Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mọi người ngồi trên sàn nhà vây quanh đồ ăn vặt, tán gẫu linh tinh.
Sở Kiều bị doạ một buổi tối cũng vô cùng đói bụng, cầm một cái đùi gà mà gặm. Lục Minh Hà ngồi ở bên cạnh cậu, nói chuyện với người khác, dựa vào nhau rất gần. Sở Kiều thỉnh thoảng đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào nửa người dưới của Lục Minh Hà, nhưng hôm nay hắn mặc quần áo rất rộng, hầu như không nhìn ra được điều gì, Lục Minh Hà trò chuyện rất vui vẻ với người khác, căn bản cũng không nhìn ra được vẻ mặt nín nhịn.
Cậu vừa gặm đùi gà vừa hồi tưởng lại chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Lục Minh Hà tỏ tình hai lần với cậu, tự thể nghiệm cho Sở Kiều cảm thấy yêu thích của hắn.
Sở Kiều không ngừng tự nhủ, mình đã có người mình thích.
Thế nhưng hình như thời điểm cậu nhớ tới Phó Thi Ngữ càng ngày càng ít đi, trong đầu đều bị những hành vi lưu manh của Lục Minh Hà tràn ngập. Cậu lén lút nhìn Phó Thi Ngữ, cô gái có đôi mắt to và mái tóc xoăn dài, đang cười ngặt nghẽo, bên má còn có lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, tính cách cũng rất tốt, Sở Kiều rất thích cô, nhưng hình như cậu đã không còn cảm giác tim đập nhanh như ban đầu.
“Dính này.”
Ấm áp bên môi, Lục Minh Hà bất ngờ đưa tay chùi đi vụn đồ ăn không cẩn thận dính bên mép cậu.
“Cảm ơn.” Sở Kiều mặt lạnh vùi đầu mà đau khổ ăn.
Lại tới nữa rồi, cảm giác toàn bộ đầu óc đều bị lấp đầy, tim nhảy ầm ầm.
Không ổn, xảy ra chuyện lớn rồi!
Nội tâm Sở Kiều bưng mặt rít gào như bức hoạ “Tiếng thét” nổi tiếng.
Cho đến khi mọi người ăn uống no đủ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, Sở Kiều cuối cùng hạ quyết tâm. Cậu cố gắng nhớ lại cảm giác ôn nhu thân thiết làm người ta động tâm mà Phó Thi Ngữ cho cậu lúc học quân sự, đi qua vỗ vai cô.
“Này…”
“Sao cơ?”
“Một lát nữa cậu có thể ở lại một chút được không?”
“Được.”
Sở Kiều cố ý không hạ thấp giọng lúc nói, toàn bộ những ai đứng ở bên cạnh đều nghe được, bao gồm cả Lục Minh Hà. Hắn giống như không nghe thấy, thản nhiên tán gẫu chuyện của mình. Người bên cạnh một mặt sáng tỏ trong lòng, nháy mắt với hai người bọn họ, Phó Thi Ngữ không rõ chuyện gì xảy ra, thoải mái đồng ý.
Cuối cùng tất cả mọi người đã đi xuống thang máy, chỉ còn cả hai.
Phó Thi Ngữ khều cậu: “Mọi người đi rồi, cậu muốn nói gì?”
Cậu ấy hình như không có ý tứ gì với mình, Sở Kiều nghĩ. Thế nhưng cậu giống như vì chứng mình cái gì, vẫn nói ra khỏi miệng.
“Tôi thích cậu.”
“Hả?!!!” Phó Thi Ngữ bị kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn.
Sở Kiều lại giống như thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lắc tay: “Cậu không đáp lại cũng không sao, xin lỗi.”
“Không! Không phải!” Phó Thi Ngữ cảm thấy chính mình sửng sốt rất thất lễ, vội vã nói, “Tiểu Kiều, cậu thật sự rất tốt, mình rất thích tán gẫu cùng cậu, thế nhưng… Mình đối với cậu không phải là cảm giác thích kia, ở chung với cậu rất thoải mái, cậu thật sự rất tốt!”
Sở Kiều cảm thấy có chút mất mác, dường như không phải là vì Phó Thi Ngữ từ chối cậu, nhưng bởi vì sao, cậu nhất thời cũng không rõ ràng. Biểu tình kia trên mặt Phó Thi Ngữ cậu đã từng thấy rất nhiều lần, toàn tâm biểu đạt thiện ý nhưng lại bất lực, cật lực an ủi nhưng lại kiên định cự tuyệt.
Cậu đã nhìn thấy biểu tình như thế trên mặt bà nội.
“Kiều Kiều ba mẹ con đâu, lại cãi nhau sao? Chưa ăn cơm phải không, để bà nội làm cho con. Nhưng mà bà nội chỉ có thể ở đây đến chiều thôi, em họ con còn đang ở nhà chờ bà nội làm cơm tối.”
Cậu đã nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt mẹ mình.
“Xin lỗi con trai, thế nhưng mẹ không thể tiếp tục ở lại cái nhà này một ngày nào nữa. Chúng ta vĩnh viễn là mẹ con, vĩnh viễn không thay đổi, con có chuyện gì cũng đều có thể đến tìm mẹ bất cứ lúc nào.”
Giống như luôn luôn không ai cần cậu.
Phó Thi Ngữ thấy cậu không nói tiếng nào thật lâu, vội hỏi: “Tiểu Kiều, chúng mình… Chúng mình còn có thể làm bạn bè sao? Nếu như cậu không muốn, cũng không sao.”
Phó Thi Ngữ rất tốt, thế nhưng bây giờ Sở Kiều có chút khó chịu.
“Tôi ở lại dọn dẹp một chút, cậu về trước đi, trên đường cẩn thận.”
Phó Thi Ngữ nhìn phòng tập luyện đã được thu dọn ngay ngắn gọn gàng, phi thường tri kỷ nói: “Vậy cậu dọn đi, mình về trước nhé, vất vả cho cậu rồi.”
Một mình Sở Kiều ở trong phòng tập ngẩn người gần nửa tiếng rồi mới đi xuống lầu, thang máy đến tầng trệt, cậu nhìn thấy Lục Minh Hà đứng ở dưới sảnh, một chân nâng lên chống dựa vào tường, lẳng lặng chờ cậu.
“Đi thôi.” Lục Minh Hà nói, giống như bọn họ đã hẹn trước.
Sở Kiều vừa đi vừa buồn buồn nói: “Tôi bị người mình thích từ chối rồi.”
Là người đã từng thích.
Lục Minh Hà đút tay vô túi, nhún vai: “Không sao, anh cũng bị người mình thích cự tuyệt.”
“…”
“Anh đã sớm biết cô ấy không thích em.”
“Tại sao…”
“Bởi vì cô ấy thích anh.”
“…!!!!!!!!!!”
Sở Kiều đột nhiên dừng lại, con mắt trợn lên như chuông đồng, miệng mở ra, chết đứng người, cảm giác như mình bị đùa bỡn thật sâu, lọt vào trong bẫy của Lục Minh Hà. Nhìn trái phải không có ai, cậu giơ tay muốn đập Lục Minh Hà một trận.
Lục Minh Hà một phát bắt được cái tay cậu đang vươn tới, đến gần nhẹ nhàng hôn Sở Kiều, ngậm lấy môi dưới tinh tế của cậu mà liếm, giống như một đứa bé ăn cây kẹo que mà mình yêu thích đến không muốn buông tay.
Sở Kiều tựa như bị cao thủ võ lâm điểm huyệt, cả người bất động. Tới lúc cậu phản ứng lại, lập tức há miệng muốn cắn Lục Minh Hà.
Lục Minh Hà đề phòng, nhanh chóng lùi lại, môi của hai người chỉ cách nhau có một chút. Sở Kiều tiến đến liền va vào trong con ngươi đen kịt của Lục Minh Hà, nhất thời không nói nên lời. Dáng vẻ của hắn rất dễ nhìn, lông mày đẹp đẽ, hốc mắt sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, giống như một dãy núi chập trùng lên xuống. Đôi mắt cũng rất đẹp, tựa như bất cứ lúc nào cũng đều ngậm tình, tối đen như mực, giống như một đầm nước nhìn không thấy đáy.
Lục Minh Hà lại gần, dán vào môi Sở Kiều, thấp giọng nói: “Thế nhưng anh chỉ thích em.”
“…”
“Hoàn hồn.”
“Tôi… Cậu ấy…”
“Em còn nhắc đến cô ấy nữa anh sẽ ghen.” Lục Minh Hà nhẹ nhàng cắn môi Sở Kiều một chút.
Tiếng chuông tan học của lớp buổi tối cuối cùng cũng đã vang lên, âm thanh của sóng người ra về truyền đến tại nơi xa cuối chân trời.