Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giữa đêm, Sở Kiều gọi Lục Minh Hà dậy vài lần, đốc xúc hắn uống nước ấm. Ngày hôm sau là cuối tuần, Lục Minh Hà tinh tinh thần thần bò dậy, ném drap giường vào trong máy giặt của ký túc xá rồi phơi lên, trái lại Sở Kiều mang theo vành mắt thâm quần, lui vào trong chăn ngủ bù.
Đến khi Sở Kiều tự nhiên tỉnh dậy vào giữa trưa, sau đó ăn đồ ăn Lục Minh Hà mua về, cậu mới nhớ đến bạn cùng phòng bị thất tình mua say.
Lục Minh Hà nhét một quả cà chua bi vào trong miệng Sở Kiều, cười gian xảo: “Anh giới thiệu cho cậu ta đi kết bạn, phỏng chừng cuối tuần này không về đâu.”
Sở Kiều thiếu chút nữa nghẹn nguyên trái cà ở trong cổ họng. Cùng quỷ có luyến ái não ấu trĩ như Lục Minh Hà ở chung trong một không gian bịt kín rất là nguy hiểm, Sở Kiều rất nhanh giác ngộ như vậy.
Lúc cậu muốn uống nước, Lục Minh Hà nhất định sẽ muốn uống một ngụm từ ly của cậu, lúc cậu ngồi vẽ, Lục Minh Hà nhất định sẽ muốn chen vào giữa cái ghế dựa và sau lưng cậu, ôm cậu vào trong ngực, ngay cả lúc cậu đi vệ sinh, Lục Minh Hà cũng chui vào, ôm cậu từ đằng sau, còn kém mỗi việc đỡ tờ rym cho cậu.
Nội tâm Sở Kiều phát điên, cao lãnh lễ độ Lục sư huynh mà người ta thường nói đâu rồi.
“Anh có thể cách em ra một chút được không!”
“Người yêu không phải đều là như thế hả.”
“Ai là người yêu với anh.”
“Đều làm gì kia rồi mà còn không phải là người yêu à, Tiểu Kiều, quan niệm của em cởi mở thế.”
“Không phải.” Sở Kiều sửng sốt nhìn Lục Minh Hà, ý định tìm lại logic của mình, “Em cảm thấy quan hệ thân mật nên thành lập dựa trên cơ sở hiểu biết lẫn nhau mới đúng.”
Nửa giờ trước, Sở Kiều lại một lần nữa ngồi trên giường đã được trải drap sạch sẽ, dựa vào gối chơi điện thoại di động, Lục Minh Hà nhất định phải chen vào, thay thế cái gối để cậu tựa vào, tay vòng qua eo, đắp chăn lên chân, từng người vọc điện thoại.
Nghe thấy Sở Kiều nói, Lục Minh Hà suy nghĩ một chút, chân hắn thoáng cọ mu bàn chân của Sở Kiều.
“Em muốn biết cái gì, 187 cm, 180 mm, cân nặng quên rồi, đam mê kịch nói và vẽ tranh, người anh thích là Sở Kiều. Ba anh là đạo diễn kịch nói, mẹ anh là giáo sư khoa tiếng Trung của đại học A…” (Có ai như mình không, ngồi suy nghĩ 180 mm là số đo của cái gì •_•?)
“Không phải ý này… Khoan đã! Mẹ anh là giáo sư trường chúng ta?!”
“Đúng vậy, văn học kịch nói.”
“… Hình như em đã từng cúp môn tự chọn đó.”
“Ồ không sao, anh cũng thường xuyên ngủ gật trong lớp của mẹ anh.”
Sở Kiều khóc không ra nước mắt, ném điện thoại di động, khom lưng chôn mặt trong chăn, nhớ lại biểu hiện của chính mình trong lớp văn học kịch nói. Hình như có một lần giảng về Shakespeare, cậu bị điểm tên đứng lên phát biểu, sau đó bởi vì quá khẩn trương nên nói lắp bắp, tuy rằng giáo sư lúc ấy rất tri kỷ giúp cậu bớt lúng túng, nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, nhưng Sở Kiều vẫn cảm thấy rất mất mặt.
Lục Minh Hà cũng cúi người, vô cùng thuần thục chôn mặt bên trong hõm vai của Sở Kiều, nhẹ nhàng hôn vành tai của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Em còn muốn biết cái gì?”
Đề tài luôn bị Lục Minh Hà làm lệch, Sở Kiều quyết định đem văn học kịch nói ném tới sau đầu, im lìm cả ngày, nửa buổi mới lên tiếng: “Anh lại không biết gì về em.”
Bất kể như thế nào, ảnh hưởng ban đầu của gia đình đối với một người khó có thể phai mờ. Sở Kiều cảm thấy bản thân có rất nhiều khuyết điểm, không biết cũng không thích biểu đạt chính mình, không tin tưởng mối quan hệ gia đình, rất khó dồn hết nhiệt tình đối với chuyện gì hoặc người nào đó, ngay cả vẽ tranh, cũng giống như có hay không cũng được, không có dã tâm, an ổn với hiện trạng, gặp phải khó khăn dễ dàng lùi bước.
Ví dụ như poster quảng cáo, trong đầu cậu bây giờ dường như không có linh cảm, càng gần hạn chót càng muốn bỏ cuộc.
“Anh biết.”
Làm sao có thể.
“Nhà em ở thành phố B, thời tiết không tốt, trời bao giờ cũng mờ mịt, cho nên em khá thích phía nam. Dưới lầu nhà em có một cây hợp hoan khi nở hoa rất xinh đẹp, thế nhưng năm ngoái đã bị chặt đổ, nhưng mà em dựa vào ký ức, vẽ một bức tranh màu nước, thật sự rất đẹp…”
Sở Kiều như bị sét đánh, đột nhiên xoay người lại, cắt ngang hắn: “Anh… Làm sao anh biết!”
Hai người quay mặt về nhau, Lục Minh Hà cười híp mắt, giống như muốn lấy ra một món quà đã chuẩn bị từ rất lâu, nói: “Anh chú ý weibo của em.”
“…” Sở Kiều lại dúi đầu vào trong chăn, một câu cũng không muốn nói.
Lục Minh Hà đào khuôn mặt cậu từ trong chăn ra, quấn quýt hôn cậu một cái: “Các tác phẩm em nộp lúc phỏng vấn vào câu lạc bộ kịch, anh đều đã xem qua, anh có theo dõi weibo của em, nên các tác phẩm của em, anh đều đã xem qua từ lâu rồi.”
Sở Kiều triệt để nhận mệnh, mặc cho Lục Minh Hà muốn hôn thì hôn trên mặt cậu, cũng không muốn tiếp tục triển khai bất cứ đề tài gì, trong đầu suy nghĩ lung tung nhớ xem weibo của mình đã đăng những gì, vừa muốn biết weibo của Lục Minh Hà là gì để chặn hắn lại.
“Em còn muốn biết gì nữa không?”
“Tuần sau anh không cần chiếm chỗ cho em, anh tới lớp của mình đi.”
“Tại sao?”
“Nữ sinh ngồi xung quanh rất phiền.”
Lục Minh Hà bỗng nhiên hiểu ra, nhíu mày nhìn Sở Kiều, không nhịn được cười như mèo ăn vụn, khiến Sở Kiều thẹn quá thành giận, đạp hắn một cái như gãi ngứa. Lục Minh Hà bắt lấy cái chân đạp tới của cậu, đè Sở Kiều đến trong ổ chăn, xoa nhẹ một lần từ đầu đến chân.