Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 259: TÌM ÔNG SẾP TỐT HƠN.
Nghiêm Minh liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu rồi đạp thắng xe.
“Cô chủ…” Nghiêm Minh bất ngờ lên tiếng.
Lương Hạnh giật mình, cô hiếm khi thấy anh chủ động lên tiếng, bèn ngước nhìn anh: “Sao?”
“Lần nào mà trên xe có người đàn ông khác là chủ tịch Triệu đều trừ tiền lương của tôi đó.”
Lương Hạnh chán nản, nghiến răng, quả nhiên chủ nào tớ nấy, ông sếp như thế nào thì thuê tài xế lái xe như thế nấy, cô tức giận lên tiếng: “Ông chủ khó chịu như vậy, anh còn làm cho anh ấy làm gì? Nghỉ sớm rồi đi kiếm chỗ khác tốt hơn.”
Nghiêm Minh liền im miệng, anh hối hận với hành động và lời nói vừa rồi của mình, Lưu Nam nói không sai, người mà đến cả ông chủ cũng không xử lý được thì tốt nhất đừng chọc giận.
Hướng Hoành Thừa sau khi lên xe, anh liếc nhìn thoáng qua Nghiêm Minh, rồi nhìn Lương Hạnh cười nói: “Chủ tịch Triệu làm việc thật rất chu đáo.”
Lương Hạnh nhếch mép: “Uhm, chu đáo dễ sợ…”
“Hẹn ở đâu gặp mặt?” Hướng Hoành Thừa hỏi.
Lương Hạnh nghĩ nghĩ rồi nói: “Quán rượu Di Tâm, chỗ đó khá hẻo lánh.”
Trong lòng cô cũng thắc mắc nghi ngờ, một phóng viên săn ảnh không phải đáng lẽ nên túc trực ở những thành phố lớn để theo dõi nghệ sỹ minh tinh nổi tiếng sao, sao lại chạy đến thôn làng hẻo lánh này?
Sau khi đến nơi thì mới biết nó hẻo lánh đến như thế nào, cả thôn làng không có mấy người, phần lớn cũng chỉ vài ba người già và trung niên ngồi tán gẫu đánh bài.
Quán rượu nhanh chóng được tìm thấy, không cần đi vào trong cũng đã nghe được tiếng ồn ào chơi mạt chược từ bên trong vọng ra, Hướng Hoành Thừa nhắn cô đứng đợi ngoài cửa, anh đi vào bên trong tìm người.
Chỉ chốc lát sau anh dẫn ra một người trạc khoảng hai mấy ba mươi tuổi, ăn mặc lôi thôi, Lương Hạnh yêu cầu anh ta lên xe để nói chuyện.
“Các ngươi tìm tôi có chuyện gì? Tôi cũng chỉ làm việc thôi, người ta yêu cầu gì thì tôi chụp cái đó, tiền trao cháo múc.” Anh ta vừa nói vừa nhìn hai người dò sét, thời gian cách nhau khá lâu, thêm vào ăn mặc thay đổi nên anh ta có chút không nhận ra đây chính là hai người mà anh chụp.
Lương Hạnh nhìn chằm chằm anh ta: “ ‘người ta’ là ai?”
“Tạp chí chứ ai.”
Cô không nhịn được cười: “Tạp chí bỏ tiền ra để yêu cầu anh đi chụp hình người phụ nữ không có chút tiếng tăm gì sao? Họ có thể kiếm được tiền sao?”
“Người này không phải là người có tiếng sao? Cái người tên Triệu Mịch Thanh, anh ta là nhân vật có tiếng đó!”
Lương Hạnh không ngốc, khi báo đài đưa tin chỉ tập trung nói về cô, không đề cập nhiều đến chuyện của Triệu Mịch Thanh.
Hướng Hoành Thừa bất ngờ lên tiếng cười nhạt, dáng vẻ có phần hơi đáng sợ, trông anh giống như đang thẩm vấn phạm nhân.
Đây là bộ dạng làm việc ngày thường của anh ta sao?
“Nhãn hiệu của đồ trên người anh mặc từ trên xuống dưới đều không rẻ, với công việc của anh thì không thể nào mua được, chắc chắn thời gian trước có người cho anh một khoản tiền kha khá, mà nguồn gốc của khoản tiền này chắc không ai khác chính là người mà ‘tiền trao cháo múc’ với anh, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh có biết là anh đã phạm tội hay không?”
Vừa dứt lời, có vẻ như phóng viên săn ảnh bị anh hù đến khiếp sợ, anh ta há hốc miệng mà không nói được lời nào.
“Tôi là luật sư, bây giờ tôi có thể nói cho anh biết, anh không chỉ xâm phạm đến quyền riêng tư của người khác, mà anh còn vô cớ xúc phạm danh dự người khác, tạo thành phỉ báng, quan trọng nhất chính là… còn là nhận chỉ thị từ người khác.”
Lương Hạnh im lặng lúc rồi lên tiếng nói: “Nói cho chúng tôi biết người đó là ai đi, anh không khai ra người đó, chuyện này coi như là do một mình anh làm, chắc chắn sẽ bị kiện, số tiền mà anh nhận được e là không đủ để anh bồi thường.”
Tên phóng viên săn ảnh liếc nhìn Nghiêm Minh ngồi phía trước, ánh mắt lén lút, lúc sau mới lên tiếng: “Một người phụ nữ xinh đẹp yêu cầu tôi chụp, cô ta cho tôi không ít tiền, nhưng tôi thật sự không quen cô ta,” Anh ta đột nhiên cười với điệu bộ rất khó coi, sau đó nhìn Lương Hạnh: “Chuyện giữa mấy người phụ nữ lắm tiền đó thật không ít, công ty các người có điều tra cũng vô ích thôi.”
Trong phút chốc, sắc mặt của Lương Hạnh trở nên khó coi hơn: “Nói xong thì câm miệng đi!”
Người đầu tiên mà cô liên tưởng đến chính là Phó Tuyết Thảo, cô lấy điện thoại ra tìm một lúc rồi đưa anh ta xem và lên tiếng hỏi: “Có phải người này không?”
“Không phải, đẹp hơn cô này nhiều, có khí chất hơn.”
Cô bực tức tắt điện thoại, trong lòng suy nghĩ hy vọng không phải là do người theo đuổi yêu thích Triệu Mịch Thanh làm.
Hướng Hoành Thừa bình tâm lên tiếng: “Không sao, anh thử cố gắng suy nghĩ thêm nữa.”
Lương Hạnh đột nhiên quay qua hỏi tay phóng viên săn ành: “Anh còn giữ liên lạc với người đó không?”
“Có, nhưng sau này không gọi được nữa.”
“Cho tôi.”
….
Sau khi lấy được số điện thoại, cô bèn nhắn cho xe quay về nhà.
“Anh có người bạn làm ở cục cảnh sát, có thể hỗ trợ điều tra nguồn gốc của số điện thoại.” Hướng Hoành Thừa trầm tĩnh nói.
Lương Hạnh cười lắc đầu: “Những việc còn lại để tự em xử lý được rồi.”
Anh nhìn thấy cô cười với vẻ mặt thoái mái vô tư không chút lo lắng, bản thân anh cũng biết cô vốn là người có thói quen độc lập, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Nghiêm Minh lái xe đưa anh cùng đi đón Xuyến Chi, vì chưa đến giờ tan học, nên bèn đưa Lương Hạnh về nhà trước.
Sau khi đến nơi và dõi theo cô lên lầu, anh bèn gọi điện cho Triệu Mịch Thanh.
“Sao rồi?” Người đàn ông bên kia đầu dây cũng đang lái xe trên đường, anh vừa rời khỏi công ty.
“Vừa điều tra được số điện thoại cũ mà hai người họ liên lạc nhau, để tôi gửi cho anh.” Nghiêm Minh đáp lại với vẻ mặt rất nghiêm túc, giọng điệu vẫn lạnh lùng như ngày thường.
Triệu Mịch Thanh cảm giác được anh vẫn còn gì đó muốn nói, nên hỏi tiếp: “Còn chuyện gì khác không?”
“Hướng Hoành Thừa có đi theo,” Anh cảm nhận được đầu dây bên kia có vẻ như đang kiềm nén thở dài, nên có phần do dự: “Anh ta là luật sự, nên ít nhiều cũng giúp được cô chủ.”
Người đàn ông đầu dây bên kia điện thoại: “Tôi biết rồi.”
Anh nói xong bèn cúp điện thoại.
Rất nhanh, số điện thoại lạ được gửi đến, anh liền chuyển phát cho Lưu Nam kèm theo vài chữ: Trong vòng nữa tiếng cho tôi kết quả.
Xe mới vừa dựng lại ở nhà ga, hộp tin nhắn điện thoại báo có tin mới.
Trên điện thoại hiện lên cái tên vô cùng quen thuộc: Tống Nhiễm..
Ánh mắt Triệu Mịch Thanh sâu thẳm, khẽ nhếch mép, quả nhiên không phải người phụ nữ đơn giản.
Khi anh bước vào nhà, Lương Hạnh đang ngồi cuộn người trên sô pha nhìn chằm chằm ti vi, dáng vẻ đăm chiêu.
Thấy ông bà Lương không có ở nhà, anh đi thẳng đến và ôm cô vào lòng, cúi đầu hỏi: “Buổi chiều nay em đã làm những gì rồi?”
Lương Hạnh trợn mắt nhìn anh, vốn không quen nhìn anh với điệu bộ giả nai như vậy, cô cười nhạt: “Cái người mà anh tốn nhiều tiền thuê không nói anh nghe sao?”
Triệu Mịch Thanh cũng không tức giận, anh thản nhiên gật đầu: “Uhm, anh ta nói anh nghe rồi, nhưng anh muốn nghe từ em, anh ta vô vị như vậy, nói được hai câu đã hết rồi.”
Cô tuy biết rằng Nghiêm Minh sẽ nói với anh, nhưng cô không ngờ rằng lại nhanh như vậy, như vậy thì có khác gì là giám sát?
Trong phút chốc, cô liền lạnh mặt rồi đứng dậy bước đi, nhưng lại bị anh nắm lại cổ tay, vừa dùng nhẹ sức, cô đã nằm gọn trong lòng anh, cô khẽ lên tiếng giật mình, sợ làm tổn thương đến con, cô liền chống lên vai anh, gương mặt tuấn tú ngay trước mặt mình, cùng với nụ cười có chút xấu xa, lúc này cô mới cảm nhận được đôi tay của anh đang giữ lấy mình, cơ bản là sẽ không đụng đến bụng cô.
“Vui lắm sao?!” Lương Hạnh bực mình.
Anh không đáp lại mà chỉ cười nhẹ, bờ môi hồng của anh đang kề sát cô trong gang tấc.
Giây tiếp theo đôi môi của anh đã chạm vào cô, Lương Hạnh mở to hai mắt, hai tay dùng sức chống đỡ, cô muốn thoát ra, nhưng không ngờ anh buông một tay và đưa đặt ra phía sau đầu cô để giữ lại, đôi môi liền khép lại, như không cho cô có cơ hội để hít thở.
Mặt Lương Hạnh đỏ bừng, cô tự biết tư thế hiện tại của mình nằm trên người anh nhìn rất khó coi, nếu như mà ba mẹ về nhìn thấy thì thật không biết mặt mũi chui vào đâu.
Cô thì đang lo lắng, nhưng người đàn ông đối diện lại càng hôn càng cuồng nhiệt.
Bất ngờ có tiếng động bên ngoài cửa, ánh mắt của Lương Hạnh có phần bối rối, cô đưa tay đánh vai anh.
Nhưng ngược lại, ánh mắt của anh lại có ý cười, có vẻ như anh cố tình, cho đến khi tiếng chìa khóa cắm vào cửa vang lên, lúc này anh mới buông cô ra.
Lương Hạnh cuống quít đứng lên, cảm giác tư thế của mình hiện tại đối diện anh có vẻ không ổn, bèn lập tức ngồi xuống, ngay đúng với lúc ông bà Lương mở cửa.