Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ninh Nam cười càng lúc càng thâm ý, con ngươi màu đen đã mang theo sát ý, đối thủ trước mắt đã biết quá nhiều rồi.
“Chứng cứ thì không khó tìm, chỉ sợ anh … “
“Hàn Dật Thìn … “
Hàn Dật Thìn còn chưa nói hết, đã bị ba chữ này của Ninh Nam đột ngột làm gián đoạn.
Ba chữ này làm Hàn Dật Thìn ngây ra, anh ta hóa ra đã biết thân phận thật sự của mình.
Ninh Nam nhìn phản ứng của anh ta, cực kỳ mãn nguyện, anh ta có bí mật của mình, song, anh cũng có của anh.
“Tôi có thể biết được thân phận thật sự của Tô Noãn Noãn, đương nhiên cũng sẽ biết được về anh.”
Anh ta nói nhẹ nhàng, như thể đã rất dễ dàng lấy được bí mật này vậy.
Lần này, đến lượt Hàn Dật Thìn trầm lặng. Rất lâu sau, mãi đến khi điếu thuốc trong tay anh ta đã cháy hết, anh ta cũng hoàn toàn không hề biết.
Suy nghĩ đang quay lại mười sáu năm về trước.
Lúc đó, anh mới tám tuổi, là lúc lẽ ra phải được hưởng thụ sự thương yêu của cha mẹ.
Anh vẫn nhớ, ngày hôm đó, thời tiết rất đẹp, sáng sớm, anh và anh trai cùng đi học.
Song bố mẹ không đưa hai anh em họ đi học như ngày thường, mà lại đưa bọn họ đến phi trường.
“Mẹ, chúng ta đến đây làm gì?”
Hai đứa trẻ cùng đồng thanh mở miệng hỏi.
“Đừng hỏi nhiều như thế, hai anh em con hiện giờ phải tạm thời phân khai một thời gian, mẹ muốn gửi hai con đến hai đất nước khác nhau.”
Người mẹ trẻ tuổi ôn nhu an ủi.
“Tại sao, con không muốn phân khai với em trai đâu.”
Cậu bé Hàn Cảnh Thìn kháng nghị nói.
“Mẹ, con cũng không muốn!”
Hàn Dật Thìn vừa nghe đến cũng cuống lên, hai cậu bé đều nắm lấy áo mẹ,
“ Con muốn đi học cùng anh trai mà.”
“Không kịp nữa rồi, tìm máy bay nào đi nước ngoài nhanh nhất để đi.”
Bố của bọn họ, cái người có gương mặt đẹp trai song vĩnh viễn lại rất nghiêm nghị, lúc đó cũng biến thành lo lắng không yên.
Vì vậy, bọn họ theo hai người hầu cận có thể tín nhiệm được, anh trai bị đưa đi Canada, em trai bị đưa đi Colombia.
Hàn Dật Thìn vẫn nhớ rõ hình ảnh mẹ khóc lúc đó, như thể mưa đang rơi trong trái tim anh vậy.
Rất nhiều năm sau, cho dù anh cuối cùng cũng đã ở đất nước đó làm ra rất nhiều chuyện động trời, cứ nghĩ đến nước mắt của mẹ lúc đó, anh vẫn có một cảm giác như mưa đang rơi trong tim mình, chỉ là lúc này, trong tim anh đã có thêm một cảm xúc nữa, đó là thù hận.
Lúc mới sang, người hầu đưa anh đi bỗng mất tích không giải thích, bỏ lại anh một mình ở nước ngoài, không nơi nương tựa. Anh đã từng là côn đồ, từng làm phục vụ, thậm chí còn làm cái loại kĩ nam để lấy lòng đàn ông như ở Yêu Kiều, anh vẫn sống sót được.
Cũng có thể nói nhờ vào sự tin tưởng mà sống sót được, chính là anh muốn quay về nước tìm cha mẹ mình, anh không biết năm anh lên tám tuổi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà bố mẹ lại bỏ rơi anh như vậy.
Lớn lên một chút anh cuối cùng cũng đã không quá đỗi vô dụng, nhưng anh cũng đã nhìn thấy cha mẹ anh trên truyền hình, còn có anh trai mình nữa, bọn họ hạnh phúc như vậy, còn là chủ tịch và tổng giám đốc của Hàn thị, hoàn toàn quên mất còn có một người em trai đang phải chịu khổ ở nước ngoài.
Sự thù hận của anh bắt đầu từ lúc đó, bọn họ càng hạnh phúc, anh lại càng có cảm giác mình bị bọn họ bỏ rơi. Tại sao sau nhiều năm như vậy, bọn họ không hề đến tìm anh, dựa vào năng lực hiện tại của họ, lẽ nào lại không tìm được sao?
Anh bắt đầu đấu tranh, bắt đầu nỗ lực để xuất nhân đầu địa ( vượt trội hơn hẳn người khác), anh phải về nước, trả thù bọn họ thật khắc nghiệt, đặc biệt là kẻ gọi là anh trai đã lấy mất một nửa sủng ái của anh kia, anh muốn lấy được tất cả của hắn, thậm chí nhiều hơn nữa …
“Anh đã biết tôi là Hàn Dật Thìn, chuyện của chúng ta, sẽ không kết thúc sớm thế này được, mười sáu năm trước, là Ninh gia nhà các người hại gia đình tôi li tán!”
Mở miệng lần nữa, giọng điệu của Hàn Dật Thìn đã không còn bình tĩnh được nữa.