Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ông là ba của Tử Hiên, Tử Hiên là em trai của Mộ Dung Kiệt, cho nên Ngải Tuyết….”
Ngải Tuyết chợt nâng đầu lên, khoảnh khắc đó trái tim cô như ngừng đập? Sao có thể?
"Không không không, Ngải Tuyết và Kiệt không có quan hệ máu mủ, thật ra thì ba cũng chỉ là con rể nhà Mộ Dung, cũng không phải con cháu trong nhà, vì vậy, Ngải Tuyết và Kiệt không có chung huyết thống ." Nếu như có, cả đời ông cũng không tha thứ cho mình.
Ngải Tuyết nhất thời thở phào, trái tim dâng lên một tia xúc động, quay đầu ôm chặt lấy Kiệt
"Huhu, em không bị ba bán đi, em không phải là đứa trẻ không ai thương, Kiệt, em không phải." Trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, cô còn tưởng rằng mình bị ba bán cho người khác.
Nhưng thì ra không phải "Thật sự em không bị bán mất”
"Tất nhiên, anh luôn yêu thương em, bảo bối của anh sao có thể tùy tiện để người ta bán, ngoan, đừng khóc, chúng ta nên cảm thấy vui mừng, ngoan”
Ôm chặt cô vào lòng, bảo bối của anh cứ như vậy mang cảm giác bất an suốt thời gian qua, đúng là do anh quá bất cẩn.
"Thật ra em là con riêng của người ta, huhu kiếp trước em đã làm nên tội gì, cứ như tình tiết trong tiểu thuyết đều áp đặt lên người em, Kiệt, sao lại như vậy chứ? Tại sao để em gánh chịu nhiều như thế, em không muốn.”
Ngải Tuyết rúc trong ngực anh khóc như đứa trẻ, khóc đến hoa mắt choáng váng đầu óc, toàn thân trút hết sực lực, ngất xỉu trong lòng anh.
"Bảo bối, khóc như vây là đủ rồi sau này cấm em khóc thêm lần nào nữa, anh đưa em đi nghỉ ngơi." Đặt nụ hôn dịu dàng lên trán cô, giống như đang nâng niu quý trọng tác phẩm nghệ thuật của mình.
"Vi Vi" Kỳ Hạo nhìn mắt Ngải Tuyết vì khóc mà sưng bụp, tim cũng đau đớn theo.
"Tự các người giải quyết đi, tôi đưa cô ấy về."
"Tôi đi cùng anh.” Lời Kỳ Hạo nói tỏ vẻ xin anh đồng ý.
Kiệt không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Hai cha con Quý Hằng đứng lặng tại chỗ mắt nhìn mắt, Quý Hằng ảo não, Tử Hiên ưu thương xen lẫn tức giận. Nhìn người đàn ông trước mặt mình gọi tiếng ba mấy chục năm thật không thể tin được.
"Tử Hiên”
Bực tức xoay người rời đi, không để tâm lời ông nói, phóng xe điên cuồng trên phố để phát tiết cơn giận.
Sau đó một mình đứng giữa quảng trường nhìn kẻ đến người đi, rồi lững thững hoà mình vào đám người đông đúc đó.
Anh không hình dung được tâm trạng của mình vào giờ phút này, càng không biết nên dùng biểu cảm gì đối với Ngải Tuyết. Yêu thương hay căm giận.
Lúc trước phụ nữ đối với anh chỉ là món đồ chơi, nay lại thật lòng thật dạ yêu một ngươi phụ nữ, nhưng đâu ai khác là chị dâu của mình, càng nực cười hơn chính là từ chị dâu lại biến thành em gái cùng cha khác mẹ.
Ngay lúc đó, anh chỉ muốn vọt xe chạy đi thật nhanh, lái xe như điên ở trên đường.