Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thực ra hiện giờ điều Ninh Nam lo lắng nhất, là thái độ của Tấn Tịch, nếu như sau khi Ninh Manh phải chịu đựng nỗi nhục nhã to lớn như vậy xong, Tấn Tịch lại bởi vì chuyện này mà không cần con bé nữa, cũng đều lcó thể hiểu được nguyên nhân, nhưng đây là em gái của anh, cho nên anh vô cùng hi vọng, Tấn Tịch có thể kiên trì ở bên Ninh Manh, không để con bé phải chịu đựng thêm sự đả kích lớn nào nữa.
Bốn người theo chiếc xe đẩy Ninh Manh kia đi về phòng bệnh.
Ninh Manh vẫn còn chịu tác dụng thuốc mê chưa tỉnh, nên vẫn còn đang hôn mê.
Biểu tình của mọi người đều rất trầm trọng, tất cả đều ở lại bên cạnh giường chờ cô ấy tỉnh lại.
Dựa vào tính cách của Ninh Manh, có lẽ khi tỉnh lại, không thể tiếp nhận được sự thật này, sẽ làm loạn trời loạn đất lên mất.
Hai tiếng sau, Ninh Manh tỉnh lại.
Đôi mắt mở to, song lại không còn sắc màu như trước đây nữa.
“Ninh Manh, cô tỉnh rồi?”
Noãn Noãn là người đầu tiên phát hiện ra, cô từ đầu vẫn túc trực suốt bên giường bệnh.
Mọi người đều vây lại, đỡ cô ấy ngồi dậy, Ninh Manh không hề nhìn ai cả, chỉ vô hồn nhìn đăm đăm về một điểm nào đó.
“Ninh Manh, em hiện giờ thấy thế nào rồi?”
“Ninh Manh, con nhìn mẹ đi, con đã được an toàn rồi.”
“Ninh Manh, anh trai ở đây, không có ai dám động đến em nữa đâu.”
Mỗi người một câu, song Ninh Manh vẫn là không nói gì, cũng chẳng nhìn bọn họ lấy một cái, dường như phòng bệnh này, căn bản là chẳng có ai cả vậy.
“Ninh Manh, con đừng dọa mẹ … … “
Hình Tuệ không nhịn được nữa bắt đầu nức nở, nắm lấy tay cô, lòng bàn tay cô lạnh lẽo, đang hơi hơi run rẩy.
“Đừng sợ, con đã được an toàn rồi.”
Hình Tuệ biết cô vẫn còn đang sợ hãi, song cô đến một câu cũng không đáp lại, phản ứng như thế này, làm bọn họ càng thêm lo lắng.
“Ninh Manh … … “
Tấn Tịch nắm lấy tay cô, vẫn như trước đây sủng nịnh gọi cô.
Trong mắt Ninh Manh lướt qua một tia chấn động, bản năng mà trốn vào trong chăn, lại bị Tấn Tịch kéo lại.
Anh ta có thể hiểu được, cô hiện giờ cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp anh nữa.
“Cô rốt cuộc sao thế này? Nói một câu được không? Để cho chúng tôi được yên lòng?”
Noãn Noãn thấy cô ấy đến Tấn Tịch cũng không để ý nữa, cũng bị dọa theo.
“Tôi đi gọi Trần Tiểu Dương đến.”
Ninh Nam không nhịn được nữa đứng dậy, mím chặt môi, lại có chút nghẹn ngào, anh không thể chịu được vốn dĩ là hoạt bát năng động như vậy, em gái thường xuyên gây gổ với anh lại biến thành thế này, sự trầm mặc của con bé so với gào khóc còn làm người ta thương tâm hơn.
Ninh Nam đứng ở bên ngoài một lúc, trấn tĩnh lại tinh thần rồi mới đi tìm Trần Tiểu Dương, trong quá trình này, anh ta cũng đã hỏi kỹ bệnh tình của Ninh Manh.
Mặc dù Noãn Noãn đã kể lại toàn bộ mọi chuyện, nhưng đối với quá trình xảy ra bạo lực đó, cô không hề nói nhiều, còn Ninh Manh bị thương có bao nhiêu thê thảm, anh ta là từ miệng Trần Tiểu Dương mà mới biết được.
Nắm chặt tay thành quyền, Ninh Nam quyết tâm, dù cho có phải đào ba tấc đất lên anh cũng phải tìm ra được chủ mưu, trả lại hắn mười lần một trăm lần, báo thù vì Ninh Manh!
Lúc đẩy cửa bước vào, thấy Hình Tuệ vốn dĩ luôn kiên cường cũng đã khóc không thành tiếng, dường như muốn cầu Ninh Manh mở miệng, cô ấy vẫn là một chút phản ứng cũng không có.
“Tiểu Dương, cậu xem xem cô ấy sao thế? Có phải thanh âm bị sao rồi không?”
Tấn Tịch lo lắng nhìn Ninh Manh, nắm chặt lấy tay cô ấy, muốn ổn định thân thể run rẩy của cô ấy.
Trần Tiểu Dương kiểm tra một hồi, thanh âm không có gì bất thường, cuối cùng đạt được kết luận là: Cô không phải không nói được, mà là cố ý không nói, đây là ý thức muốn tự bảo vệ bản thân, là một loại biểu hiện của bệnh thái do sau khi phải chịu kích động quá lớn.
Nghe Trần Tiểu Dương giải thích xong, mọi người mới bỏ xuống được nỗi lo trong tim, ít nhất giọng nói của cô ấy cũng không có vấn đề gì, chỉ cần qua được chướng ngại về tâm lý, sau này sẽ có thể nói được.
“Ninh Manh … … “
Tấn Tịch lại gọi cô, anh nhìn ra được, khi anh gọi cô, trong mắt cô vẫn có chút biến đổi.
“Ninh Manh, chúng ta kết hôn nhé … … “
Nắm chặt lấy tay cô ấy, thâm tình mà kiên định nhìn cô.