Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉ có cảm giác sự ôn nhu của anh ta mang theo mục đích nào đó, song lại không rõ là cái gì
”Đang trách tôi?”
Thấy cô không có phản ứng, Ninh Nam lại hỏi.
Tô Noãn Noãn ánh mắt quét qua bên mặt bị đánh của anh ta, trong tim đột nhiên lại thắt lại, trên miệng lại chỉ lãnh đạm nói:
”Anh không phải đến công ty sao?”
”Tôi sợ em sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào.”
Anh ta nói chân thành, giọng điệu cực kỳ quan tâm.
Tô Noãn Noãn cười lạnh, đã quen sự hỉ nộ vô thường của anh ta.
”Có phải là có thể ăn bữa trưa rồi không, tôi đói rồi.”
Cô đi vào bàn phòng ăn nhìn một cái, Shopie và Maria đã dọn đồ ăn lên.
”Mạc tiểu thư, thiếu gia nói thân thể cô còn yếu, đặc biệt yêu cầu chúng tôi làm một bát tổ yến để cô bổ thân.”
Shopie chuyển thức ăn trong tay, vui vẻ nói, nụ cười thành thật, song mắt lại nhanh chóng nháy với Tô Noãn Noãn một cái.
Tô Noãn Noãn trong tim lập tức hiểu được, là Hàn Dật Thìn bảo cô ta đem tin cho cô.
Hai người họ ngồi xuống ăn cơm, không nói thêm lời nào.
Chỉ có Ninh Nam thường xuyên gắp thức ăn vào bát cô, biểu thị quan tâm.
Lúc sắp ăn xong, Tô Noãn Noãn mới mở miệng nói.
”Mấy ngày này tôi muốn ra ngoài đi lại.”
Cô nghĩ, để việc đến lúc đó lại bị anh ta nghi ngờ, còn không bằng nói trước với anh ta một tiếng, quang minh chính đại vẫn hơn.
”Ra ngoài đi lại, đi đâu? ”
Ninh Nam dừng đũa lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô, trên mặt vẫn là ý cười ôn nhu thanh nhẹ.
”Đi đâu cũng được, chỉ là không muốn ngột ngạt ở nhà.”
”Oh, để tôi bảo xe đưa em đi.”
”Không cần!”
Tô Noãn Noãn lập tức từ chối, cố ý dùng giọng điệu trêu đùa nói:
”Anh chẳng dễ dàng gì trả lại tự do cho tôi, tôi nghĩ vẫn là một mình thì hay hơn.”
”Ân.”
Ninh Nam gật đầu, có vẻ như đồng ý với suy nghĩ của cô,
”Có điều nhớ là phải đeo chiếc vòng tôi tặng khi ra ngoài, tôi rất thích thấy em đeo nó.”