Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Triều Tư
  3. Chương 16: Ước mơ của cậu
Trước /20 Sau

Triều Tư

Chương 16: Ước mơ của cậu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi chuyển đến toà dạy học năm ba, hiệu trưởng bắt đầu yêu cầu tất cả các lớp phải tuân thủ nghiêm ngặt nhịp tiến của học sinh lớp 12.

Ngoại trừ việc mỗi ngày nhất định phải đi học thêm lớp ngoài vào buổi tối, ở trường cứ cách hai tuần lại bổ túc lại các môn học một lần. Thậm chí đến cả kỳ nghỉ hè cũng bị trì hoãn hơn nửa tháng.

Tuy nói là nghỉ, thế mà kì nghỉ lại ít đến xót xa, thậm chí còn không đến một tháng.

Vào ngày nghỉ, thời tiết nóng bức, trời xanh ngắt không một gợn mây, ngoài cửa sổ đầy tiếng ve.

Bởi vì nóng lòng muốn được tan học, ngay cả khi Lỗ Chí Dũng vẫn đang đứng trên bục giảng, cả lớp vẫn rất lộn xộn, ai cũng chụm đầu vào nhau, ghé tai nhỏ giọng nói chuyện.

Lỗ Chí Dũng hiểu tâm trạng của mọi người. Trả lại bài thi hai ngày trước xuống dưới, thầy đứng trên bục nói vài câu: “Ngày nghỉ cũng phải chú ý an toàn.”, “Chơi cũng không được quên học.” rồi mới cho ra về.

Nghe được hai từ “tan học”, nhiều người sớm đã dọn xong đồ đạc, không chờ được nữa mà vác cặp chạy ra ngoài.

Khương Ninh chăm chú xem bảng điểm của mình.

Ngữ Văn 140 điểm, Toán 127 điểm, Tiếng Anh 135 điểm, Vật Lý 76 điểm, Hoá 74 điểm, Sinh 87 điểm, tổng 639 điểm. Đứng thứ 15 trong lớp.

So tới hiện tại thì đã tiến bộ không nhỏ.

Nhưng cô vẫn còn cách Tống Nguyên Dã khá xa, vẫn còn phải tiếp tục cố gắng.

Khương Ninh chầm chậm gấp bảng điểm và cất đi. Chu Vãn Dạng đến tìm cô: “Lát nữa cậu tính làm gì vậy? Muốn đi chơi không?”

Khương Ninh lắc đầu: “Tối nay tớ phải tới nhà chú, có lẽ không có thời gian đâu.”

“Vậy được, lúc nào cậu rảnh thì nhắn cho tớ.” Chu Vãn Dạng nói.

Khương Ninh gật đầu, hai người cùng nhau đi ra khỏi trường.

Trần Thục Vân bảo hôm nay sẽ tới trường đón cô. Khương Ninh không đi cùng Chu Vãn Dạng tới trạm xe buýt, cô đứng trước cổng trường đợi mẹ.

Giữa trưa nắng rất gay gắt, Khương Ninh tìm đứng dưới một bóng cây. Đợi một lúc, Trần Thục Vân vẫn chưa tới, cô nhàm chán nhìn mọi người xung quanh đi ngang qua.

Nhìn về phía cổng trường, cô trông thấy Tống Nguyên Dã và Lâm Húc Xuyên vừa nói chuyện vừa bước ra khỏi trường.

Ánh mắt Khương Ninh rơi vào người con trai đang đi chậm rãi ở giữa.

Cô thấy bọn họ tìm một chỗ thoáng mát mà đứng, cứ như là đang đợi ai đó.

Một lúc sau, một chiếc xe dừng lại kế bên họ. Hà Tình Chi từ trên xe bước xuống, rất tự nhiên mà đi tới đứng chính giữa Tống Nguyên Dã và Lâm Húc Xuyên.

Hoá ra là đang đợi cậu ấy. Khương Ninh đảo mắt, ngẩn người nhìn về phía bóng cây đang lắc lư dưới đất.

Thành thật mà nói, cô rất hâm mộ Hạ Tình Chi.

Nhân cách tốt, người lại đẹp. Quan trọng hơn là cậu ấy có thể quang minh chính đại mà thân thiết với Tống Nguyên Dã.

Ngoại trừ cậu ấy, Khương Ninh chưa bao giờ thấy cô gái nào khác bên cạnh Tống Nguyên Dã.

Lúc cô vẫn còn mải mê suy nghĩ, Khương Ninh cảm nhận được có ai đó vừa vỗ vào vai mình.

Cô ngẩng đầu, trước mắt cô là Chu Trạch Sơ.

“Đang nghĩ gì thế? Bị ai mê hoặc à?” Chu Trạch Sơ cười hỏi.

“Không có.” Khương Ninh lắc đầu, “Sao anh lại ở đây?”

“Anh tới đón em.” Chu Trạch Sơ chỉ vào chiếc xe đỗ cách đó không xa, “Mẹ em có chút việc ở công ty nên nhờ anh tới đón em về nhà trước.”

“À.” Khương Ninh gật gật đầu.

Chu Trạch Sơ tự nhiên cầm lấy cặp của cô, hất cằm: “Đi thôi.”

Khương Ninh đi theo phía sau anh. Lúc lên xe, cô còn quay đầu lại liếc nhìn chỗ vừa rồi Tống Nguyên Dã và mọi người đang đứng.

Không biết bọn họ đã đi đâu rồi. Chỗ đó không thấy ai nữa.

Khương Ninh thu lại ánh mắt, mở cửa xe ngồi vào bên trong. Một mùi hương nhàn nhạt từ trong xe xộc thẳng vào mũi cô.

Chu Trạch Sơ bật điều hoà, gió mát ập đến, vô cùng thoải mái. Cái nóng nực trong người Khương Ninh cũng tan biến đi.

“Dưới chân em có túi đựng nước. Lúc nào muốn uống thì cứ lấy.” Chu Trạch Sơ nói.

Khương Ninh gật đầu, lấy trong túi ra một chai nước khoáng.

Trên đường về nhà, Chu Trạch Sơ nói chuyện phiếm với cô: “Kì thi thế nào?”

“Cũng ổn.” Khương Ninh nói.

Chu Trạch Sơ cười nói: “Xem chừng là không tệ? Hạng bao nhiêu?”

“Hạng 15.”

“Quả thật không tệ. Nếu thành tích ổn định thì có thể lọt vào top985 không có vấn đề gì. Về sau em muốn học gì?”

Khương Ninh trầm mặc một lúc, Chu Trạch Sơ nhướng mày: “Em vẫn chưa nghĩ về chuyện đó à?”

“Chắc vậy.” Khương Ninh nắm chặt chai nước.

“Không sao, cứ từ từ suy nghĩ, vẫn còn một năm.”

Chu Trạch Sơ đưa cô đi ăn trước. Đi đến cổng khu chung cư, anh tấp xe vào lề đường để Khương Ninh mở cửa. “Xuống xe mua ít đồ đi.”

Khương Ninh bước xuống xe, nhìn thấy siêu thị quen thuộc trước mặt, nội tâm cô lại trở nên vô cùng phức tạp.

Lần đầu tiên cô gặp Tống Nguyên Dã là ở đây. Lúc đó cô vẫn chưa biết tên cậu, hai người hoàn toàn xa lạ.

Mặc dù bây giờ hai người đã biết nhau, nhưng so với lần đầu gặp mặt cũng không thay đổi gì. Cô chỉ dám lén lút nhìn trộm cậu mà thôi.

“Em lo lắng chuyện gì thế? Vào đi.” Chu Trạch Sơ đẩy cửa gọi cô.

Khương Ninh lấy lại tinh thần, đi vào.

Cô chọn một số đồ ăn vặt đặt lên quầy lễ tân. Lúc đứng một bên quầy chờ thanh toán, cô trông thấy một chiếc cặp màu đen đặt trên ghế cạnh quầy.

Chiếc cặp lộ ra một góc, trông có hơi quen thuộc.

Khó mà đoán được là của ai, cô nhanh chóng thu lại tầm mắt.

Lúc tính tiền, Chu Trạch Sơ bước tới bên cạnh tủ lạnh, cầm lấy hai cây kem. Đợi cho chủ quán quét mã sản phẩm, anh mới đưa cho Khương Ninh, “Em thích vị nào?”

“Vị vải.” Khương Ninh lấy một cây từ tay anh ta.

Thanh toán xong hóa đơn, bọn họ chuẩn bị về nhà, Lưu Mạn lại gọi cho Chu Trạch Sơ, nhờ anh mua một chai nước tương để tối nay làm sườn heo kho.

Chu Trạch Sơ đi tới kệ sau lấy nước tương. Khương Ninh chờ anh ở quầy lễ tân. Cô bóc vỏ kem, bẻ làm đôi rồi ăn những miếng đá vụn bên trong.

Cô ăn chăm chú đến mức không nhận ra có người vừa đẩy cửa bước vào.

Chỉ đến khi cô cảm nhận được có một bóng đen đứng trước mình, cô mới ngầng đầu lên.

Nhìn thấy góc nghiêng tuấn tú của người con trai trước mặt, Khương Ninh đang ăn kem cũng phải ngừng lại, miệng cô khẽ cong lên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Người trước mặt cô thế mà lại là Tống Nguyên Dã.

Tống Nguyên Dã nói với người đứng quầy: “Chú Trương, chú lấy giúp cháu chiếc cặp.”

Chủ quán đưa cặp cho cậu, cười hỏi: “Có ai ở nhà không?”

“Không có, lát nữa cháu tới nhà bà ngoại.” Tống Nguyên Dã cầm lấy cặp, khoác lên vai phải.

“Cũng đúng, bố mẹ đều rất bận, cũng không biết khi nào mới về.” Chủ quán nói.

Khi Tống Nguyên Dã bước ra khỏi cửa, cậu mới nhận ra người đang đứng cạnh cửa là Khương Ninh.

Chủ yếu là vì lúc cậu bước vào, Khương Ninh vẫn đang cúi đầu. Mái tóc cô xõa xuống, che gần hết khuôn mặt.

Nhìn thấy cô, Tống Nguyên Dã có chút bất ngờ, “Sao cậu lại ở đây?”

“Nhà chú tôi ở đây.” Khương Ninh căng thẳng đến mức giấu que kem đang ăn dở ra sau lưng.

“Ừm.” Tống Nguyên Dã hất cằm, “Vậy tôi đi trước.”

“Được.” Khương Ninh gật đầu.

Nhìn bóng lưng mang cặp của cậu đi xa, Khương Ninh mới thở phào.

Cô cúi đầu nhìn một nửa que kem trong tay, cô có chút lo lắng, không biết vừa rồi cậu có thấy cô ăn mà không có chút hình tượng này không.

Thế mà lại có thể gặp cậu ấy ở đây.

Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của cậu, dường như cậu không còn nhớ lần đầu hai người gặp mặt chính là ở đây.

Chu Trạch Sơ cầm theo chai nước tương chuẩn bị tính tiền, thấy Khương Ninh có chút căng thẳng nói chuyện với một người con trai, đôi mắt anh trầm xuống.

Đợi cho cậu rời đi, Chu Trạch Sơ mới đi tới tính tiền. Bước ra khỏi siêu thị, Chu Trạch Sơ bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi là bạn chung lớp của em à?”

Khương Ninh trong lòng có chút bối rối, sợ anh phát hiện ra điều gì nên khẽ “ừm” một tiếng.

“Cậu ta khá đẹp trai đấy, nhất định là có rất nhiều cô gái theo đuổi.”

“Cũng khá là nhiều.” Khương Ninh cụp mắt xuống, nắm chặt que kem trong tay.

Chu Trạch Sơ nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng đưa ra phán đoán.

Ở nhà không có người lớn, Khương Ninh và Chu Trạch Sơ cùng chơi cờ ngựa. Mãi đến sáu giờ chiều, Trần Thục Vân mới xong việc ở công ty. Mọi người ở nhà ăn cơm tối, nói chuyện một hồi rồi mới rời đi.

Kỳ nghỉ ngoại trừ lần gặp Tống Nguyên Dã dưới lầu khu chung cư nhà họ Chu, Khương Ninh không còn gặp vận may nào nữa. Ngày nghỉ cô cũng lui tới siêu thị đó mấy lần, nhưng chưa một lần nào gặp được cậu.

Khương Ninh ngay cả thông tin của cậu cũng không có. Ngoại trừ việc thi thoảng thấy cậu ta có nhắn vài câu trong nhóm lớp cùng với những ảnh có mặt cậu trong những bài đăng của Lâm Húc Xuyên, cô không còn cách nào để theo dõi tin tức của cậu.

Cũng may là kì nghỉ hè tương đối ngắn, Khương Ninh cũng không đến mức quá dày vò.

Đến ngày 20/8 là nhóm lớp Khương Ninh đã đi học. Ngày đầu tiên đi học đó, trời vẫn còn nóng, nhưng so với những buổi học tháng Bảy kia thì vẫn đỡ hơn rất nhiều.

Ngày đầu tiên đi học, Khương Ninh đến trường tương đối sớm, trong lớp chỉ có hai, ba người.

Cô dùng khăn ướt lau sạch mặt bàn ghế, nghe được tiếng cười nói của nhóm con trai ngoài hành lang.

Khương Ninh ngừng tay, lặng lẽ quay đầu lại nhìn.

Đã lâu rồi không gặp, người con trai vốn có gương mặt trẻ con ấy đã trở nên trưởng thành hơn, mặt mày càng trở nên sâu thẳm. Trông cậu có vẻ cao hơn một chút, Khương Ninh nhìn qua thì chắc khoảng 1m87.

Có thể ước tính chiều cao gần đúng của cậu như thế là bởi kỳ trước nhà trường có tổ chức kiểm tra sức khỏe. Giấy báo sức khỏe nằm trong tay lớp trưởng, thừa dịp lớp trưởng nhờ người khác cầm hộ để lên kiểm tra, Khương Ninh lén nhìn trộm thông tin của Tống Nguyên Dã.

Lúc đó cậu cao 1m85, so với Trầm Tích cao hơn một chút, hiện tại thì cậu đã cao hơn Trầm Tích rất nhiều.

Tống Nguyên Dã bước vào lớp, Khương Ninh quay đầu lại. Hiện tại trong lớp quá ít người, nếu cô quang minh chính đại nhìn cậu thế nào cũng sẽ bị phát hiện.

Khương Ninh lau bàn xong, cô cầm rác đi vòng xuống phía dưới đổ rác, vốn chỉ để nhìn cậu thêm một chút.

Quay trở lại, thi thoảng thấy góc nghiêng của cậu, vành tai cô lại đỏ ửng, tim không tự chủ được mà đập loạn xạ.

Sau khi vứt rác và quay về chỗ ngồi, đúng lúc Lỗ Chí Dũng bước vào lớp, chỉ vào những người ngồi phía dưới, “Các em dừng lại chút, đi theo thầy mang tài liệu của lớp mình về.”

Khương Ninh cất đống tài liệu vừa mới lấy ra, đứng dậy theo Lỗ Chí Dũng đi ra khỏi lớp.

Nghe thấy giọng nói của cậu bạn phía sau, Khương Ninh giả vờ ngồi xuống buộc dây giày, chờ cậu.

Tống Nguyên Dã đi ngang qua cô, lướt qua rồi đi về phía trước. Khương Ninh đứng dậy, đi theo phía sau cậu.

Đi phía sau, ít nhất thì còn có thể thấy bóng lưng của cậu.

Cô thật sự đã quá lâu không gặp cậu, thi thoảng Khương Ninh lại mơ tới người ta. Khi trằn trọc không ngủ được, Khương Ninh lại mở ngăn tú chưa những đồ liên quan đến Tống Nguyên Dã, hồi tưởng lại những gì đã trải qua cùng cậu.

Tài liệu mới vẫn còn nằm trong phòng giáo vụ. Khi Khương Ninh và mọi người tới, thầy chủ nhiệm mới phân cho mỗi người một tập.

Có hai bộ tài liệu cho mỗi môn, một bộ là bài tập, một bộ là bài tập nâng cao.

Nhóm vừa đủ sáu người, mỗi người sẽ phụ trách mang tài liệu của mỗi môn.

Tài liệu rất nặng, Khương Ninh bưng hết tất cả tập lên, cơ thể cô lắc lư hai cái, thiếu chút nữa thì không đứng vững.

Một bàn tay từ phía sau đỡ lấy cô.

Nhiệt độ ấm ấm từ lòng bàn tay người con trai xuyên qua lớp áo mỏng truyền đến da thịt cô. Cả lưng Khương Ninh nóng như lửa đốt, mặt cô bất giác đỏ bừng.

“Cảm ơn.”

“Không có gì.” Tống Nguyên Dã đưa tay lấy tài liệu từ chỗ cô đặt lên đống tài liệu trên tay mình, “Cậu không cần một lúc phải mang nhiều như vậy, nặng lắm.”

Khương Ninh đỏ mặt gật đầu.

Đi sau cậu quay về lớp học, thấy bóng lưng cao lớn thẳng tắp của cậu, Khương Ninh không nhịn được mà tim lại đập nhanh.

Không biết là vì trời quá nóng hay vì quá hồi hộp, lòng bàn tay và chóp mũi cô đều đổ rất nhiều mồ hôi.

Đi đi lại lại hai lần, tất cả đều đã chuyển xong đống tài liệu.

Tới nhà vệ sinh rửa tay xong, một cậu bạn đi ra ngoài rồi quay về lớp, cùng một cậu bạn nữa cùng đi mua kem.

Cậu vốn định mua sáu chiếc, nhưng trên đường về thì có người giật mất một cái.

Trong bao chỉ còn lại năm cây, cậu gãi đầu, có chút bất đắc dĩ.

“Tôi không muốn ăn, chia cho người khác đi.” Tống Nguyên Dã cầm lấy một cây, đi tới dãy phía trước.

Quả thực, sau khi nghe cuộc trò chuyện của mấy cậu bạn phía sau, Khương Ninh không ngờ rằng họ sẽ chia kem cho mình.

Cô cúi đầu, dùng khăn lau đi những giọt nước trên tay.

Đột nhiên, một cây kem xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Khương Ninh sửng sốt một lúc, cô ngẩng đầu nhìn, là Tống Nguyên Dã đưa tới.

Bàn tay của cậu thon dài, vài nét xương nhô ra. Nhìn dọc theo bàn tay, tóc của cậu đã được cắt ngắn hơn một chút, đường nét trên khuôn mặt lại càng sắc nét và rõ ràng, vầng trán cũng nổi bật, dưới mí mắt có nếp sâu, hai mắt đen sáng ngời.

Khương Ninh tim đập thình thịch.

“Trần Tế đã mua nó.” Thấy cô không đưa tay lên nhận, Tống Nguyên Dã đặt lên bàn cô.

Khương Ninh gật đầu theo bản năng, “Cảm ơn.”

“Cậu không cần cảm ơn tôi.” Tống Nguyên Dã nhướng mi, “Nhưng mà tôi sẽ giúp cậu chuyển lời cảm ơn đến cậu ta.”

Nói xong, Tống Nguyên Dã xoay người rời đi.

Cậu rời đi rồi, Khương Ninh mới cầm lấy kem trên bàn, không tự chủ được mà bất giác cong môi.

Tống Nguyên Dã về chỗ ngồi, Trầm Tích kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu, “Làm sao vậy? Hôm nay cậu lại còn tự mình đi tặng kem?”

“Vừa rồi đi lấy tài liệu có mỗi cậu ấy là con gái, đương nhiên phải chú ý hơn.” Tống Nguyên Dã lười nhác nói.

Trầm Tích “chậc” một tiếng, có chút không tin, “Thật không đấy?”

“Không thì sao?” Tống Nguyên Dã nhìn lên, không để ý cho lắm.

“Được được, xem như cậu giúp người làm phúc, tôi miễn cưỡng cho cậu ăn một miếng kem của tôi.” Trầm Tích đưa cây kem đang cắn dở qua.

“…” Tống Nguyên Dã mặt không biến sắc đẩy ra, “Cảm ơn, tôi không cần.”

*

Ngày đầu tiên tới trường sẽ thay đổi chỗ ngồi. Lỗ Chí Dũng đã tuyên bố cách bố trí lớp mới. Cách bố trí này được thực hiện theo nhóm, mỗi nhóm sáu người với mỗi mỗi người lại giỏi những môn khác nhau cũng như yếu những môn khác nhau.

Nhóm không cố định, cứ 15 ngày lại đổi một lần. Vào buổi tối ở một số tiết tự học, mỗi nhóm nhỏ sẽ ngồi cùng nhau để thảo luận vấn đề.

Mục đích của kiểu học này là để mọi người có thể tự mình tìm ra được phương pháp học tập tốt nhất, có thể để cho mọi người trong năm học cuối cùng này sẽ nhận thức được những nhược điểm của bản thân rồi cải thiện.

Lỗ Chí Dũng yêu cầu lớp trưởng đọc tên danh sách đã được phân công lần một. Sau giờ học, nhiều người tụ tập xung quanh, kiếm thành viên của nhóm mình.

Nhiều người quá, Khương Ninh không chen vào được. Chu Vãn Dạng giúp cô viết ra thành viên trong nhóm.

Nhìn tên thành viên trong danh sách, Khương Ninh sửng sốt một lúc, trong lòng lại dâng trào niềm vui sướng.

Cô và Tống Nguyên Dã lại được phân vào cùng một nhóm.

Điểm Vật Lý của cô không được tốt lắm. Điểm Ngữ Văn của Tống Nguyên Dã cũng tương đối yếu so với những môn còn lại, bởi thế mà thầy chủ nhiệm mới phân hai người vào cùng một nhóm.

Khương Ninh ngẩng đầu nhìn cậu bạn đang đứng nói chuyện ngoài hành lang, bất giác cong môi cười.

Tiết cuối cùng của ca tối, buổi học nhóm đầu tiên bắt đầu.

Các thành viên trong nhóm ngồi cùng nhau làm bài. Những ai có vấn đề chưa rõ thì có thể cùng nhau thảo luận.

Những dãy cuối khá rộng và sạch, bởi thế mà nhóm Khương Ninh đều xếp ghế tới ngồi xuống gần chỗ của Tống Nguyên Dã.

Khương Ninh tình cờ ngồi đối diện Tống Nguyên Dã làm đề.

Tờ bài làm của hai người đặt trên cùng một bàn, đề này chồng lên đề kia, họ tên được ghi trên bài làm của cậu và cô cũng gần như sát nhau.

Khương Ninh nhìn qua nét chữ của cậu. Nét chữ của cậu đường hoàng, phóng túng, lực bút mạnh mẽ, nhìn qua trông rất giống con người của cậu, không che đi được sự thông minh, bất cần mà lại đường hoàng.

Ngồi cùng nhau làm bài, con mắt của Khương Ninh không khỏi liếc nhìn về phía trước. Cô không tập trung nổi, rất kém hiệu quả.

Như cảm nhận được ánh mắt cô đang nhìn vào bài làm của mình, Tống Nguyên Dã dùng bút gõ nhẹ lên bài làm của cô, nhắc nhở: “Nghiêm túc đi.”

Bị bắt quả tang, Khương Ninh mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống cố gắng chuyên tâm học tập.

Cô làm một đề Toán.

Khương Ninh gần đây luôn cảm thấy môn Toán của mình chỉ đạt đến một ngưỡng nhất định. Nói ngắn gọn là cô sắp nắm vững kiến thức, nhưng bây giờ cô vẫn không thể vượt qua được ngưỡng này, điểm chỉ luôn ở mức 120 – 130, chưa bao giờ vượt qua được 130.

Ở lớp bổ túc giáo viên cũng đã hướng dẫn cô nhiều cách giai khác nhau, nhưng không hiểu sao điểm Toán của cô cũng không thể khá lên được.

Gặp trúng câu khó, Khương Ninh gõ gõ bút vào đầu, cố gắng suy nghĩ.

Suy nghĩ nửa ngày, cô vẫn không nghĩ ra được cách giải.

Khương Ninh lại liếc mắt nhìn cậu bạn trước mặt.

Cậu đang cúi đầu làm đề rất nghiêm túc.

Cô không dám quấy rầy cậu, cũng như cô không có nổi dũng khí để chủ động hỏi bài.

Khương Ninh thu hồi ánh mắt, cô giở đáp án ra, tự mình nghiên cứu đáp án trước.

Lúc này, một thành viên trong nhóm cầm đề tới hỏi Tống Nguyên Dã. Tống Nguyên Dã giải thích cho cậu ấy vô cùng tỉ mỉ.

Khương Ninh ngẩng đầu lên, cô thực sự rất ghen tị với những người có thể thoải mái trao đổi với cậu ta.

Ở trước mặt cậu, cô không bao giờ có thể tự nhiên như thế.

Giải thích xong, Tống Nguyên Dã giương mắt nhìn cô bạn trước mặt đang ngẩn người ra nhìn cậu, liền đặt bút xuống: “Có câu nào cậu không hiểu không?”

Nghe thấy giọng của cậu, Khương Ninh “a” một tiếng, lúc này cô mới ý thức được cậu đang hỏi cái gì, vội vàng gật đầu nhẹ nhẹ.

“Cái nào? Để tôi xem.” Tống Nguyên Dã nhìn xuống bài làm của cô.

Khương Ninh nhanh chóng đưa bài cho cậu, chỉ vào một câu trong đó, “Câu này.”

Tống Nguyên Dã chỉ cần suy nghĩ một chút là đã hiểu. Cậu cầm lấy tờ giấy nháp bên cạnh, vừa viết vừa nói, “Câu hỏi này thực ra không khó, trước tiên phải phân tích câu hỏi trước…”

Khương Ninh liếc nhìn bàn tay thon dài đang cầm bút, giọng nói trầm ấm dịu dàng của cậu lọt vào tai cô. Khương Ninh không tự chủ được mà siết chặt gấu áo, tim đập như trống.

Không biết qua bao lâu, tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy đã dừng lại, Tống Nguyên Dã đã giảng xong.

Cậu ngước mắt lên hỏi cô, “Còn chỗ nào không hiểu không?”

Khương Ninh hoàn hồn, lắc đầu, “Không có.”

“Được.” Tống Nguyên Dã định cất tờ giấy nháp.

Nhìn thấy nét chữ của cậu trên tờ giấy nháp, Khương Ninh ma xui quỷ khiến thế nào lại giữ lấy tờ giấy nháp của cậu.

Tống Nguyên Dã giương mắt nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Khương Ninh mới phản ứng lại được mình vừa làm gì.

Cô cuống quýt bỏ tay ra, lắp bắp tìm lý do: “Cậu… Cậu có thể cho tôi tờ giấy nháp vừa rồi không? Tôi muốn xem và suy nghĩ thêm.”

Tống Nguyên Dã gật đầu, xé tờ nháp kia đưa cho cô.

“Cảm ơn.”

Khương Ninh nhận lấy, mặt đỏ ửng lên, cúi đầu.

Mãi đến khi tan học, làn gió tối giữa hè mơn man trên má, nét ửng hồng trên mặt mới bay đi.

Về đến nhà, Khương Ninh lấy tờ giấy từ trong cặp ra.

Cô xin tờ giấy này đương nhiên không chỉ là muốn suy nghĩ thêm về cách giải, mà quan trọng hơn cả chuyện đó là nét chữ của cậu trên giấy.

Bởi thế, những gì cậu đã viết cho cô, cũng như lần đầu giảng bài cho cô, một khoảnh khắc ý nghĩa như vậy, cô rất muốn trân trọng nó.

Lại nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc, Trần Thục Vân mới bước vào yêu cầu cô đi tắm. Khương Ninh đứng dậy, trước khi rời khỏi phòng ngủ, cô gấp tờ giấy cẩn thận, khóa vào trong tủ.

*

Bước vào năm học lớp 12, thay đổi trực quan nhất chính là những bài kiểm tra mỗi ngày.

Ngoại trừ những kỳ thi cố định từ trước, học sinh lớp 12 lại có thêm một kỳ thi hàng tuần.

Điều này khiến cho mọi người than thở không ngừng.

Lỗ Chí Dũng đứng trên bục giảng nhìn đám học sinh đang kêu than phía dưới, lại bắt đầu càm ràm: “Hãy nhìn tờ lịch đếm trước treo trước mặt mấy đứa đi, từ giờ tới kỳ thi Đại học không còn nhiều, đừng tưởng rằng thời gian còn dài. Chỉ một giây trôi qua là nó đã trở thành quá khứ rồi. Trong những khoảng thời gian này, mấy đứa nên quý trọng mỗi lần được thi đi. Bởi mỗi kỳ thi là một lần kiểm tra những thiếu sót của mình trong quá trình học, như thế thì mới có thể dễ dàng nâng cao điểm số…”

Trên bục giảng, thầy nói hăng say, nhưng những người bên dưới thì ai cũng giống nhau, đều không thể nào vực dậy được tinh thần.

Nhìn thấy trạng thái này của mọi người, Lỗ Chí Dũng có phần bất lực.

Kỳ thật cũng không thể trách bọn họ. Chủ yếu là vì những lời Lỗ Chí Dũng nói bọn họ cũng đã nghe hàng chục lần nếu không muốn nói là hàng trăm lần.

Từ khi bọn họ bước vào năm thi Đại học, giáo viên các môn ngày nào cũng nói cho họ nghe vài lần những câu giống nhau, nghe nhiều quá lại trở nên miễn nhiễm.

Lỗ Chí Dũng suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, tiết tự học buổi tối nay chúng ta sẽ họp lớp. Chủ đề buổi họp là ước mơ, tranh thủ thời gian buổi chiều này suy nghĩ xem muốn học trường nào, muốn học ngành gì, muốn làm nghề gì trong tương lai, rồi tối nay cùng chia sẻ với mọi người nhé.”

Nói đến chủ đề này, mọi người phía dưới mới có phản ứng, bắt đầu thảo luận sôi nổi.

Ở giai đoạn này, thứ mà thiếu niên thiếu nhất chính là ước mơ. Bọn họ đều khao khát mọi thứ trong tương lai.

Cả buổi chiều, nội dung trò chuyện của học sinh trong lớp đều xoay quanh chủ đề này. Điều đầu tiên mội người hỏi sau giờ học chính là “Cậu đã biết sau này muốn làm gì chưa?”

Chu Vãn Dạng cũng hỏi Khương Ninh, “Sau này cậu muốn học Đại học nào thế?”

Khương Ninh lắc đầu, “Tớ còn chưa nghĩ ra, còn cậu?”

“Tớ muốn thi vào Đại học Y Dược. Muốn trở thành một bác sĩ cứu người. Nhưng mà với thành tích này của tớ, không biết có thể đậu được không. Nghe nói điểm y khoa khá cao.” Chu Vãn Dạng thở dài.

“Thời gian vẫn còn dài, nhất định sẽ có thể.” Khương Ninh nhẹ nhàng nói, “Tớ nghe giáo viên nói, giai đoạn cuối này có rất nhiều anh, chị đã cải thiện điểm số khá nhiều.”

“Mong là thế.” Chu Vãn Dạng nằm úp sấp lên đống sách trên bàn thở dài, “Không biết mọi người trong lớp sau này muốn làm gì, thật tò mò nha.”

Khương Ninh rũ mắt không trả lời.

Quả thực cô cũng muốn biết mọi người sau này muốn làm gì, nói đúng hơn, cô muốn biết sau này Tống Nguyên Dã muốn làm gì.

Cô muốn biết mục tiêu của cậu để tiếp tục cố gắng. Cô vẫn hi vọng sẽ được gần cậu hơn trong tương lai, ngay cả khi hai người không cùng trường hay thậm chí là không cùng một thành phố.

Rất nhanh đã tới buổi tối, Lỗ Chí Dũng nhờ lớp trưởng thông báo cho mọi người mang bút tới tòa nhà đa chức năng.

Người trong lớp từng nhóm hai, ba người đi về phía đó. Phòng đa chức năng cửa đã đóng chặt, đèn không bật, tối đen như mực.

Có người muốn bật đèn, thế mà lại bị lớp trưởng ngăn lại, “Đợi một chút, thầy Lỗ hiện không cho mở.”

“Thầy Lỗ làm gì mà thần bí vậy? Thế mà đèn cũng không cho bật.”

Điều này khiến mọi người vô cùng tò mò, người này theo sát người kia mà đi vào bên trong tìm chỗ ngồi.

Không biết là ai kéo ghế chắn ngay lối đi nhỏ, Khương Ninh vô tình đá phải nó, chật vật ngã về phía trước.

Ngay khoảnh khắc cô ngỡ rằng mình sẽ đập mặt xuống mặt đất, cánh tay của ai đó đã giữ cô lại.

Đúng lúc này, trước cửa phòng học đột nhiên màn hình lớn sáng bừng lên, trong phòng xuất hiện ánh sáng.

Với ánh sáng này, Khương Ninh ngẩng đầu nhìn.

Nhìn thấy người trước mặt, hô hấp của cô như ngừng lại, trái tìm trong lồng ngực không thể khống chế mà đập loạn xạ.

Ánh sáng từ màn hình chiếu vào gương mặt góc cạnh của cậu. Bóng tối mờ nhạt làm nổi bật ngũ quan sâu thẳm. Nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu, Khương Ninh có cảm giác như sắp đắm chìm vào trong đó.

Được cậu giúp đứng vững lại, Khương Ninh nhỏ giọng cảm ơn.

Tống Nguyên Dã “ừ” một tiếng, sau đó bước về phía sau tìm chỗ ngồi.

Khương Ninh cũng được Chu Vãn Dạng kéo đi tìm chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống, cô đặt tay lên má, hai má nóng bừng.

Cậu lại một lần nữa giúp cô. Khương Ninh nắm lấy cánh tay nơi cậu vừa chạm vào, khóe môi bất giác cong lên.

Sau khi mọi người trong lớp đã ngồi xuống, màn hình lớn đột nhiên xuất hiện một đoạn video, nội dung video là những đoạn cắt về khuôn viên của những trường Đại học nổi tiếng, kèm theo đó là âm nhạc trào dâng lòng người.

Sau khi video được phát lên, Lỗ Chí Dũng từ cuối lớp mới bắt đầu bước lên bục.

Thầy bật đèn phòng lên, ánh sáng tràn ngập cả phòng học. Mọi người ngồi phía dưới ngẩng đầu lên nhìn thấy, vô cùng yên tĩnh.

“Tôi cho các em xem video này là vì tôi muốn các em có được cái nhìn về cuộc sống ở trường Đại học. Tôi biết các em cảm thấy mệt mỏi khi nghe những lời phàn nàn, nhưng tôi vẫn muốn nói với các em. Bây giờ các em đều vất vả, mỗi ngày đề làm không xong đề, thi cũng không nổi. Nhưng những đau khổ mà hiện tại các em phải trải qua đều đang mở đường cho cuộc sống tương lai của các em. Chỉ cần trải qua được tháng ngày đen tối này, các em mới có thể trông thấy ánh sáng.”

“Chiều này tôi có nói với các em, tôi muốn cho các em suy nghĩ xem ước mơ của mình là gì. Tôi hy vọng rằng trong những ngày tới, các em sẽ học tập chăm chỉ và phấn đầu nhiều hơn để hướng tới ngôi trường mơ ước của mình. Ai cũng muốn tiến bộ, tôi cũng hi vọng rằng các em sẽ không phải hối tiếc khi nhìn lại khoảng thời gian này. Và tôi cũng hi vọng rằng các em sẽ trở thành những con người xuất sắc, vĩ đại.”

Lời nói của Lỗ Chí Dũng vang vọng khắp căn phòng, cả lớp thì chỉ im lặng.

Không ai mở miệng nói chuyện, tất cả đều đang nghiêm túc suy nghĩ về tương lai và cuộc sống của chính mình.

Lỗ Chí Dũng đưa tập giấy ghi chú cho lớp trưởng, yêu cầu cô đi phát cho từng người. Sau khi mọi người đã nhận được giấy ghi chú, thầy yêu cầu mọi người viết vào đó ngôi trường mà mình mơ ước và tên của mình vào cuối trang.

Sau khi viết xong, lại khuyến khích mọi người đứng lên chia sẻ với bạn bè về ngôi trường mà họ muốn theo học trong tương lai.

Lúc đầu mọi người còn khá e dè, một vài người mạnh dạn đứng lên phát biểu trước, sau đó những người khác mới bắt đầu thả lỏng hơn. Tất cả đều nói về lý tưởng của mình, có người còn thúc giục người khác đứng dậy chia sẻ.

Tống Nguyên Dã cũng bị Lương Tụng Văn chỉ điểm đứng dậy.

Mọi người ai cũng tò mò về ước mơ của người đứng đầu lớp, đều hướng về phía cậu mà nhìn.

Khương Ninh cũng quay đầu lại. Dưới ánh đèn sáng trưng, cô thấy thái độ điềm nhiên của cậu. Cậu nghiêm túc nói ra ước mơ của mình:

“Đại học Công an Nhân dân Trung Quốc.”

Phía dưới liên tiếp vang lên âm thanh cảm thán.

Hóa ra cậu ấy muốn học ở Bắc Kinh.

Khương Ninh cầm lấy bút, âm thầm chuyển mục tiêu từ Đại học Thượng Hải sang một trường khác ở Bắc Kinh.

Lúc này Chu Vãn Dạng đột nhiên nói: “Tớ còn nghĩ cậu ta sẽ trở thành bác sĩ hoặc theo con đường chính trị, không ngờ cậu ta lại muốn làm cảnh sát.”

Khương Ninh khó hiểu nhìn cô.

“Tớ nhớ đã nói với cậu rồi mà nhỉ? Điều kiện gia đình Tống Nguyên Dã thực ra cũng rất tốt. Bố cậu ta làm việc ở bộ ngoại giao, ông bà nội đều là giáo sư Đại học. Mẹ cậu ta còn có ông bà ngoại là bác sĩ, nghe đầu ông ngoại của cô ấy còn là giám đốc của một bệnh viện. Thế nên tớ cứ nghĩ rằng cậu ta sẽ học ngành y hoặc theo chính trị.” Chu Vãn Dạng thở dài, “Thật không ngờ cuối cùng cậu ta lại chọn con đường cảnh sát.”

Hóa ra điều kiện của cậu ấy lại tốt như vậy.

Khương Ninh cụp mắt xuống, khoảng cách giữa cô và cậu thực sự rất lớn.

Gần đến giờ tan học, Lỗ Chí Dũng đưa mọi người quay về lớp. Thầy đánh dấu một khoảng trên bảng đen phía sau lớn, yêu cầu mọi người dàn những mẩu giấy nhớ vừa rồi lên đó.

Phía sau bắt đầu chen chúc. Hơn nữa, cô cũng có chút tâm tư của mình. Cô muốn dán giấy ghi nhớ của mình bên cạnh giấy của Tống Nguyên Dã. Bởi thế mà Khương Ninh chưa dán vội, cô ngồi trên ghế chờ một lúc, khi mọi người đã dán gần xong thì cô mới đi xuống.

Khi cô bước đến trước bảng đen, nhìn những tờ giấy ghi chú đầy màu sắc trên đó, cô tìm tờ của Tống Nguyên Dã.

Cô lặng lẽ dán mẩu giấy nhớ của mình bên cạnh cậu. Nhìn tên hai người cạnh nhau, Khương Ninh cong môi cười.

Khi quay về chỗ ngồi, đi qua Tống Nguyên Dã, cũng bởi trong lòng có hơi chột dạ, cô không dám nhìn cậu, chạy chậm về vị trí ngồi của mình.

Ngồi xuống rồi, trong lòng cô tim vẫn đập loạn xạ.

Tan học, Khương Ninh và Chu Vãn Dạng cùng đi tới cửa sau, đi ngang qua bức tường, cô quay đầu lại.

Đêm, gió thổi lùa qua khe cửa.

Tờ giấy ghi chú bị thổi tung lên, hai tờ giấy nằm cạnh nhau, dưới ánh trăng nhạt có thể đọc được chữ trên đó.

Đại học Công An Nhân dân Trung Quốc, Bắc Kinh - Tống Nguyên Dã.

Đại học Nhân dân Bắc Kinh – Khương Ninh.

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Siêu Cấp Đáng Yêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net