Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Này, sao anh lại ác như vậy chứ, dù gì tôi cũng là phụ nữ mà!" Muốn hai cánh tay và đôi chân của cô sao? Chả khác nào thành tàn tật….
Có gì đặc biệt sao, người đàn ông này là ma quỷ sao
Mộ Dung Kiệt cười lạnh nhìn Ngải Tuyết
"Thứ nhất, tôi không phải tên ‘Này’, tôi tên Mộ Dung Kiệt!"
"Thứ hai, trong mắt Mộ Dung Kiệt tôi đây từ trước tới giờ không phân biệt nam nữ, tất cả mọi người đều như nhau, đều là người!"
"Thứ ba, cô đả thương thủ hạ của tôi, theo quy tắc của bang hội, cô đả thương ở đâu của họ, họ có thể đánh trả lại chỗ đó có khi còn đánh gấp đôi!"
"Bằng không, sao thủ hạ lại nghe theo tôi chứ ! !"
Mộ Dung Kiệt nói câu nào cũng hợp tình hợp lí.
Anh thấy sắc mặt của Ngải Tuyết trắng bệch, liền dừng một chút.
"Trừ phi. . . . . ." Khụ khụ khụ
Ngải Tuyết giống như bắt được cái phao cứu mạng.
"Trừ phi cái gì? ? ?" Ánh mắt sáng lên.
"Trừ phi cô làm người phụ nữ của tôi, có như vậy họ mới không dám làm như thế với cô !" Khóe miệngcủa Mộ Dung Kiệt gợi lên nụ cười tà mị.
"Còn có lựa chọn khác không?" Ngải Tuyết nuốt một ngụm nước bọt nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng lúc nào cũng lạnh lùng của anh.
Mặc dù sắc đẹp thay cơm, nhưng nếu mỗi ngày đều phải nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng vậy….
Chậc, sớm muộn gì cũng chết vì rét.
Đôi mắt Mộ Dung Kiệt híp lại đầy nguy hiểm.
"Như vậy đi! Trương Thiên! ! ! Người phụ nữ này giao cho anh xử lí" Anh vừa nói vừa mở cửa phòng đi tới chỗ đám đàn em đang đứng đợi ở ngoài. Trương Thiên nghe tiếng của đại ca lập tức đứng dậy đi tới.
Ngải Tuyết sợ tới mức vội nắm lấy vạt áo của Mộ Dung Kiệt.
"Được! ! !" Cô gái tốt cư nhiên không bao giờ chịu thiệt trước mặt đàn ông, hãy chờ đó.
Mộ Dung Kiệt có chút hứng thú nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần gian trá.
"Đại ca, có chuyện gì sai bảo? ? !" Trương Thiên đã chạy tới đứng trước mặt củaMộ Dung Kiệt.
Hắn thấy sắc mặt trắng bệch của Ngải Tuyết đang nắm vạt áo của đại ca.
Chẳng lẽ không đúng như suy nghĩ lúc nãy của mìnhsao? Mới cùng đám đàn em đánh cuộc, nếu thua phải mua cho tụi nó một chiếc xe đua.
Ánh mắt của Mộ Dung Kiệt rét lạnh khi Trương Thiên cứ nhìn chằm chằm Ngải Tuyết, giọng điệu có chút khó chịu.
"Không có chuyện gì, lui xuống đi!"
"Dạ. . . . . ." Trương Thiên im lặng trở về chỗ cũ.
“Rầm…” Mộ Dung Kiệt đóng cửa lại, ánh mắt như sói như hổ nhìn chăm chú vào cổ áo đã mở ra vài nút áo của Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết hoảng sợ lập tức che cổ áo lui về phía sau.
Nhưng Mộ Dung Kiệt nhanh hơn một bước liền nằm tay cô kéo vào trong ngực, gắt gao chế trụ đầu nhỏ của cô.
Không kịp chờ đợi cúi đầu khẽ mân mê đôi môi đỏ mọng của cô.
Trong lúc nhất thời Ngải Tuyết ngây người như phỗng, không biết làm như thế nào cho phải.
Mộ Dung Kiệt cường thế tách hàm răng trắng đem lưỡi đi sâu vào trong khoang miệng của cô.