Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Anh cũng nhìn thấy thi thể đó, đối với cái chết của anh ta, anh có ý kiến gì không?"
Trên đường đi về phía căn nhà đó, Tiêu Độ và Dung Âm bắt đầu trò chuyện với nhau.
Tiêu Độ nhớ lại cách chết của người đàn ông, trầm ngâm nói: "Thân dưới của người đàn ông đó có một vũng máu lớn, trong máu đặt một con chuột chết bị lột da, tôi cảm giác là đang ám chỉ quá trình sẩy thai. Tối qua cô gặp được nữ quỷ và em bé, hai manh mối này cũng có thể hợp lại với nhau."
"Suy nghĩ cũng giống tôi."
Dung Âm mở miệng nói: "Căn cứ theo phản ứng của thôn dân mà nói, nữ quỷ tên Trương Tú Tú. Cô ta sẩy thai có thể có rất nhiều nguyên nhân, nếu như là người đàn ông đẩy cô ta, hoặc là quyền đấm cước đá với cô ta, cho dù cô ta oán khí ngút trời, muốn điên cuồng hành hạ người đàn ông, thì cũng không nên dùng thủ đoạn này."
"Vậy đổi một cách suy nghĩ khác, cây gậy này có thể là ám chỉ chỗ nào đó."
Cô nhìn bàn tay của mình, nhớ lại kích cỡ của con chuột đó: "Tối qua tôi nhìn thấy là quỷ hồn của em bé, em bé chân chính nói không chừng cũng lớn bằng con chuột đó."
"Từ kích cỡ của em bé mà nói, Trương Tú Tú chắc hẳn là đang mang thai khoảng 3 tháng. Lúc này vóc dáng của cô ta còn chưa có biến hóa gì, thai nhi cũng rất không ổn định, nếu như người đàn ông này lúc đó ép cô ta làm chuyện đó, đứa bé chắc chắn là sẽ không giữ được."
"Sau khi chuyện bị bại lộ, xảy ra một chút chuyện, Trương Tú Tú ngậm oán hận mà chết, bây giờ hóa thành lệ quỷ lấy mạng kẻ thù, khiến những gian khổ mà lúc đầu mình chịu đựng tái hiện lên người đàn ông này. Nếu nghĩ như thế, thì cách chết của người đàn ông hoàn toàn phù hợp."
Dung Âm nói xong, liền nhìn thấy Tiêu Độ đang nhìn mặt của mình, có chút bất đắc dĩ.
"Cô đấy."
Tiêu Độ vỗ đỉnh đầu của cô: "Cô nhỏ như vậy, sao lại biết những chuyện này?"
Dung Âm mặt không biểu cảm: "Tôi đã 20 tuổi rồi."
Tiêu Độ: "..."
Anh lặng lẽ buông tay còn trên đỉnh đầu của cô xuống, ngón trỏ co lại, ưu nhã đặt ở bên môi ho nhẹ một tiếng, ý cười tràn đầy mí mắt: "Cô tiếp tục."
"Điều tôi muốn nói chỉ có những thứ này."
Còn về Trương Tú Tú sau đó là chết như thế nào, những thôn dân đó tại sao lại sợ hãi như vậy, ý nghĩa thật sự của thôn Liên Tử, đều là suy đoán của cô. Không có manh mối và chứng cứ đầy đủ thuyết phục, nói ra thì cũng không có ý nghĩa gì.
Nếu như sai lệch với tình huống thật sự, còn sẽ dẫn đến suy nghĩ lệch lạc, sẽ cản trở tiến độ vượt ải.
Tiêu Độ nhìn ra được sự đắn đo của cô, không có tiếp tục hỏi.
Trên thực tế, anh cũng có rất nhiều suy nghĩ. Đợi đến khi người chết càng ngày càng nhiều, phòng tuyến tâm lý của thôn dân dần dần sụp đổ, suy nghĩ của anh sẽ có thể dần dần rõ ràng.
Hai người mỗi người tự suy nghĩ, cho đến khi đi ngang qua một dòng suối.
Dòng suối đó rất hẹp, nước không nhiều, bên bờ có rất nhiều tảng đá, một người phụ nữ đang đưa lưng về phía bọn họ ngồi ở trên tảng đá giặt đồ.
Sau khi Dung Âm nhìn thấy cô ta, kéo góc áo của thanh niên: "Tiêu Độ."
"Hửm?"
"Tôi muốn cùng anh chia nhau ra hành động."
Dung Âm nắm góc áo của Tiêu Độ, ánh mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ đó: "Túi phúc lợi tân thủ của anh đã mở ra đồ vật rồi nhỉ, có thể tự bảo vệ mình được không, nếu có thể thì anh đi đến căn nhà đó trước, nếu không thể thì, anh ở đâu đó đợi tôi."
Tiêu Độ nhìn theo tầm mắt của cô: "Thôn Liên tử (1), thôn Liên tử (2), cô cảm thấy cái thôn này có khả năng xuất hiện hiện tượng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, không, tình huống có lẽ còn gay go hơn nhiều, phụ nữ đối với đàn ông sẽ phòng bị cao độ, cho nên tính một mình đi thăm dò thông tin đúng chứ."
Liên tử (1): liánzǐ: hạt sen
Liên tử (2): liánzǐ: thương con
Anh vỗ vai của cô: "Đi đi, tôi đi điều tra căn nhà đó."
Tiêu Độ nói xong liền một mình rời đi, Dung Âm nhìn chằm chằm anh đi xa, đi về hướng dòng suối đó, tìm một nơi để ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ.
Cô không vội nói chuyện, chỉ lặng lẽ quan sát người phụ nữ này.
Bóng lưng của người phụ nữ thoạt nhìn rất mảnh mai, tuổi tác cũng không lớn, nhìn chính diện, thì mới phát hiện cô ta đã rất già rồi, trạng thái làn da và tinh thần đều rất kém.
Bên cạnh người phụ nữ được đặt hai cái chậu, trong một cái chậu đựng vài quần áo được giặt xong, một cái chậu khác thì lớn hơn chút, chồng chất quần áo bẩn như núi nhỏ.
Dung Âm đưa tay sờ nước suối, lúc này mặt trời không tính là quá gắt, nước suối không bị phơi nóng, có chút lạnh tay. Cô rút tay lại, nói với người phụ nữ bên cạnh: "Nước lạnh như vậy, sao không về phòng giặt đồ, còn có thể nấu nước nóng dùng."
Người phụ nữ nghiêng đầu nhìn cô một cái, tiếp tục giặt đồ trong tay: "Giặt ở đây tiện, tuy lạnh một chút, nhưng không cần phải múc nước và nhóm lửa."
Cái chậu đựng quần áo bẩn cách Dung Âm rất gần. Cô thử cầm lát góc áo, thấy người phụ nữ không có quản cô, liền nhấc lên vài quần áo quan sát.
Kích cỡ của những quần áo này không giống nhau, không phải đến từ cùng một người đàn ông.
"Chồng của cô đâu, cô đang mang thai, đụng nước lạnh tổn hại thân thể lắm."
Tay của người phụ nữ lạnh đến đỏ lên, cô đặt vài quần áo đã giặt xong bỏ vào trong chậu, nghe vậy liền lộ ra nụ cười giễu cợt: "Tôi không có chồng."
Nhưng lại không phủ nhận sự thật mang thai.
Dung Âm ngồi ở bên bờ, thoạt nhìn nho nhỏ. Cô nắm ngọn cỏ xanh bên cạnh, giống như là vô ý nói: "Thôn Liên Tử có thần phù hộ gì đó sao, tôi thấy các phụ nữ đều đang mang thai, nhiều con nhiều cháu, cũng là phúc khí của người trong thôn."
Trong mắt người phụ nữ thoáng qua cảm xúc buồn bã, cô nhìn tiểu cô nương cái gì cũng không biết bên cạnh, giọng nói rất thấp: "Cô không hiểu. Người phụ nữ trong thôn chỉ có người mang thai vài tháng mới được sống tốt một chút, nhưng sinh con rất đau, sinh con xong, có thể sẽ càng thêm đau."
"Nói đến cùng, người phụ nữ sống trên thế giới này, chính là để chịu khổ."
Người phụ nữ thở dài, nhìn về mặt hồ sương mù ở phía xa: "Không biết tiểu cô nương sống trong nhung lụa như cô tại sao lại đến nơi này, đợi đến khi sương mù tan thì mau chóng đi đi. Nếu không đi, sau này có thể sẽ không đi được nữa."
Sau khi người phụ nữ nói xong, liền cúi đầu giặt đồ tiếp.
Xem ra cô ta không muốn nói nhiều, cho dù cô tiếp tục hỏi, cũng sẽ không có được gì.
Dung Âm trầm tư một chút. Giống như là sợ kinh động đến người phụ nữ, cô thả nhẹ giọng nói, rất chậm rất chậm mà nói: "Cô biết Trương Tú Tú là chết như thế nào không?"
Tên này vừa từ đầu lưỡi cô trượt xuống, tay của người phụ nữ liền dừng lại.
Cô ta xoay đầu lại, trên mặt mang theo bi thương sâu sắc và nồng nặc sợ hãi, hai cảm xúc xen lẫn ở trong mắt, ánh mắt cô ta nhìn về cô liền lộ ra vẻ phức tạp cực kỳ: "Sao cô lại biết cái tên này?"
Trong thôn chết người rồi, người phụ nữ này đến bây giờ vẫn còn chưa biết.
Dung Âm chỉ về phương hướng căn nhà đó: "Có một người đàn ông tên Đông Tử chết rồi."
Cô chớp mắt, bình tĩnh mà miêu tả cách chết của người đàn ông, người phụ nữ cho dù không có tự mình chứng kiến, cũng có thể từ trong miêu tả của cô cảm giác được anh ta chết thảm bao nhiêu.
Cô ta lắng tai nghe, trên mặt cô ta không có kinh hoàng, không có sợ hãi, thậm chí không có đồng tình với người chết, ngược lại còn mang theo một chút cảm giác khuây khỏa của báo thù.
Dung Âm nhìn về phía mặt hồ, nghe thấy giọng nói run rẩy của người phụ nữ nói: "Quả nhiên cô ta đã trở lại."
Cảm xúc trong lời nói, không phải là sợ hãi, là hưng phấn.
......
Sau khi cùng Dung Âm tách ra, Tiêu Độ rất nhanh liền đi tới trước cánh cửa sắt đen.
Lúc căn nhà xảy ra chuyện có người người đàn ông trông cửa, bây giờ người đàn ông còn chưa quay lại, anh có thể tự do thăm dò một khoảng thời gian.
Trên cửa sắt cắm chốt cửa, lại dùng ổ khóa khóa lại, giữa hai tay cầm cửa sắt còn quấn dây xích đen nặng nề. Tiêu Độ nghiêng đầu nhìn sân tường xung quanh, sân tường rất cao, phía trên còn dùng xi măng niêm phong lại, trong xi măng cắm vài vụn mảnh vỡ thủy tinh.
Tất cả mọi thứ, đều đang kêu gào với anh là cấm đi vào.
Tiêu Độ nhếch môi, tìm một nơi có thể dễ dàng mượn sức, đầu ngón tay bám vào mép tường xi măng, nhẹ nhàng mà leo qua, giống như một con mèo linh hoạt, rơi xuống đất cũng không có phát ra tiếng quá lớn.
Kết cấu chỗ ở của nông thôn đều không khác mấy, nơi này cùng nơi bọn họ ở giống nhau, cũng là ba mặt ba căn phòng. Tiêu Độ đứng dậy, trực tiếp đi về phía phòng chính.
Trong thôn rất ít sẽ có người ngoài vào, các thôn dân đều kiêng kỵ với cái tên Trương Tú Tú, đương nhiên sẽ không qua đây, bình thường trông cửa nhiều nhất chính là phòng ngừa trẻ con đi vào. Cửa lớn được tăng thêm ba lớp khóa, bên trong thì không có quá nhiều biện pháp khóa phòng.
Cửa phòng chính không khóa, Tiêu Độ đẩy cửa đi vào trong.
Sau cửa là một căn phòng trống rỗng, ngoại trừ cái giường, chỉ còn lại bước tường trơ trụi, bức tường rất bẩn, dính dầy bụi bậm, phía trên còn có màu sắc hình chữ nhật có chút nhạt nhẽo.
Chỗ này vốn dĩ chắc hẳn là treo qua khung ảnh.
Nếu không ngoài dự đoán, thì đây chắc hẳn chính là nhà của Trương Tú Tú, trước khi bọn họ tới, quỷ hồn của Trương Tú Tú chắc chắn đã xuất hiện, thậm chí còn mang theo tai nạn máu. Cho nên những thôn dân đó mới sợ hãi cô ta như vậy, xử lý sạch sẽ bất cứ thứ gì mà lúc cô ta còn sống đã dùng.
Cửa lớn khóa kín, những đồ dùng đó chắc hẳn sớm đã bị thiêu hủy.
Hai căn phòng khác cũng bị xử lý sạch sẽ, Tiêu Độ đi đến phía sau nhà.
Phía sau nhà cũng là ruộng sen, hoa sen loại thực vật này không cần phải chăm bón cẩn thận, nếu đặt đó không quản, thì cũng sẽ sinh trưởng rất tốt. Nhưng khi anh đi tới ruộng sen, phát hiện cả mảnh ruộng đều trống không, nước trong ruộng là màu hồng nhàn nhạt, tản ra mùi hôi thối nồng nặc.
Đồ trong vườn rau cũng đã héo chết rồi, giữa vườn có hai cây mận, trên cây đang treo lá héo vàng, trên đầu cành thì treo trái cây khô héo màu đen.
Tiêu Độ bẻ gãy một cành cây có chút khô to, chỗ gảy ngay cành cây khô không thấy màu xanh lá.
Quả nhiên là quỷ trạch người không phận sự miễn vào.
Xem ra chuyến này là sẽ không có thu hoạch gì. Tiêu Độ vo lá khô trên tay, xoay người trở lại sân, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy một người trong sân.
Người đàn ông đó đứng ở trong sân, giống như là đang cố ý đợi anh.
"Sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông gầy gò, vẻ mặt nhu nhược sa sút tinh thần, chính là Phan Kiến Hạ.
Bề ngoài của Tiêu Độ thoạt nhìn dịu dàng dễ chung sống, Phan Kiến Hạ ở trước mặt anh không có nhiều áp lực như vậy, anh mở miệng nói: "Tôi có chút chuyện muốn nói với anh."
"Anh nói."
"Anh cùng cái cô tên Dung Âm đó, đều không phải là lần đầu tiên tiến hành trò chơi đúng chứ?"
"Đây là lần trò chơi thứ hai của tôi, cô ấy thì, tôi không rõ."
"Hai người có phải đang tổ đội, cố ý cùng chúng tôi tách ra hành động không?"
"Phải, hai người chơi nữ đó không có lợi ích gì, tôi không muốn mang theo bọn họ."
"Tôi cũng cảm thấy vậy."
Phan Kiến Hạ thấy Tiêu Độ thản nhiên như vậy, liền tiếp tục nói: "Thực ra, ba người đó thoạt nhìn đều không tốt gì."
"Người tên Sở Tam Tam đó, có tiền, nhưng lại không có khí chất đó, nói ghét này ghét nọ, đến nông thôn thì lại quen việc. Có lẽ cô ta chính là gà rừng từ nông thôn vào thành phố, vận may tốt được người có tiền bao nuôi, chuyên môn phá hoại gia đình người khác."
"Nói không chừng cô ta còn ép chết mấy người vợ cả, nếu không thì chết rồi cũng sẽ không đến đây."
"Dư Ba Linh dáng vẻ chết tiệt đó anh cũng thấy đấy, loại phụ nữ đó nếu mà lên cơn nghiện thì sẽ mất hết tính người, vì muốn kiếm tiền mua thứ đó, cướp giật, giết người, bán thân cái gì cô ta cũng làm ra được. Mang theo cô ta, nếu sau này cô ta lên cơn nghiện trong trò chơi, vậy mà ổn sao?"
"Đỗ Kiên Cường đó, mùi máu tanh trên người quá nồng, nói không chừng trước kia là người cho vay lãi cao, hoặc là tội phạm giết người hay tội phạm cưỡng gian, nói chung không phải người tốt gì. Anh ta là người chơi cũ, ở chung một chỗ với anh ta, sớm muộn chúng ta cũng sẽ bị đẩy ra ngoài làm bia đỡ đạn."
Tiêu Độ có chút đồng ý mà gật đầu: "Sau đó thì sao?"