Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngải Tuyết trợn to hai mắt"Chẳng lẽ anh không hận Kiệt khi ở bệnh viện đẩy mẹ một cái kia? Nếu không phải tại anh ta, có lẽ mẹ đã…." Cô nói tới đây liền im lặng, mỗi lần nhắc lại là vết thương bị cáu xé ra.
Cuối cùng Kỳ Hạo đã hiểu mấy ngày nay Ngải Tuyết rối rắm đau lòng là vì chuyện gì, anh lập tức chê cười cô"Nha đầu ngốc, mẹ của chúng ta mất chẳng có quan hệ gì tới anh ta,chuyện đó anh từng hỏi qua bác sĩ rồi, chính bác sĩ đã nói dù mẹ không bị kích thích cũng không thể giữ lại mạng từ lâu rồi, bởi vì mẹ không còn sức đề kháng để chống cự nữa, bà cố gắng sống qua ngày chỉ mong có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, nhìn thấy em, mẹ mới an lòng ra đi. Việc này không thể trách ai cả.”
Tim Ngải Tuyết tắc nghẽn"Anh gạt em, anh rõ ràng là ghét Kiệt cơ mà.”
"Phải, lúc đầu anh không ưa gì anh ta, anh cảm thấy anh ta hành sự rất lỗ mãn, nên hơi bất an khi giao em cho anh ta, nhưng bây giờ anh thấy được cái tốt của anh ta rồi, Vi Vi, anh ta đáng để em tin tưởng phó thác cả đời, anh đây chẳng oán trách ai hết,Tiểu Tuyết, em phải buông xuống mọi buồn bã và thù hận trong lòng, chuyện mẹ mất hoàn toàn không liên quan đến thiếu gia Mộ Dung, em cũng đừng hành hạ người ta nữa, có được không?”
"Anh không hận Kiệt, anh thật lòng đồng ý để em sống cùng Kiệt sao?" Ngải Tuyết chưa dám tin vào tai mình, cô cho là anh sẽ nhất quyết phản đối.
Kỳ Hạo nở nụ cười hiền hậu"Anh có bao giờ lừa gạt em sao, anh thật sự không hận anh ta.”
Hốc mắt Ngải Tuyết cay cay, nhào vào lồng ngực Kỳ Hạo"Thực ra, từ lâu em đã không oán trách anh ta rồi, có điều em sợ anh còn hận Kiệt nên…, huhu, sao không nói sớm cho em biết chứ?”
Kỳ Hạo vỗ về an ủi cô"Thì ra em luôn nghĩ cho anh, đều do anh không tốt, về sau chúng ta đừng như thế nữa có gì cứ thẳng thắng nói với nhau, sau này chúng ta sẽ là người một nhà sống trong hạnh phúc.”
Ngải Tuyết liên tục gật đầu, sau đó lại lắc đầu"Anh Hạo, Kiệt sắp kết hôn.Phải làm sao đây?”
Kiệt đứng ở ngoài cửa nãy giờ đã mất hết kiên nhẫn, bình tĩnh, đạp cửa xông vào ôm cô chạy lên phòng ngủ.
Vẻ mặt rất bực tức, trực tiếp hôn môi cô, ngậm lấy cánh môi đỏ mọng đến khi thỏa mãn mới buông ra, nói từng câu từng chữ:
"Ngải Tuyết, hôn lễ của anh sẽ theo đó mà tiến hành, tuy nhiên, cô dâu của anh, chỉ có mình em.”
Ngải Tuyết ngỡ ngàng, "Ơ, còn Ngải Vũ thì sao?”
"Cô ta cứ chờ chúng ta cử hành hôn lễ xong, anh sẽ tự động thả cô ta.”
Ngải Tuyết cảm thấy vô cùng ngọt ngào, lời nói xoay chuyển ngay tức khắc"Ai nói em muốn gả cho anh?”