! Đúng không?”