Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lần trước Thập Nhất đến công ty Vệ Kiều là lúc chạng vạng tối, nàng trực tiếp đi theo Bùi Thiên đến phòng nghỉ, sau đó liền lạc đường cả đêm, trong lòng nàng, công ty là nơi tối tăm chật hẹp, so với sự rộng rãi sáng sủa nhìn thấy bây giờ là hoàn toàn khác biệt.
Sàn nhà được lau rất sạch sẽ, Thập Nhất cúi đầu liền nhìn thấy cái bóng của mình, chưa từng nghĩ đến quần áo mặc lên người, cũng không có cảm giác lạ lẫm như lúc đầu, Vệ Kiều đứng bên cạnh nàng, cùng một đoàn người đang đợi thang máy, Bùi Thiên vẫn còn đang báo cáo công tác, Vệ Kiều thường gật đầu hoặc là nhẹ giọng đáp lời, Thập Nhất nghiêng đầu nhìn, người mới hôm qua còn ốm yếu tái nhợt giờ phút này trang điểm lên, hàng lông mày cau lại lạnh nhạt, nhìn không ra chút bệnh trạng nào, chỉ là hai bàn tay chắp sau lưng, nắm chặt, kinh mạch trên mu bàn tay mơ hồ có thể nhìn thấy được.
Thang máy đến rất nhanh, bên trong đã có vài người, đứng trước là một nam nhân có gương mặt tròn trịa, dáng người thật to, rất béo, mặc tây trang cũng ngăn không được cái bụng nhô ra, cắt tóc ngắn, nhìn thấy Vệ Kiều không khỏi mỉm cười: "Vệ tổng.
"
Vệ Kiều mở miệng: "Lạc phó tổng, chào buổi sáng.
"
Ánh mắt Lạc Châu Bình dò xét nàng hai lần sau đó nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh nàng, không cao, rất gầy, văn văn nhược nhược, giống như đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, đứa nhỏ cúi đầu, Lạc Châu Bình chỉ nhìn thấy ngũ quan đại khái, hắn mở miệng hỏi: "Vị này là?"
Vệ Kiều theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Thập Nhất mỉm cười: "Bằng hữu.
"
"Thập Nhất, chào hỏi Lạc phó tổng.
" Nàng vừa dứt lời Thập Nhất liền ngẩng đầu nhìn Lạc Châu Bình, giọng nói thanh thúy vang lên: "Xin chào Lạc phó tổng.
"
Nhìn thân thể gầy yếu, không ngờ ngũ quan này lại rất đoan chính xinh đẹp, sắc mặt trắng nõn hồng hào, nhất là một đôi mắt đẹp sáng lúng liếng, sóng mũi thẳng tắp, bờ môi đỏ ửng, khí chất thanh thuần khả ái, chỉ là giương mặt trang điểm có hơi đậm, nhưng hợp nhất tổng thể lại có loại cảm giác hài hòa nói không nên lời, khiến người ta nhất thời nhận không rõ người trước mặt rốt cuộc là cô gái vị thành niên, hay là nữ nhân đã trưởng thành.
Lúc trước khi nàng chưa ngẩng đầu lên Lạc Châu Bình chỉ là nhìn lướt qua, hiện tại cẩn thận tường tận xem xét, đã nhận ra vài phần vị đạo.
Thật đúng là xinh đẹp, khó trách Vệ Kiều lại mang theo bên người, ngay cả hắn nhìn đến trong lòng cũng liền ngứa ngáy.
Bất quá đây là nữ nhân của Vệ Kiều a.
Lạc Châu Bình thu hồi ánh mắt, tươi cười chào hỏi Thập Nhất: "Xin chào ngươi.
"
Thập Nhất nắm lấy bàn tay hắn đang duỗi ra, vừa chạm qua, nàng chỉ cảm thấy nam nhân trước mặt cười rộ lên, đặc biệt đầy nọng mỡ, ánh mắt cũng làm cho người ta toàn thân không thoải mái, nàng không thích, Thập Nhất thả tay xuống nhích lại gần Vệ Kiều, Vệ Kiều nhìn thấy hành động nhỏ của nàng chỉ bất động, nhưng khóe môi là nhẹ nhàng cong lên.
Thang máy rất nhanh đến nơi, văn phòng của Vệ Kiều ở tầng trên cùng, Lạc Châu Bình ở tầng dưới, cho nên Lạc Châu Bình đến trước, hắn nhanh chân ra khỏi thang máy, quay đầu nói: "Vệ tổng, lát nữa gặp ở cuộc họp.
"
Vệ Kiều gật đầu: "Lát nữa gặp.
"
Đôi mắt Lạc Châu Bình cười nheo lại, cửa thang máy từ từ khép lại, ánh mắt Thập Nhất liếc nhìn thấy Vệ Kiều thở ra một hơi, thân thể thả lỏng vài phần, sau khi đến văn phòng nàng bắt đầu bận rộn công tác, Thập Nhất được an bài ngồi trên ghế sofa, khi bí thư tới đây đưa trà cũng hiếu kỳ nhìn qua vài lần, Thập Nhất ngẩng đầu mỉm cười với bí thư, bí thư cũng cười nhạt đáp lại.
Ra khỏi văn phòng, bí thư mới kìm nén không được tâm tình kích động mà cùng mọi người chia sẻ bát quái.
"Còn nở nụ cười với ta, thoạt nhìn tính khí rất tốt a.
"
"Lại nói ta vẫn là chưa tin a, Vệ tổng liền cứ như vậy mà thoát độc thân rồi sao?"
"Nghe nói cuối tuần còn mang đến Đỗ gia rồi, xem ra là nghiêm túc a.
"
"Vệ tổng thật sự là nữ nhân hoàn mỹ nhất, lúc nào mới có thể để ý ta a?"
Mọi người trong phòng bí thư nhất trí ném cho nàng một ánh mắt xem thường, vị bí thư nhận được ánh mắt xem thường kia lúng túng cười cười: "Nói đùa một chút a.
"
"Buôn chuyện bát quái! Cả ngày chỉ biết nói chuyện phiếm! Sắp mở cuộc hợp cổ đông rồi, da đều kéo căng lên một chút a!" Một câu của bí thư trưởng khiến mọi người đang vây quanh trò chuyện lập tức tản ra, mỗi người làm việc của mình, Thập Nhất ngồi trong phòng làm việc nhìn ra bên ngoài, chỉ cảm thấy các nàng đang bận rộn nhiều việc, có người ngồi trước máy tính nghiêm túc đánh chữ, có người đang thẩm tra đối chiếu tài liệu, có người đang thảo luận gì đó, thần sắc nghiêm túc, nàng nhìn vài giây bên cạnh liền truyền đến tiếng nói: "Đang nhìn cái gì?"
Thập Nhất quay đầu, nhìn thấy Vệ Kiều không biết đã đi đến bên cạnh từ lúc nào, nàng mỉm cười: "Nhìn mọi người làm việc.
" Đáy mắt nàng có chút lấp lánh ánh sao: "Cảm thấy các nàng thật là lợi hại.
"
Bàn tay cầm ly nước của Vệ Kiều khựng lại một chút, theo ánh mắt của nàng mà nhìn ra ngoài, suy nghĩ, nếu như đứa nhỏ này sinh ra trong một gia đình bình thường, có lẽ cũng giống như những người ở ngoài kia, có một phần công tác an ổn, không đến mức!
Nàng hoàn hồn, cảm giác mình gần đây càng ngày càng thích suy nghĩ lung tung.
Cửa phòng đột ngột bị gõ vang, thanh âm Bùi Thiên vang lên: "Vệ tổng, Thẩm tổng đến rồi.
"
Thẩm Hạo đi theo phía sau bí thư, vẫn là một bộ âu phục thẳng thớm, ý cười thanh tú, hắn mở cửa sau đó liền cười nói: "Vệ tổng, lần trước thật sự là có lỗi, ta không kịp —— "
Lời vẫn chưa nói xong liền nhìn thấy Thập Nhất đang đứng bên cạnh nàng, hắn bất động thanh sắc tiếp tục nói: "Ta không kịp tới, hôm nay liền tới trước bồi tội.
"
Vệ Kiều tỏ ý bảo Bùi Thiên đi ra ngoài sau đó nói với Thẩm Hạo: "Thẩm tổng khách khí.
"
Thẩm Hạo cũng không phải là khách khí, tới trước bồi tội đương nhiên không chỉ bởi vì nguyên nhân cá nhân, quan trọng hơn là Đỗ gia cũng có tham dự, hôm qua hắn trở về nghe được tin tức liền phát tính khí, hạng mục Lạn Vỹ lâu vẫn luôn là hắn theo đuổi, ba ba của hắn cùng Đỗ gia hợp tác lại không thông báo cho hắn, không những vậy ba ba của hắn còn hung hăng nói hắn một trận, hiện tại trên thương trường Đỗ gia xác thực không có thực lực quá lớn, nhưng mà người ta cóquan hệ ở quan trường, không nói đến chuyện thương không đấu cùng quan, chỉ cần nóinếu như hạng mục này Đỗ gia có thể chen chân vào, vậy sau này lợi nhuận nhất định là gấp bội, kẻ ngốc mới cự tuyệt chuyện tốt như vậy, cho nên ba ba của hắn liền đáp ứng.
Điều này làm cho Thẩm Hạo khó chịu, hắn vốn chính là muốn dùng chuyện này để nghe đến vài lời êm tai của Vệ Kiều, có thể tạo điều kiện cho hai người tiếp xúc nhiều một chút để phát triển những chuyện khác, không nói chuyện cảm tình, coi như là làm bạn trên giường cũng đáng, không ngờ Vệ Kiều lại nguyện ý nhượng ra lợi nhuận để lôi kéo Đỗ gia vào cuộc, nữ nhân này, thật lợi hại!
Cũng là bởi vì như vậy, Thẩm Hạo mới trước một bước đến Bồi tội.
Hai người kéo căng một lúc, ánh mắt Thẩm Hạo đặt ởtrên người Thập Nhất, lần tụ hội kia hắn chỉ là quét mắt nhìn qua, cũng không có để trong lòng, không nghĩ tới vừa quay đầu Vệ Kiều liền khẳng định sự hiện hữu của nàng, trong lòng khó chịu, mặt ngoài vẫn là phải diễn, hắn chủ động mở miệng: "Xin chào, lại gặp mặt.
"
Thập Nhất là biết hắn, gật đầu: "Xin chào ngài.
"
Tư thái đoan chính, ánh mắt bình tĩnh, không có nhát gan nhu nhược như khi gặp mặt ở Thẩm gia, hiện tại có thêm một chút lãnh tĩnh, khiến cho nàng xem ra là không kiêu ngạo không siểm nịnh, kỳ thật Thập Nhất là đang cố gắng chống đỡ, nàng không biết vì sao Vệ Kiều đưa nàng tới đây, nhưng mà nếu như đứng ở bên cạnh người kia, nàng liền không muốn làm Vệ Kiều mất mặt, cho nên liền phải cố gắng chống đỡ, Thẩm Hạo không có lướt qua nàng như lần đầu gặp mặt, ngược lại liền bắt chuyện với nàng: "Không phiền ta ngồi xuống một chút đi?"
Thập Nhất nhìn Vệ Kiều, thấy người kia nhẹ gật đầu, nàng cười: "Không phiền.
"
Sau khi hai người ngồi xuống Thẩm Hạo nghe thấy một mùi hương thoang thoảng từ trên người Thập Nhất truyền đến, hương thơm giống như Vệ Kiều, này cũng có chút bất ngờ, tuy rằng Thẩm Hạo không hiểu rõ Vệ Kiều, nhưng ít nhiều vẫn là có biết một chút, nhất là chuyện nàng có tính khiết phích, rất nổi danh, hiện tại thể nhưng lại có thể cho Thập Nhất dùng đồ đạc của nàng, xem ra quan hệ của hai người, cũng không phải là vui đùa một chút như hắn nghĩ.
Gương mặt Thẩm Hạo càng thêm tối sầm xuống, ánh mắt cũng u sâu thêm vài phần, cửa phòng lại bị gõ vang, thanh âm Bùi Thiên truyền đến: "Vệ tổng, Đỗ tổng đến rồi.
"
Đỗ Nguyệt Hàn không đến một mình, phía sau hắn còn có một cái đuôi đi theo,cái đuôi tiến vào văn phòng liền kêu lên: "Thập Nhất! Sao ngươi lại tới đây?"
Thập Nhất không ngờ Đỗ Nguyệt Minh cũng tới, nàng liếc mắt nhìn Vệ Kiều nói: "Tam tiểu thư dẫn ta tới, sao ngươi lại tới đây?"
Đỗ Nguyệt Minh tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Nguyệt Hàn, nói: "Ca của ta kéo ta tới đấy.
"
Đỗ Nguyệt Hànnhìn ánh mắt bất mãn của nàng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Vệ Kiều: "Vệ tổng, Thẩm tổng.
"
Thẩm Hạo trời sinh liền không thích giao tiếp cùng người của Đỗ gia, có thể vì phần lớn Đỗ gia đều là người trên quan trường, cho nên trên người có loại cảm giác chính khí bẩm sinh, cố tình Thẩm Hạo liền không quen nhìn loại chính khí này, trước kia khi đi học không ít lần ồn ào mâu thuẫn cùng Đỗ Nguyệt Hàn, hiện tại gặp mặt, hắn bì tiếu nhục bất tiếu* mà chào hỏi: "Đỗ tổng.
"
(*Vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười)
Ánh mắt Đỗ Nguyệt Hàn từ trên người hắn xẹt qua, lạnh lùng dửng dưng.
Bùi Thiên rất nhanh liền thông báo tất cả đổng sự đều đã đến đông đủ, mời ba người cùng đi tới phòng họp, Thập Nhất đứng nguyên tại chỗ, đang do dự không biết nên làm cái gì liền nghe Vệ Kiều gọi: "Thập Nhất.
" Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Vệ Kiều đang đứng chờ dưới những ánh dương quang vươn tay đến: "Đi theo ta.
"
Nàng không chút e dè mà duỗi tay tới, Thập Nhất sửng sốt, những người khác dường như không nhìn thấy, vẫn là đi thẳng tới phòng họp, Đỗ Nguyệt Minh ở bên cạnh Thập Nhất đẩy nàng một cái, hé miệng ha một tiếng, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Đỗ Nguyệt Hàn.
Thập Nhất cứng đờ, sững sốt, vài giây sau mới đánh bạo mà vươn tay ra, được Vệ Kiều nắm chặt lấy, lòng bàn tay lành lạnh, đầu ngón tay như băng, nhưng mà trong lòng Thập Nhất lại là lửa nóng, ấm áp, tựa như có nham thạch nóng chảy rót vào, nóng đến mức gương mặt nàng lập tức liền ửng đỏ!
Trong thân thể có một loại tâm tình lạ lẫm đang ồn ào náo động, Thập Nhất hình dung không được, chỉ cảm thấy thập phần sung sướng, tay nàng nhịn không được mà nắm thật chặt, thật chặt, chặt đến mức Vệ Kiều cảm thấy hơi đau mà quay đầu nhìn nàng, Thập Nhất mới buông lỏng xuống, cắn môi nói: "Thực xin lỗi, có phải làm đau ngài hay không?"
Vệ Kiều nghe được lời của nàng chỉ nhướng mày, lắc đầu nói: "Không sao.
"
Hai người tiến vào phòng họp, Vệ Kiều để Bùi Thiên sắp xếp Thập Nhất ngồi ở bên cạnh Đỗ Nguyệt Minh, cuộc họp còn chưa bắt đầu, Đỗ Nguyệt Minh ôm điện thoạitrong tay, thấy nàng ngồi lại đây lập tức nói: "Thập Nhất ngươi là yêu tinh chuyển thế sao?"
Thập Nhất ngây người: "Cái gì?"
Đỗ Nguyệt Minh đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "Ta là lần đầu tiên nhìn thấy có người khiến cho Phật gia kia mê muội đến thất điên bát đảo a, ngay cả đi họp cũng muốn nắm tay, chậc chậc chậc! "
Thập Nhất nghe lời nói của Đỗ Nguyệt Minh liền nhìn về phía Vệ Kiều, nàng ngồi ở chủ vị tự nhiên thanh thản, cuộc họp còn chưa bắt đầu, Bùi Thiên đứng ở bên cạnh nàng, nàng nghiêm túc đảo mắt nhìn qua tất cả mọi người, cúi đầu căn dặn, thần sắc nghiêm túc lại lãnh đạm, một hồi lâu sau nàng ngẩng đầu lên, hướng mọi người nói: "Bắt đầu đi.
"
Thanh âm không lớn, lại dễ dàng trấn trụ toàn trường, phòng họp tức khắc trở nên yên tĩnh, Thập Nhất cứ như vậy mà nhìn về phía Vệ Kiều, bàn tay lặng lẽ nắm lại, xúc cảm lành lạnh vừa rồi dường như còn lưu lại ở lòng bàn tay, mùi thơm quen thuộc quẩn quanh, nàng rủ mắt xuống, đáy mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Trong cuộc họp Lạc Châu Bình liên tiếp chất vấn Vệ Kiều, thần sắc của nàng vẫn là trước sau như một, giọng nói không nhanh không chậm, chỉ là Thập Nhất vẫn nhìn ra được hàng lông mày của nàng có chút cau lại, hiện tại Tam tiểu thư nhất định là rất không thoải mái đi? Nàng không thoải mái vẫn còn phải cố gắng chống đỡ, giờ khắc này, Thập Nhất đột nhiên hiểu rõ cái gọi là trách nhiệm mà Vệ Kiều nói đến là thứ gì.
Trách nhiệm của nàng chính là bảo vệ công ty, không để nó rơi vào tay Lạc Châu Bình.
Vậy còn mình? Thập Nhất hỏi lại bản thân, trách nhiệm của mình là gì?
Đúng như Vệ Kiều nói, trách nhiệm của nàng chính là dưỡng tốt thân thể sinh cho Vệ Kiều một đứa nhỏ sao?
Dường như —— nàng cũng không quá kháng cự lời đề nghị này.