Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi tên là Hàng Tễ Duẫn, năm nay 17 tuổi, là một học sinh cao trung lớp cao nhị 3 hết sức bình thường ở trường Thanh Thị.
Bình thường... cái từ này có vẻ không phù hợp với tôi, đặc biệt là khi có một gia đình như thế.
Ba của tôi là một người làm ăn, công việc kinh doanh của gia đình tôi có thể nói là khổng lồ, là một công ty cả đen lẫn trắng, mẹ của tôi là người nối nghiệp của một gia tộc thương nhân, sự liên hôn của hai gia đình đã mang họ đến với nhau, nhưng sau khi sinh ra anh trai tôi và tôi thì bọn họ đã tự sống cuộc sống riêng của mình.
Những khi bọn họ có việc cần thương lượng thì mới về nhà, còn lại thì đều ở chỗ nhân tình của mình mà vui vẻ, giống như sinh chúng tôi ra chỉ là vì để kế thừa cơ nghiệp của nhà họ Hàng, chứ không có lý do gì khác.
Không có cha mẹ ở bên cạnh, hơn nữa quản gia và người hầu đều hết sức vâng lời, cho nên tôi dần dần trở thành một kẻ bất cần đời, không quan tâm đến bất cứ ai, đi khắp nơi trêu chọc đến đám lưu manh.
Năm 12 tuổi, có một lần tôi lại không mang theo vệ sĩ mà lén chạy ra ngoài chơi, chọc đến một tên đại ca của khu phố đó, bị đám đàn em của hắn đuổi theo suốt cả một vòng xung quanh trung tâm.
Lúc đó tôi xông bừa vào trong một cửa hàng, ở đó không có một người lớn nào, chỉ có một cô bé khoảng chừng 8 tuổi đang cúi đầu làm bài tập.
Cô ấy ngẩng đầu đối diện với tôi, tôi còn tưởng rằng nhìn thấy những vết thương trên mặt tôi sẽ khiến cho cô ấy hết sức sợ hãi, vì thế đã chuẩn bị che miệng cô ấy lại.
Nhưng cô ấy chỉ kéo tôi giấu xuống dưới cái bàn phía trước mặt mình.
Lúc ấy an ninh thành phố vẫn còn rất kém, phố xá khắp nơi đều có đám lưu manh hoành hành, những tên kia có lẽ là bởi vì thấy tôi còn nhỏ mà đã láo toét như thế, vô cùng tức giận nhất định phải tìm ra tôi, cho dù phải đến hỏi từng nhà.
Khi bọn chúng đến chỗ này lớn tiếng la hét, tôi còn tưởng rằng lần này tôi khó tránh số kiếp.
Nhưng cũng không biết là vận may của tôi quá tốt hay là ông trời thấy tôi đáng thương, mơ màng hồ đồ chạy vào trong cửa hàng này, mà cũng có thể gặp được em gái của đại ca khu phố.
Bọn họ thấy cô bé kia đang làm bài tập, cợt nhả hỏi: “Em gái, anh Lam của bọn anh dạo này thế nào? Công việc làm ăn của nhà có tốt không?”
Cô ấy buông bút xuống trả lời bọn họ: “Anh Lam của tôi nói, chút nữa sẽ mang thức ăn khuya đến cho tôi, hôm nay mua bán không được tốt lắm, các anh lại còn mang theo cả đám người đến đây. Có khách đến mua đồ cũng sẽ bị các anh làm cho hoảng sợ, mà chạy đi mất.”
“Ha ha ha, em xem không phải là bọn anh đi tìm người hay sao? Em có thấy thằng nhóc xấc láo nào chạy vào đây không?”
“Không thấy, có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì cả, nếu em gái không phát hiện ai thì bọn anh đi trước đây, nếu có gặp anh Lam thì cho bọn anh gửi lời chào nhé!”
“Được thôi, chào nhé.”
Tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng đi xa, cô ấy thăm dò nhìn ngó, gần như là khi bọn họ thật sự đi rồi, cô ấy mới cúi người xuống hỏi tôi có sao không.
Suy nghĩ của tôi bị cô ấy cắt ngang, tuy rằng cô ấy mới 8, 9 tuổi, nhưng làn da thoạt nhìn đặc biệt bóng loáng trắng nõn, phía dưới cũng có thể rất chặt.
Tôi dám cam đoan tôi tuyệt đối không phải cố ý muốn nhìn lén, ai bảo cô ấy nhét tôi xuống dưới bàn, “cưỡng ép” tôi nhìn chằm chằm vào cái quần lót dâu tây của cô ấy.
Nghe thấy giọng cô ấy, tôi lắc lắc đầu, từ trước đến giờ không quen nói cảm ơn tôi liền đứng dậy định bỏ đi, cô ấy lại giữ chặt tôi lại, lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp thuốc, bảo tôi ngoan ngoãn ngồi lên ghế.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến, không ngờ lại thật sự nghe theo.
Cô ấy lấy bông băng và cồn ra, chậm rãi giúp tôi khử trùng rồi mới thoa thuốc tím.
Tôi thấy rõ ràng đôi môi căng mọng của cô ấy, cho rằng cô ấy sắp sửa giống như những người khác, chuẩn bị thuyết giáo, cho nên chân mày liền nhăn lại.
“Đánh nhau có phải rất vui không? Tuy rằng tôi không thích đánh nhau, nhưng nhìn thấy các anh có vẻ thích thú như vậy, thật sự rất muốn thử xem.”
Đây là chuyện gì chứ, chẳng lẽ muốn học hư theo anh trai cô ấy hay sao?
“Nhưng mà tôi không muốn giống các anh, chuyện mình không làm được vẫn cứ đi làm, đánh không lại người ta vẫn cứ liều mà đánh, căn bản là lấy mạng sống ra làm trò đùa.”
“Nếu anh muốn sống cuộc sống như vậy, ít nhất cũng phải có năng lực tự bảo vệ bản thân... Anh xem cơ bắp của anh nhỏ chưa này, còn không lớn bằng tôi nữa!”
Cô ấy giơ tay lên khoe ra cơ bắp trắng trẻo xinh xắn, cho nên tôi đành phải cúi đầu nhìn lại cánh tay mình.
Đã sắp to gấp đôi cô ấy, vậy mà cô ấy đang nói cái quỷ gì thế?
“Ha ha ha ha ha, nếu muốn học đánh nhau cho tốt, xin anh hãy đi học đánh nhau như thế nào, nếu không ngày nào cũng bị người ta rượt đánh trên đường, cho dù là làm côn đồ, thì ít nhất cũng phải rượt theo người khác mà đánh chứ?”
Tôi có chút không hiểu được suy nghĩ của cô bé này, người bình thường không phải đều sẽ khuyên tôi không được đánh nhau hay sao, cô ấy thì ngược lại, bảo tôi học đánh cho giỏi?
Nói đến việc này, trước giờ đúng là tôi đều chỉ nhìn vệ sĩ của mình đuổi theo đánh những người đó... chưa bao giờ đến lượt tôi. Tự mình đuổi theo người khác, tôi chưa từng thử.
Hình như thật sự rất giống...chỉ dựa hoàn toàn vào cha của mình.
Cô ấy dán băng cá nhân cho tôi xong, còn nói với tôi rất nhiều thứ về việc chăm sóc vết thương như thế nào.
Tôi cố gắng kiềm chế sự bực bội và không kiên nhẫn của mình để lắng nghe, nhưng âm thanh của cô ấy rất dịu dàng mềm mại, bất tri bất giác khiến tôi quên đi sự tức tối, nghe hết toàn bộ cũng có thể biết thêm được rất nhiều điều.
Thấy cô ấy lại mở sách bài tập ra bên cạnh, tôi đến gần thấy có mấy chỗ bị sai, cô ấy vẻ mặt sùng bái nói với tôi mấy con số này khiến mình rất đau đầu, hy vọng tôi có thể dạy cô ấy.
Vì thế tôi bỏ hết toàn bộ kế hoạch của buổi chiều, nhẫn nại dại cô ấy làm bài tập, sai ở chỗ nào, có bí quyết gì.
Bộ dạng cô ấy ngoan ngoãn đến nỗi tôi thậm chí đã cho rằng mình có thêm một cô em gái.
Cuối cùng cũng làm xong bài tập, cô ấy nói lời cảm ơn với tôi xong, liền từ trong một thứ đồ vật giống như hộp đựng tiền, lấy ra mấy đồng dường như đã tích góp từ rất lâu, nhét vào trong tay tôi, rồi lại đưa một cái hộp thuốc có dán hình Doraemon cho tôi.
Cũng không biết cô ấy lấy đâu ra nhiều hộp thuốc như vậy, là bởi vì anh trai cô ấy cũng thường xuyên như thế sao?
Sau đó cô ấy kéo tôi đến cửa sau một chiếc taxi mà mình vừa đón: “Phải chăm sóc bản thân mình cho thật tốt. Lần sau phải đánh bọn họ bẹp dúm hết nhé!”
Cô ấy vẫy vẫy bàn tay trắng thoa phấn của mình, khuôn mặt tràn đầy tươi cười xán lạn.
Về đến nhà, tôi mới hốt hoảng nhớ lại vừa rồi mình đã xảy ra chuyện gì, sau khi trở về phòng dự định tắm rửa xong sẽ đi ngủ, tôi nhìn vào gương thấy miếng băng dán trên mặt, lại thôi không tắm nữa.
Cô bé kia bảo tôi không được tắm rửa một tuần.( Sau này tôi mới biết là cô ấy gạt tôi!)
Sáng hôm sau, tôi gọi điện thoại cho cha mình nói muốn học đánh quyền anh, đầu dây bên kia ông ta im lặng một chút, rồi vui vẻ cười to, vì thế trong suốt mấy tháng sau đó, tôi luôn chìm đắm trong hối hận vì sự vô tri của mình lúc đó.
Trải qua huấn luyện tàn khốc trong vòng nửa năm, thể lực và dáng vóc của tôi đã phát triển rất nhiều, tuy rằng bề ngoài không nhìn thấy, cũng không phải là một tên vai u thịt bắp cuồn cuộn, nhưng tôi đã có thể một mình đánh với năm tên lưu manh mà không bị thương.
Tôi gấp gáp muốn báo tin vui này cho cô bé kia biết, cho nên bảo tài xế đưa tôi đến khu phố mua bán kia.
Nhưng mà điều tôi nhìn thấy không phải là khuôn mặt nhỏ kinh ngạc của cô ấy, mà là căn nhà kia đã bị lửa lớn thiêu đốt, cùng một vài tin tức mà những người xung quanh đó bàn tán với nhau: “Ôi thật là đáng thương, cả nhà ba người đều bị chết cháy.”
“Đúng vậy, hình như có một cô bé 7 tuổi cũng... nghe nói là bị trả thù.”
“Cháy vào lúc nửa đêm thì làm gì có ai đến cứu kịp, toàn bộ đều bị lửa thiêu hết...”
Toàn bộ đều... bị lửa thiêu sao? Cùng với cả cô bé kia nữa?
Tôi muốn đi vào bên trong đống phế tích kia để tìm kiếm một chút dấu vết của cô bé đó, nhưng đã bị dây phong tỏa hiện trường của cảnh sát ngăn lại.
Khi tôi có thể đi vào bên trong, thì ở đó chỉ còn lại một đống tro tàn.