Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh thật muốn xem xem, từ thiên đường rớt xuống địa ngục, sức chịu đựng của một người con gái mạnh mẽ được đến đâu.
Anh đứng dậy lấy ra một cái đĩa cho vào đầu DVD.
Trên màn hình TV cỡ lớn, bắt đầu chạy đoạn băng kia.
Đủ để Tô Noãn Noãn toàn thân run lên.
Trên màn hình, một căn phòng tối, ánh đèn vàng nhạt càng làm lộ rõ vẻ kì dị.
Một thân hình gầy ốm đang cuộn tròn trên mặt đất. Đầu anh ta giấu trong đầu gối, cả thân hình đang co giật, dường như rất lạnh, lại dường như đang chịu đựng đến tận lực cái gì đó.
Mắt Tô Noãn Noãn đã dính chặt trên màn hình, tư tưởng trống rỗng.
Cái người đó, cái người đang cuộn tròn trên mặt đất đó, mặc dù không hề lộ mặt cô cũng biết được đó là Hàn Cảnh Thìn, là Hàn Cảnh Thìn chồng cô.
Nhưng, hình ảnh này nghĩa là gì, Hàn Cảnh Thìn không phải đang ở bên cạnh mình sao?
Mà anh trên màn hình kia, lại là đang phát sinh chuyện gì?
Máy vẫn đang phát tiếp, một bóng dáng thon dài đi tới trước mặt Hàn Cảnh Thìn, từ trên cao nhìn xuống anh.
Hình dáng người đó, Noãn Noãn rốt cuộc cũng nhìn rõ được hình dáng người đó, cô chỉ cảm thấy ý thức vù vù vỡ ra.
Hai người đó, hai người đó giống hệt nhau!
Đây là chuyện gì? Cô đã không phân biệt được ai là ai nữa.
Mà đáng sợ hơn nữa là, cái người đang đứng đó trong tay còn cầm một ống tiêm, đang mỉm cười nhìn người nằm trên mặt đất, sự thù hận trong mắt anh ta lộ ra rõ ràng.
Cái người nằm trên mặt đất đó ngày càng đau khổ, anh ta đang co giật, như một con cá mất đi nguồn nước, đang giãy trước khi chết, biểu tình của anh ta dù được giấu kín trong lòng, mà mồ hôi trên trán thì lại rất rõ ràng.
Cô đau lòng, mặc dù không rõ được tình hình, nhưng nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cô rất đau lòng.
Mắt cô đã không thể rời khỏi màn hình, cô thậm chí đã quên đi suy xét, quên là có thể hỏi người đàn ông đang ở bên cạnh, đây rốt cuộc là chuyện gì.
Ống kim kia cắm vào da thịt anh ta, mà anh ta lại đột nhiên như được giải thoát.
Phảng phất, có tiếng rên từ cổ họng, từ loa phát ra.
Anh ta đang khóc? Đó là tiếng khóc kìm chế, đau thương, lại cũng như đang hưởng thụ, tiếng khóc đến từ trong linh hồn.
Dù cho ngây thơ đến đâu, cô cũng hiểu được ống kim tiêm đó là gì.
“ Em đoán xem, tôi là người nào? Đang nằm? Hay là đang đứng kia? “ Giọng nói như là ác quỷ làm người khác phát run vang lên.
Tô Noãn Noãn lúc đó mới phát hiện trên mặt mình lạnh băng, trên mặt sớm đã đầy lệ.
Cô quay đầu lại, nhìn Hàn Dật Thìn đang ngồi bên cạnh, tư tưởng đóng băng.
Biểu hiện của anh ta âm u đáng sợ, làm cô muốn trốn, nhưng chân lại như đã bị buộc chì vào, bị cố định ở chỗ này.
“ Anh là ai? “ run rẩy nói ra ba chữ này, giọng nói bởi vì sợ hãi và khóc lóc mà đã biến thàng khàn khàn không như chính cô nữa.
“ Ha ha ha ha … “ Hàn Dật Thìn đột nhiên cười lớn, giọng cười tà mị, đem theo châm biếm và thù hận.
Tô Noãn Noãn rút cục tỉnh ra, giọng cười xa lạ của anh ta, làm cô cảm giác bản thân đã rơi vào một vực sâu không đáy, sợ hãi, bất lực.
“ Anh là … “ Hàn Dật Thìn hơi hơi cúi người xuống, đến gần tai cô, hơi thở có chút ấm nóng làm tai cô thấy ngứa, “ Anh là tân lang của em mà.”
Tô Noãn Noãn toàn thân cứng đơ, giọng nói của anh ta, mê hoặc như âm trầm của đàn piano, nhưng rất rõ ràng không phải giọng nói của Hàn Cảnh Thìn, anh ta là ai?
Đoạn băng đó rốt cuộc là chuyện gì?
“ Ha ha ha ha … “ Hàn Dật Thìn nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, lại cười giễu lần nữa, ngón tay thon dài lướt qua trên mặt cô rồi dừng lại trên cánh môi, cố ý lưu lại đó mấy phút trêu đùa cô.