Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dù cô chỉ cho anh cảm giác đượcthoáng qua tư vị hạnh phúc, nhưng anh cứ như ăn phải độc dược của hoa anh túc, mãi mê đắm với loại độc dược này không thuốc nào cứu chữa.
Chắc anh gây quá nhiều tội ác, nên mới bị trừng phạt như vậy, ngay cả hạnh phúc vốn có nay cũng bị lấy đi.
Có lẽ là do anh quá ngang ngược quá bá đạo, khiến cô cảm thấy mệt mỏi khi sống với anh.
"Đại ca, chúng tôi đi trước, có chuyện cứ gọi chúng tôi Hàaa...!" Tử Mặc biết Kiệt đang đau lòng cần yên tĩnh một mình, vừa nói vừa kéo Trương Thiên đi ra ngoài.
"Sao thế, tôi không đi, tôi muốn ở bên cạnh đại ca!" Trương Thiên rất không biết thức thời, hất tay Tử Mặc ra"Không đi, muốn đi tự anh đi đi.”
"Này! Làm gì vậy? Lãnh Băng, anh đi, tự anh đi!”
Lãnh Băng kéo lỗ tai Trương Thiên, không chút khách khí ném anh ra ngoài, cô chưa từng nghĩ tới sao cô lại quen với tên đầu heo quá mức ngu xuẩn này .
****
"Anh, em ra ngoài một lát!" Ngải Tuyết nói vọng vào phòng bếp khi Kỳ Hạo đang nấu ăn.
Kỳ Hạo cầm cái giá lú đầu ra"Em đi đâu?”
"Em có hẹn với bạn, đi xong sẽ về liền, anh khỏi chờ cơm.” Ngải Tuyết thay giày xong, vội vã chạy đi.
"Vi Vi, chờ anh, anh đi với em!"
Kỳ Hạo thật sự rất lo lắng cho tâm trạng hiện giờ của Ngải Tuyết.
"Anh Hạo” Ngải Tuyết đành chịu, cả ngày Kỳ Hạo đều đi theo cô vì sợ cô gặp chuyện không may, cô đành theo ý anh.
"Em chỉ đi gặp bạn, dù gì hai ngày trước cũng nói qua với anh rồi, em hứa sẽ tranh thủ về sớm, để tự mình em đi có được không?”
Kỳ Hạo thở dài "Vậy em đi sớm về sớm, anh chờ em. Này, nhớ về nhà sớm.”
Ngải Tuyết đã sớm gọi sẵn taxi, hối hả chạy tới sân bay.
"Tiểu Tuyết, ở đây." Xa xa, Thang Tiệp vẫy tay với Ngải Tuyết.
Hai người vừa thấy mặt đã động thủ động khẩu tía lia"Nhớ cậu muốn chết”
"Đi, theo tớ đi dạo một chút.”
Thang Tiệp nghe thấy đi dạo thì trên mặt vô cùng hứng khởi, Ngải Tuyết ngoài mặt vui mừng nhưng trong lòng thì nặng trĩu bao tâm tư.
Thang Tiệp kéo cánh tay Ngải Tuyết, đi vào tiệm quần áo, chọn món nào cũng hơn bốn con số khiến Ngải Tuyết phải líu lưỡi.
"Tiểu Tuyết, cái này nhìn đẹp không?" Thang Tiệp ướm chiếc đầm màu lam lên người.
"Rất đẹp, rất hợp với da của cậu.”
"Ok, chị ơi giúp tôi gói lại!”
Liên tiếp chọn thêm vài bộ, Thang Tiệp hài lòng kéo tay Ngải Tuyết rời khỏi trung tâm mua sắm.
"Oa, trở về nước thật tốt, ngay cả không khí cũng khác."
"Đúng rồi, hiện tại tớ chưa có chỗ ở trọ, nên tớ ở tạm nhà cậu vài ngày được chứ?”