Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhận được tin nhắn của Lâu Duẫn, Lâu Lẫm chìm vào tuyệt vọng, cả người ớn lạnh như rơi vào hầm băng. Mặc kệ cuộc họp trước mặt vẫn chưa kết thúc, hắn lập tức rời đi, nhanh chóng bước qua nhân viên trong công ty. Mọi người đều ngạc nhiên khi vị chủ tịch luôn giữ vẻ bình tĩnh nay lại hoảng loạn tột độ đang vội vàng chạy đến cửa thang máy. Khi chờ thang máy, anh run rẩy mở điện thoại ra.
Tại nhà Kiều Kinh, khi nhận được cuộc gọi từ Lâu Lẫm, ông kính cẩn hỏi: "Thiếu gia, ngài có gì dặn dò?"
"Lập tức, mang theo tất cả người trong nhà tới ngọn núi mà tôi chỉ, tìm thật kỹ. Nếu không đủ người thì thuê thêm, thuê càng nhiều càng tốt. Đây là địa chỉ."
Kiều Kinh mơ hồ không hiểu, hỏi lại: "Xin hỏi thiếu gia, ngài muốn tìm chính xác vị trí nào trên ngọn núi?"
"Tìm toàn bộ, từ sơn động cho đến khe suối, không bỏ sót bất cứ chỗ nào. Nếu không tìm thấy, thì đào rỗng cả ngọn núi ra cũng được!"
"Nhưng thiếu gia, ngọn núi này..."
"Không có gì nhưng nhị! Nhanh lên, đừng chần chừ nữa!" Giọng Lâu Lẫm gắt gỏng, khiến trợ lý đứng bên cạnh cũng rùng mình.
"Vâng, thiếu gia, tôi sẽ lập tức sắp xếp!" Kiều Kinh vội vã cúp máy, trong lòng lo sợ. Ông chưa bao giờ thấy Lâu Lẫm giận dữ như thế. Từ trước đến nay, hắn luôn trầm ổn, lạnh lùng, ngay cả khi mắng người cũng chỉ là những lời châm biếm sắc bén, chứ chưa bao giờ tỏ ra nóng nảy như vậy.
Khi Lâu Lẫm tới nơi, trời đã tối đen. Người nhà họ Triệu đã huy động không ít người tìm kiếm suốt hơn hai giờ. Vì sợ Triệu Khiêm Trì nghĩ quẩn, cả nhà ép cậu ở dinh thự chờ. Lúc này cậu đang ngồi trong phòng khách, khuôn mặt tuyệt vọng, chết lặng, nước mắt giàn dụa.
Thấy Lâu Lẫm đến, cậu như tìm thấy hy vọng, vội hỏi: "Đã tìm thấy Tề Nguyên chưa?"
"Tôi vừa đến. Đã gọi thêm người giúp, nhưng trước tiên cậu phải kể lại tình hình cụ thể. Tề Nguyên mất tích như thế nào?"
"Hôm nay đầy tháng bé con, tôi mời người nhà tới. Lâu Duẫn nhân cơ hội đó đã nói trước mặt bố mẹ tôi về chuyện giữa tôi và Tề Nguyên, còn có chuyện của anh và Tề Nguyên nữa. Đúng lúc đó, Tề Nguyên bước vào và nghe thấy, liền bỏ chạy vào rừng. Khu vực này rất dễ lạc đường. Tôi đã cho người bao quanh chân núi, nhưng vẫn chưa có tin tức về Tề Nguyên... Tôi nghi ngờ Lâu Duẫn đã cố ý. Chắc chắn Tề Nguyên đến đây là do nó sắp xếp. Tôi đã nhắn rất nhiều tin mà anh ấy không trả lời tôi."
Hồi tưởng lại chuyện mới qua, Triệu Khiêm Trì căm phẫn, nếu Tề Nguyên xảy ra chuyện. gì, cậu thề sẽ liều mạng với Lâu Duẫn.
Lâu Lẫm cố gắng giữ bình tĩnh. Bây giờ phát điên và mất hết lý trí cũng chẳng ích lợi gì, chỉ làm tình hình rối thêm. Hắn không nói gì, lấy bản đồ khu vực núi, chờ Kiều Kinh mang người đến, sau đó phân chia khu vực tìm kiếm.
Những người Lâu Lẫm đưa đến không thể quen thuộc địa hình bằng đội cứu hộ nhà họ Triệu. Mặc dù đã vận dụng toàn bộ sức lực của người nhà Triệu, nhưng trời càng tối, hy vọng tìm thấy Tề Nguyên càng mong manh. Từng đợt ớn lạnh chạy dọc sống lưng Lâu Lẫm, móng tay hắn bấm sâu vào da thịt, cố giữ bản thân tỉnh táo.
Cuối cùng, từ xa, anh thấy cảnh sát dìu một người vào trang viên. Niềm hy vọng lóe lên trong mắt Lâu Lẫm, như thể anh vừa được kéo ra khỏi vực sâu tuyệt vọng. Tuy nhiên, khi chạy tới, người được đưa về không phải Tề Nguyên, mà là Lâu Duẫn.
Cậu bị thương nặng, một chiếc giày da đắt tiền đã văng mất, chân đầy máu thấm ướt chiếc tất trắng, mắt cá chân bầm tím nghiêm trọng. Bộ lễ phục trắng của cậu bám đầy bùn đất, trông như vừa lăn vài vòng trong bùn sau cơn mưa lớn ngày hôm qua. Sắc mặt Lâu Duẫn trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm trán, phải dựa vào cảnh sát mới có thể đứng vững.
Viên cảnh sát tiến lại gần Lâu Lẫm và nói: "Anh Lẫm, chúng tôi tìm thấy em trai anh ở khe suối trong rừng. Cậu ấy bị ngã ngã và chân bị thương nặng nên không thể tự đi lại. May mắn là chúng tôi kịp thời phát hiện. Ban đầu, chúng tôi định đưa cậu vào bệnh viện, nhưng Lâu Duẫn không chịu hợp tác, nói rằng còn muốn tiếp tục tìm Tề Nguyên."
"Cảm ơn các anh. Để tôi lo cho em ấy, bác sĩ tốt nhất đang đến." Lâu Lẫm nói, rồi đỡ lấy cánh tay Lâu Duẫn.
"Vậy là tốt, chúng tôi sẽ tiếp tục công tác cứu hộ."
"Vâng, vất vả cho mọi người."
Cảnh sát đang muốn đi, lại bị Lâu Duẫn kéo cánh tay. Bây giờ cậu không tỉnh táo, chỉ biết theo bản năng bấu víu, giọng khàn đặc: "Tôi phải đi, tôi phải tìm Tề Nguyên, dẫn tôi đi cùng với."
Viên cảnh sát nhìn rất khó xử, Lâu Lẫm nổi cáu, liền kéo mạnh Lâu Duẫn. Với sức lực không còn bao nhiêu, Lâu Duẫn ngã khuỵu xuống đất. Lâu Lẫm chẳng buồn an ủi, chỉ quát lên: "Em tỉnh táo chút được không? Tề Nguyên bị ai dọa chạy? Giờ còn muốn cản trợ đội cứu hộ sao? Em định quậy đến mức nào mới đủ?"
Lâu Duẫn ngồi bệt dưới đất, hối hận rơi nước mắt. Lâu Lẫm phất tay ra hiệu cho cảnh sát đi tiếp. Trong phòng, Triệu Khiêm Trì nghe tiếng ồn ào liền bước ra, nhìn thấy Lâu Duẫn nằm lăn dưới đất, cơn giận lập tức trỗi dậy. Cậu xông tới, nắm chặt áo Lâu Duẫn rồi tung một cú đấm thẳng vào mặt, khiến Lâu Duẫn ngã nhào, đầu váng mắt hoa.
Lâu Lẫm nhanh chóng can ngăn, dù hắn cũng rất giận Lâu Duẫn, nhưng việc đánh nhau lúc này chẳng giải quyết được gì. Anh ôm chặt Triệu Khiêm Trì từ phía sau, hét lên: "Cậu bình tĩnh một chút không? Hai ngươi tính gây thêm chuyện à? Bây giờ việc cấp bách chẳng phải tìm thấy Tề Nguyên sao?"
Triệu Khiêm Trì vùng vẫy, giận dữ đáp: "Buông ra! Dù có phải xới tung ngọn núi này tôi cũng phải tìm được Tề Nguyên. Nhưng tôi không bò qua được cho thằng khốn này. Tại nó là Tề Nguyên phải chịu đựng biết bao khổ sở, bị lạc trong rừng, nhịn đói, nhịn lạnh, tất cả chỉ vì nó Nếu hôm nay tôi không giã cho nó tàn phế thì tôi không phải là Triệu Khiêm Trì!"
"Cậu nghĩ Tề Nguyên muốn Lâu Duẫn không chết cũng tàn phế sao? Cậu luôn làm việc mà không nghĩ đến hậu quả, có bao giờ cậu nghĩ cho cảm xúc của Tề Nguyên không? Có thể một lần đừng tư thù cá nhân mà nghĩ cho Tề Nguyên được không?" Lâu Lẫm kéo không nổi cậu, sao chỉ là một diễn viên mà khỏe quá vậy?
Triệu Khiêm Trì nghe những lời ấy thì bình tĩnh lại. Đúng vậy, dù sao người này cũng là chồng hợp pháp của Tề Nguyên. Cậu không thể tùy tiện động thủ, chưa chắc điều đó sẽ khiến Tề Nguyên hài lòng, chưa kể Tề Dữ cũng không thể không có mẹ.
Thấy Triệu Khiêm Trì thôi giãy giụa, Lâu Lẫm thở phào nhẹ nhõm rồi buông cậu ra.
Ba người: một người ngồi bệt dưới đất, một người ngồi trên bậc thang, một người dựa vào cửa, cùng chờ tin tức về Tề Nguyên.
Ban đầu, cả ba đều nghĩ rằng với quy mô tìm kiếm lớn như vậy, sẽ không phải chờ quá lâu. Thế nhưng, một đêm đã trôi qua, trời đã sáng, mà vẫn không có tin tức gì. Sự lo lắng ngày càng tăng lên, mắt họ đỏ ngầu vì thiếu ngủ nhưng chẳng ai muốn chợp mắt. Triệu Khiêm Trì cứ đi đi lại lại trong vườn, phải đang bị người nhà quản thúc, có lẽ cậu đã tìm cách lẻn đi từ lâu.
Lâu Lẫm cũng sắp không chịu nổi nữa thì nhận được tin nhắn. Là từ viện trưởng Thành. Hắn nhíu mày, mở điện thoại ra xem.
"Ngài Lâu, hôm qua tôi gặp một người, hình như là người mà anh từng dẫn đến buổi tiệc. Tôi có chụp một bức ảnh, muốn nhờ anh xác nhận."
Ngay sau đó, một tấm hình được gửi tới.
Đồng tử của Lâu Lẫm co lại. Đúng là Tề Nguyên, đang ngủ rất say trên một chiếc giường lớn. Lâu Lẫm lập tức gọi điện: "Ông Thành, đó là chồng của em trai tôi. Xin hỏi em ấy hiện tại ở đâu?"
"Chuyện là thế này, hôm qua tôi đi cắm trại trên núi thì không may dẫm trúng bẫy thú, may là bẫy nhỏ. Tôi xuống suối rửa vết thương thì gặp cậu ấy. Thấy tôi bị thương, cậu ấy đỡ tôi về biệt thự. Khi chúng tôi về thì trời đã tối, đường núi lại khó đi nên tôi mời cậu ấy ở lại qua đêm."
"Vậy dòng máu bên suối là của ông sao?"
"Đúng rồi, có chuyện gì sao?"
Lâu Lẫm cuối cùng cũng thở phào, buột miệng: "Cũng may không phải của Tề Nguyên."
"..." Viện trưởng Thành muốn cúp máy ngay lập tức.
Nhận ra mình vừa nói điều gì không phải phép, Lâu Lẫm vội ngượng ngùng xin lỗi: "Thành thật xin lỗi, ông Thành. Chúng tôi đã tìm em ấy suốt đêm. Ông có thể cho tôi biết địa chỉ, để tôi đến đón em ấy ngay được không?"
"Tôi sẽ gửi địa chỉ ngay."
"Rất cảm ơn ông, chúng tôi sẽ tới ngay." Lâu Lẫm gấp gáp cúp máy, hai người còn lại vừa nghe có tin về Tề Nguyên thì lập tức xúm lại.
"Tề Nguyên hiện đang ở nhà của viện trưởng Thành. Tôi sẽ đi đón em ấy ngay."
"Tề Nguyên bị thương nặng lắm sao? Có cần gọi bác sĩ không? Em sẽ gọi ngay." Lâu Duẫn lo lắng, không màng đến vết thương vừa mới băng bó, lập tức móc điện thoại ra.
"Em không bị thương, vết máu đó là của viện trưởng Thành." Lâu Lẫm ngăn anh lại.
Hai người kia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng Lâu Lẫm vội vã rời đi.
Khi cả ba đến nhà viện trưởng Thành, họ cuối cùng gặp được Tề Nguyên lúc đang ăn bánh mì và uống sữa do cô hầu gái chuẩn bị, vừa ăn vừa cười tươi và nói lời cảm ơn.
Cả ba gần như đồng thanh kêu lên: "Tề Nguyên!"
Tề Nguyên suýt nghẹn vì bị bất ngờ, quay lại nhìn ba người đang chạy đến. Thần sắc có chút bối rối, thậm chí còn định bỏ chạy.
Cả ba liền vây quanh anh, cẩn thận kiểm tra xem anh có bị thương hay không, hỏi dồn dập: "Có bị thương không? Có thấy khó chịu ở đâu không? Ở đây ăn uống thế nào? Ngủ có ngon không?"
Trong khi cả ba sốt ruột không ngừng hỏi, viện trưởng Thành chỉ biết đứng một bên, khóe mắt giật giật. Cảm giác như thể mình đã ngược đãi Tề Nguyên vậy, càng lúc càng thấy mối quan hệ của bốn người này có chút kỳ lạ. Không muốn can thiệp vào chuyện của họ, viện trưởng Thành quyết định lặng lẽ rời đi.
Tề Nguyên đẩy tay của ba người đang sờ soạng khắp người mình ra, nói: "Tôi không sao, thật sự xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng lâu như vậy."
"Đừng nói vậy, anh không sao là điều quan trọng nhất, cục cưng." Triệu Khiêm Trì nắm chặt tay anh ngồi xổm xuống trước mặt, mắt rưng rưng nói.
Tề Nguyên rút tay lại, chỉnh đốn tư thế, rồi nghiêm túc nói với cả ba: "Hôm qua tôi ra ngoài để suy nghĩ kỹ hơn về mối quan hệ của chúng ta. Nhưng khi đứng trước mặt cha mẹ của Triệu Khiêm Trì, tôi cảm thấy rất có lỗi với họ, nên tôi quyết định ra ngoài. Sau đó tôi gặp viện trưởng Thành."
"Vậy cục cưng, em đã suy nghĩ ra điều gì chưa?" Lâu Lẫm cảm thấy tim mình nhảy lên cổ họng.
Tề Nguyên nhìn về phía Lâu Duẫn, nghiêm túc nói: "Tiểu Duẫn, chúng ta ly hôn đi."
"Không đời nào! Em không đồng ý! Không bao giờ!" Lâu Duẫn lập tức phản đối, dứt khoát từ chối ly hôn, thề không bao giờ từ bỏ cuộc hôn nhân với Tề Nguyên.
Lâu Lẫm bên ngoài giữ bình tĩnh, nhưng bên trong thầm vui mừng. Triệu Khiêm Trì thì không cần giữ ý nữa, bật cười thành tiếng.
"Anh xin lỗi, nhưng anh không thể tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này."
"Sao lại thế, ông xã? Sau này chúng ta sẽ dọn ra ở riêng, hai người kia cho mình cái gì, em cho mình cái nấy. Em sẽ luôn bên mình, mình không cần phải tìm hai người kia để khuây khỏa nữa." Lâu Duẫn ngồi xổm bên cạnh, khẩn cầu.
"Tao cũng làm được, sao anh ấy phải chọn mày? Anh ấy đã đuổi khéo mà mày còn đeo bám đến cùng vậy?" Triệu Khiêm Trì, vừa lấy lại tinh thần, liền lập tức trở nên gay gắt.
Lâu Duẫn không thèm để ý đến cậu, vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Tề Nguyên, mong mỏi một lời hồi đáp.
Tề Nguyên cúi đầu suy tư một lúc, rồi ngẩng đầu lên thở dài, cuối cùng nói: "Các người đều đối xử với tôi rất tốt, nhưng hôm qua tôi suy nghĩ rất lâu và nhận ra rằng... tôi chưa bao giờ thực sự yêu ai. Tôi chỉ cảm kích sự quan tâm, tình cảm mà các người dành cho tôi. Tôi muốn giữ lấy tình cảm của mọi người, nhưng điều này lại không công bằng. Vì thế, tôi nghĩ rằng mình không nên chọn ai cả."
"Không đồng ý!" Cả ba cùng thốt lên, nhưng Lâu Lẫm có vẻ như đã đoán trước được, không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Lâu Duẫn như khóc thét: "Em sẽ không ly hôn! Cả đời này em sẽ không ly hôn, chết cũng không ký tên."
Tề Nguyên không cố chấp, chỉ đứng dậy, mím môi nói: "Không ly hôn cũng không sao. Anh định về quê, chắc cũng không định lấy thêm vợ, cũng không muốn gặp lại mọi người. Mấy người nên tìm ai đó tốt hơn, thôi, ai về nhà nấy đi."
Triệu Khiêm Trì và Lâu Duẫn mỗi người nắm chặt một tay anh, không nói gì nhưng bằng hành động đã thể hiện rõ họ sẽ không để anh ra đi.
Tề Nguyên bất lực nói: "Mấy người thả tôi đi đi."
Triệu Khiêm Trì lên tiếng trước: "Em có thể chia sẻ anh với bọn họ. Anh đừng đi nữa, được không?"
Lâu Lẫm cũng không chịu kém: "Anh cùng đồng ý. Dù sao chúng ta cũng đã sống như vậy từ đầu rồi."
Cả hai quay sang nhìn Lâu Duẫn, khiến cậu sợ hãi, lắp bắp nói: "Tôi... tôi không muốn như vậy. Tề Nguyên là chồng tôi."
"Được, thế thì anh và Triệu Khiêm Trì sẽ đưa Tề Nguyên đi," Lâu Lẫm không chút ngần ngại đáp.
"Không được! Anh ấy vốn là của tôi, là các người giật chồng tôi."
"Nhưng em ấy không muốn sống cùng em nữa. Em yêu Tề Nguyên, lại ép buộc em ấy rời xa bọn anh sao?"
Lâu Duẫn im lặng, không biết làm sao để đối mặt với tình huống này. Cậu chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như thế, vốn dĩ cậu tưởng rằng mình có thể khiến Triệu Khiêm Trì ra đi. Nhưng giờ đây, chính mình lại đứng trước nguy cơ bị ly hôn.
Tề Nguyên cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người họ, nhưng dù họ đã thức trắng cả đêm, sức mạnh của họ vẫn không giảm. Anh bị giữ chặt cảm giác như phạm nhân bị áp giải.
"Em đồng ý," cuối cùng, Lâu Duẫn khó khăn đưa ra quyết định, cậu thật sự không thể buông bỏ Tề Nguyên.
Tề Nguyên đang bối rối không biết làm sao để họ buông mình ra, bất ngờ nghe thấy câu đó, liền ngẩng đầu hỏi: "Cái gì?"
"Em đồng ý chia sẻ mình với họ."
Tề Nguyên không tỏ vẻ vui mừng, ngừng giãy giụa, nghiêm túc nói: "Tiểu Duẫn, đừng miễn cưỡng mà."
"Em không miễn cưỡng, chỉ cần mình vẫn bên em thì mọi sự chẳng đáng gì. Mình đừng bỏ em, mình thích gì em cũng chiều, mình muốn bên cạnh họ em cũng đồng ý, được không?" Lâu Duẫn rưng rưng nước mắt, cúi đầu, trông vô cùng đáng thương.
Tề Nguyên, vốn đã có chút không đành lòng, khi thấy dáng vẻ cầu xin của cậu thì mềm lòng thêm. Anh vòng tay ôm Lâu Duẫn. Cả hai người kia cũng không chịu thua, cùng tiến lên ôm lấy anh từ phía sau.
_Hết chương 17_
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");