Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hàn Cảnh Thìn, hóa ra đây chính là người con gái mà anh vẫn một lòng nhớ đến?”
Lạc Phong trong tâm thầm nhủ, thật muốn lập tức băm nhỏ cô ta ra!
“Có điều đây là người em trai Hàn Cảnh Thìn đưa đến, tôi đương nhiên sẽ cho gặp mặt, có điều, chỉ cho mình cô ta gặp.”
Lạc Phong chuyển giọng, trên mặt lại chỉ có nụ cười yêu mị vô hại.
Tô Noãn Noãn đi theo Lạc Phong, trong tim vẫn là nỗi lo lắng như trước, cô không muốn tin vào những gì hắn ta nói, Hàn Cảnh Thìn lại cùng đàn ông …
Trong căn phòng rộng lớn kia, một người đàn ông hơi gầy đang nằm thẳng trên giường.
Tô Noãn Noãn chạy qua.
Anh ta đang ngủ say, hoàn toàn khỏa thân, vòm ngực có đầy những vết tích hoan ái màu đỏ, trên cánh tay lại là dấu vết kim đâm dày đặc.
Đó là cái gì, Tô Noãn Noãn đều hiểu, cô thật không ngờ đến, cách có mấy tháng gặp lại, lại là tình cảnh như thế này.
Anh ấy ngủ rất nặng nề, thậm chí Noãn Noãn đang ở trước mặt cũng không hề biết.
“Cảnh Thìn … “
Cô gọi anh, đã không cất nổi tiếng nữa rồi.
Lông mày Hàn Cảnh Thìn hơi hơi nhíu lại, song lại không hề mở mắt, anh nghĩ rằng mình đang nằm mơ, trong mơ mới có thể có giọng nói của cô ấy.
Tô Noãn Noãn khóc nức nở, hai tay run rẩy phủ lên mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Cảnh Thìn … “
Cô tiếp tục gọi, gương mặt quen thuộc, mùi vị quen thuộc, chỉ có điều gầy đi quá nhiều.
Hàn Cảnh Thìn mở to mắt, trong lúc ý thức còn lờ mờ, khuôn mặt mà anh ngày đêm mong nhớ đã xuất hiện trước mặt anh.
“Noãn Noãn … “
Anh không thể tin được, mạnh mẽ ngồi dậy, nắm lấy tay cô.
“Sao em lại ở đây?”
Anh nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, bản năng dùng ngón tay giúp cô lau đi, lại ý thức được bản thân bây giờ đang lõa thể, trên ngực còn có những dấu vết kia.
Anh ngượng ngùng cúi thấp đầu, đang định hỏi Tô Noãn Noãn xảy ra chuyện gì, lại đột nhiên cảm thấy thân thể phát nóng lên.
Nghĩ đến nụ cười quỷ mị của hắn ta, trước khi anh ngủ còn đưa anh uống rượu vang, đột nhiên, anh hiểu ra là chuyện gì.
Hắn ta đã tính toán trước cả rồi!