Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Được rồi Tiểu Hựu Hựu, tôi nhận thua, cậu làm tôi cứng trước, sau đó tôi mới làm cậu ướt, cho nên cậu phải sử dụng quyền trừng phạt chuyển nhượng này cho thật tốt đấy.”
Câu này của Giang Thái Nhiên nghe ra có chút hâm mộ và ảo não, nhưng sau lưng lại giấu giếm sự thỏa mãn vì thực hiện được âm mưu, hắn đưa tay lấy từ trên bàn tới mấy tờ khăn giấy, lại vói vào trong váy của Hựu Nhi mà chà lau ái dịch ở chỗ riêng tư của cô.
“Ưm... A...”
Bề mặt khăn giấy có chút thô ráp, thêm vào ngón tay mang đến loại xúc cảm hoàn toàn khác lạ, đụng tới âm đế non mềm mẫn cảm lại còn đang gắng gượng đứng lên, khiến cho Tảm Hựu Nhi không kìm được tiếng rên rỉ.
Giang Thái Nhiên vẫn làm như không hề nghe thấy, hắn lại gấp miếng khăn giấy lại, tiếp tục lau chỗ riêng tư cho cô.
A...ái dịch mà Hựu Nhi tiết ra... thật là nhiều... phải đổi hai miếng khăn giấy mới có thể lau sạch được, nhưng sau đó thì lại tiếp tục trào ra, cuối cùng chỉ bị giấy chạm vào một chút cũng có thể rên rỉ thành tiếng, chỉ có thể lau những chỗ thấm ra bên ngoài, nhưng chỗ đó thì vẫn còn nhỏ giọt không ngừng thì phải làm sao bây giờ?
Giang Thái Nhiên liền ôm Hựu Nhi về chỗ ngồi, bắt đầu chà lau chất lỏng dính trên quần mình, nhưng chất liệu vải thấm nước rất tốt, ngoại trừ ái dịch mới bị dính vào là có thể được khăc giấy lau đi thì phần lớn đều bị chiếc quần thể thao này hấp thụ toàn bộ.
Đây có được gọi là vật kỷ niệm không?... Giang Thái Nhiên không hề cảm thấy dơ bẩn, thậm chí hắn còn hết sức vui vẻ bởi vì Tiểu Hựu Hựu đã chảy rất nhiều dấu vết dục vọng lên trên người mình.
Tảm Hựu Nhi uống một hớp nước, muốn làm bản thân tỉnh táo lại, nhưng rồi vẫn cảm thấy đầu óc có hơi mơ hồ, không giống như bị cảm bởi vì không thấy đau đầu, nhưng trước mắt thì đã không còn nhìn được rõ ràng, cô cũng không bận tâm lắm, chỉ chống cằm dựa vào Giang Thái Nhiên, dùng tay lót trên bàn nhìn bọn họ chia bài một cách chăm chú.
Đến lúc nào thì mình nói có thể bắt được con già đây?
Đáp án chắc chắn là không bao giờ, hơn nữa không chỉ là không được ra lệnh mà còn phải bị trừng phạt.
Trải qua một buổi tối như thế, Tảm Hựu Nhi cũng đã phần nào hiểu được quy tắc chơi trò chơi với mấy người bọn họ là gì... Chính là ngoan ngoãn chịu phạt đi thôi, cậu nhất định không lấy được con bài mà cậu muốn.
Thật là vô cùng hối hận vì lúc trước đã đồng ý cùng chơi trò chơi quốc vương này.
Tảm Hựu Nhi trong lòng đã có vài giọt nước mắt hối hận rơi xuống.
“Con 3 và con 1 phải khẩu giao cho người khác phái, không được làm cho cậu ta / cô ấy đến cao trào, nếu vi phạm thì sẽ bị phạt nặng hơn.”
Bên này Hựu Nhi đang gạt lệ trong lòng, bên kia con già Tống Loan đã bắt đầu “chỉ đạo sản xuất”.
Ý nghĩa của việc bị phạt nặng hơn rất đơn giản, lần này là khẩu giao, lần sau phải làm thật với người khác phái, Tảm Hựu Nhi vô cùng thê thảm lật bài thấy rằng mình giữ con 3, đột nhiên nhớ tới vừa rồi mình đã thắng được một quyền lợi, vì thế cười hì hì đưa quyền trừng phạt chuyển nhượng này cho người vừa rồi trêu chọc mình là Kha Hoằng Danh.
Nhưng cô lại không hề cảm thấy đây là một sự thành công vui vẻ gì, Tảm Hựu Nhi ngược lại còn có chút mơ hồ nhận ra rằng bản thân mình không chỉ ngoan ngoãn nằm vào trong hố, mà còn lấp đất lên người tự chôn mình nữa.
“Cậu dự định cởi váy hay là vẫn mặc?”
Kha Hoằng Danh ngồi xổm xuống trước mặt cô hỏi, cũng là bộ dạng cậu có thể chọn lựa y như Giang Thái Nhiên.
“??? Không phải tôi đã chuyển quyền trừng phạt sang cậu rồi sao?!”
“Hựu Nhi có vẻ như cậu không nghe rõ quy tắc rồi, quy tắc chính là người nam khẩu giao cho người nữ... cậu chuyển nhượng cho Kha Hoằng Danh là nam, con 1 là Giang Thái Nhiên, cho nên chỉ có thể là hai người bọn họ thực hiện.”
Tống Loan hiếm khi không tiếp tục giả vờ dịu dàng như lúc trước, bây giờ đã lộ ra bản chất, cười một cách xấu xa nhắc lại một lần nữa quy tắc mệnh lệnh mà mình đưa ra, trong mắt chỉ có một câu chính là “Hựu Nhi cậu thật dễ lừa”.
“Sao lại có thể như vậy!!!”
Khuôn mặt của Tảm Hựu Nhi đã không còn có thể dùng từ đỏ bừng để hình dung được nữa, nhiệt độ này tuyệt đối có thể chiên trứng làm bữa sáng tại chỗ ngay lập tức, nói khoa trương một chút thì đặt một cái nồi lên rồi bỏ vào chút nước thì còn có thể nấu sôi lên rồi tắm rửa nữa.
“Không có cách nào khác đâu. Dù sao đây cũng là do Hựu Nhi cậu tự mình lựa chọn chuyển nhượng mà, không thể hối hận được đâu... Vậy bây giờ cậu định hai người cùng nhau làm, hay là mỗi người một lần?”
Vậy thì thật ra có gì khác biệt... Có thể để bọn họ làm cho nhau không...
Tảm Hựu Nhi đầu óc mơ hồ không rõ, giúp nam giới khẩu giao thì cô có nghe nói tới, nhưng cụ thể thế nào thì cũng không rõ lắm ( chính là chuyện lúc nãy cậu làm cho Hàng Tễ Duẫn đấy), nhưng còn khẩu giao cho phụ nữ thì... cô từng được chưa từng nghe những người bạn của mình nói qua bao giờ, đây rốt cuộc là chuyện thần kỳ như thế nào.
Trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, cô thật sự cảm thấy bộ não của mình quả thật là không thích hợp để suy nghĩ bất cứ thứ gì ngoại trừ học tập ( Giáo viên toán học: tôi tin em mới là lạ), vì thế bất chấp tất cả: “Thôi thôi tùy các cậu. Dù sao tớ cũng không biết gì!”
Giang Thái Nhiên đang uống hớp nước giải khát thì nghe được những lời này, liền liếc mắt nhìn Kha Hoằng Danh một cái, hai người rất ăn ý cười khẽ: “Là do cậu nói đó nhé.”
“Đúng vậy là tớ nói! Cứ đến đây, muốn chém muốn giết tùy các cậu, đừng ăn sạch tớ là được, tớ còn phải đem báo cáo bài tập nộp cho thầy Lý nữa.”
Nếu không thể nộp bài thì hậu quả khẳng định là thảm thiết hơn nhiều so với tình huống hiện tại, Tảm Hựu Nhi ngây thơ mờ mịt hồn nhiên nghĩ như thế, cô cũng không quan tâm rằng bây giờ quần lót mình cũng còn chưa mặc lại, trong lòng chỉ hi vọng có thể chịu đựng được đến 22 giờ thì coi như mình thắng lợi, cho nên liền dang hai tay ra ngoài tỏ thái độ các cậu thích làm gì thì làm.
Thấy vậy, bốn chàng trai đều không khỏi cười khẽ.
Hựu Nhi....thật là đáng yêu.