Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lam Mặc không hề vì câu nói vừa rồi mà thấy khó xử, mà lại còn dùng đôi mắt hoa đào của mình xem xét Noãn Noãn.
Noãn Noãn tránh ánh mắt soi xét lồ lộ của Lam Mặc, nhẹ nhàng ngồi xuống trên sofa, cố ý chọn chỗ ngồi cách Ninh Nam xa một chút.
Ninh Nam đương nhiên đối với hành động này của cô rất không vừa lòng, lạnh lùng nói: “ Ngồi lại đây.”
Noãn Noãn ngần ngại, cuối cùng vẫn là không tình nguyện đứng lên, song lại bỗng nhiên bị Lam Mặc kéo một cái, ngồi vào trong lòng anh ta.
“Tiểu mỹ nhân, hắn hung dữ lắm, theo anh tốt hơn, anh dịu dàng hơn hắn, nhé?”
Ôm Noãn Noãn ở trong lòng, còn cố tình lợi dụng lúc cô giãy giụa để tranh thủ sờ mó, dùng âm thanh chỉ có Noãn Noãn mới nghe được nói: “ Làn da trơn bóng, hách hách, cảm giác thật không tệ.”
Noãn Noãn lập tức vừa thẹn vừa tức, lại không thể phát ra, càng muốn thoát ra khỏi vòng tay anh ta, lại càng bị anh ta âm thầm dùng lực giữ lại.
Một loạt những hành động này, làm hai người xem ra lại càng giống như đang thân mật.
“Cậu đủ rồi đấy!” một cánh tay to bỗng nhiên dùng lực kéo lấy tay Noãn Noãn, làm cô có chút đau.
Ninh Nam dùng mắt cảnh cáo Lam Mặc, trong mắt bừng bừng hận ý.
Lam Mặc lại rất biết điều, bỏ tay đang ôm Noãn Noãn ra, nhún nhún vai như không có việc gì, cười nói: “ Chơi đùa thôi mà.”
Noãn Noãn lần này ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Ninh Nam, cái người gọi là Lam Mặc đó, mặc dù là đẹp trai, nhưng bộ dáng phù phiếm vừa rồi của anh ta, làm ấn tượng về anh ta trong cô hoàn toàn mất điểm.
Ninh Manh cuộn ở một góc sofa xem chuyện vừa xảy ra, không đừng được đối với Noãn Noãn càng thêm hiếu kỳ, anh trai lại vì một cô gái mà tức giận, thật đúng là hiếm thấy.
Cô bước hai ba bước từ đầu sofa này sang đầu sofa kia, trực tiếp nhảy vào trong lòng Ninh Nam, ôm lấy cổ anh, cả người đều đeo trên người anh, làm dáng nói: “ Ninh đại thiếu gia, ngài không định giới thiệu với chúng tôi tình nhân mới chăng?”
Cô cố ý nói nhấn mạnh ba chữ tình nhân mới, là muốn xem phản ứng của Noãn Noãn, xem cô ta có để ý đến anh trai cô không.
Tiếc là không như nguyện ước của cô, Noãn Noãn lại chẳng để ý chút nào, ngược lại đôi mắt lại cứ nhìn cô mãi, bộ dạng như đang suy nghĩ mơ hồ.
Đối với lời vừa rồi của cô ta, cô thật sự không chú ý chút nào, cô vừa rồi nhìn Ninh Manh nhảy nhót trên sofa mới phát hiện ra, cái gì gọi là khuôn mặt thiên thần, thân thể ác quỷ.
Khuôn mặt búp bê kia, trên cơ thể lại mặc một chiếc váy bó sát thân siêu ngắn, vừa rồi khi nhảy trên sofa, cái mông cong nảy dựng lên trông rất sống động, làm cô là con gái còn phải thấy kinh ngạc cảm thán.
Mà lúc này cô ta đang đeo trên mình Ninh Nam, bởi vì động tác này, thậm chí còn nhìn thấy rõ bên trong cô đang mặc gì.
“Em ngồi tử tế đã, em như thế này có giống một cô gái không? Em ở nước ngoài đến nửa năm rồi, mà sao vẫn không bình thường thế hả?” Ninh Nam đối với hành động gần gũi quá mức này của em gái đương nhiên không vừa ý, cái vị trí này, đúng là làm cho người khác dễ tưởng tượng.
“Em cứ không đấy.” Ninh Manh đối với việc này chẳng hề để ý, ở nước ngoài, cô chỉ học được có một cái đó là cái gì gọi là cởi mở, lúc đó chẳng quan tâm đến sắc mặt của Ninh Nam, cười hi hi với Noãn Noãn nói: “Hey hey, tôi gọi là Ninh Manh cô biết rồi nhỉ? Nam Nam nói cô tên là Mạc Thất Thất? cái tên này có vẻ quê chút nhỉ.”