Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở cửa thang máy, hai người đối mắt nhau, dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt u ám của Tấn Tịch giăng đầy sương mù không nhìn rõ được cảm xúc, Noãn Noãn hoảng loạn chỉ có thể đứng ngây ra đó.
Hàn Dật Thìn, vẫn đang đắm chìm trong nụ hôn với Noãn Noãn, nụ hôn của anh ta đã từ môi dần dần chuyển rời xuống dưới, dừng lại trên xương quai xanh của cô nhẹ nhàng cắn lấy.
Mùi vị của cô quá ngọt ngào, mỗi một lần hút lấy, dường như lục phủ ngũ tạng đều được kết dính lại cùng nhau vậy.
“Tấn Tịch … … “ Noãn Noãn chỉ cảm thấy trong đầu có một dây thần kinh nào đó đã đột nhiên đứt rồi, cố sức đẩy Hàn Dật Thìn ra, đuổi theo hướng của Tấn Tịch.
Trời ơi ~ bản thân vừa rồi đã làm gì thế này, làm sao lại có thể để cho Tấn Tịch nhìn thấy những điều này chứ.
“Em muốn chạy!” Hàn Dật Thìn một tay nắm lấy cổ tay cô, tay kia ôm lấy eo, đem cô dính sát vào thân thể mình.
“Em từ lúc nào lại câu kết với cả Tấn Tịch thế hả? Vị hôn phu của em gái Ninh Nam, em đây là đang báo thù Ninh gia sao? “ Trêu đùa mà nhìn cô, giọng điệu của anh ta lại mang đầy sự châm biếm.
“Anh nói linh tinh cái gì thế!” Noãn Noãn trong tim run rẩy một cái, cô ghét vô cùng cách nói này.
“Em đã tự châm lửa lên trên người tôi, lại định không dập lửa mà đi sao?” Anh ta nắm chắc lấy cổ tay cô, lực đạo càng mạnh thêm mấy phần, nhìn thấy sự giận dữ cùng uất hận trong mắt cô, anh ta lại chỉ muốn được mạnh mẽ mà làm đau cô.
“Đến đây đủ rồi … … “ Cô tức giận, mắt thấy Tấn Tịch đã bước ra khỏi sảnh chính.
“Đến đây đủ rồi … …? Lần trước ở phòng ăn kia, chuyện của chúng ta còn chưa xong, hôm nay, liệu có phải là nên bù đắp không?”
Anh ta thậm chí không cần biết đây là nơi công cộng, tiến đến bên tai cô, liếm lên vành tai.
Noãn Noãn rụt cổ lại, song lại thuận thế mà càng tiến sát vào trong lòng anh ta hơn.
Anh ta cười tà ác, nhìn cô như một con cừu nhỏ khó thuần phục, càng lúc lại càng thấy thú vị.
“Đây chính là khách sạn, tư thế lần trước, chúng ta nên làm lại một lần nhé … … “Anh ta nồng nhiệt nói những lời đáng xấu hổ kia, song lại đang nghĩ tới sự đẹp đẽ của cô, hạ thân bất giác mà cứng lên.
Chết tiệt! Anh ta thầm rủa một tiếng, mạch máu toàn thân đều đang tập trung vào phía cổ tay cô, lại càng lúc càng dùng lực mà nắm lấy cô.
“Đau quá … … “ Cô than nhỏ, đôi mắt ngập nước nhìn anh ta.
Cái cách giả bộ đáng thương này, anh ta liệu có thể nào sẽ thỏa hiệp?
Hàn Dật Thìn hừm một tiếng, lực đạo trên cổ tay cô cũng dần buông lỏng ra, con ngươi thâm sâu lóe lên như lưỡi kiếm trong làn gió lạnh.
“Dật Thìn … … “ Hạ Vi Điềm đột nhiên xuất hiện ở đầu cầu thang, nhìn tư thế thân mật của hai người kia, Hàn Dật Thìn đang kiên quyết không buông tay, dục vọng chiếm hữu trong mắt anh ta làm cô ghen ghét đến phát điên lên.
Trong mắt quét qua một tia đau thương, hít sâu một hơi, trên mặt lại khôi phục nụ cười khéo léo, bước tới trước mặt hai người họ.
“Ông chủ Vương tìm anh khắp nơi đấy, em đã bàn với ông ấy gần xong rồi, anh có muốn đi gặp ông ấy bàn bạc kỹ hơn không?”
Hàn Dật Thìn bất mãn nhìn cô một cái, trên gương mặt lại không có bất kỳ biểu tình giận dữ nào, bàn tay vẫn đang nắm chắc lấy cổ tay Noãn Noãn, giữ nguyên tư thế thân mật của họ.
“Cô đi bàn cùng ông ta là được, tốt nhất là tối nay ký xong hợp đồng, tôi tin vào năng lực của cô.”
Hạ Vi Điềm vốn vẫn còn mang chút hi vọng, định dựa vào việc công để anh đi với cô ta, kết quả lại là, vị trí của người con gái kia trong tim anh ta, lại còn quan trọng hơn những việc kia nhiều.
“Đi giúp tôi đặt một phòng.” Im lặng một lúc, Hàn Dật Thìn đột nhiên mở miệng, anh ta do dự một lúc, vẫn là ra lệnh với cô, trong tim dù có chút không nỡ, anh biết như thế này với Hạ Vi Điềm có bao phần tàn nhẫn.
Hạ Vi Điềm cứ ngỡ là mình nghe nhầm, toàn thân đều đông cứng lại, nụ cười khéo léo trên gương mặt kia đã không thể đeo lên thêm nữa, trong mắt dần dâng lên một màn sương mù.
Cô như thế này, còn có tự trọng nữa không?
“Hạ tiểu thư, Hàn tổng của các cô uống say rồi, cô mau đặt cho anh ta một phòng để nghỉ ngơi, tôi về trước đây.” Noãn Noãn tranh thủ cơ hội, song lại bị Hàn Dật Thìn giữ lấy chặt hơn.
“Tôi đúng là muốn nghỉ ngơi, nhưng là muốn cùng em nghỉ ngơi!” Trên khóe miệng anh ta mang theo nụ cười ám muội nhìn Noãn Noãn, “Tối nay em đừng mong chạy được.”
Nước mắt của Hạ Vi Điềm cuối cùng cũng không nhịn được mà rớt xuống, sự nhẫn nhịn trong bao lâu nay, đổi lấy, là sự lạnh lùng cùng tuyệt tình của Hàn Dật Thìn.
Giúp anh cùng cô gái khác đặt phòng, Hàn Dật Thìn, anh rốt cuộc có từng để ý đến em chút nào không? Cứ cho là em chỉ là một con vật nuôi của anh, em cũng có máu có thịt có tình cảm, đã bỏ công sức ra lâu như vậy, đạt được, lại chỉ là sự châm biếm cùng tuyệt vọng!
Xoay người, rời đi, buông tay, từ nay buông tay, người đàn ông tuyệt tình như vậy, cô đã được định là sẽ không có được, vậy thì việc gì phải lưu lại bên anh ta để phải chịu tổn thương như thế này.
Từng bước từng bước ra khỏi tiền sảnh, đôi chân run rẩy, dùng chút tự tôn còn lại của cô, tuyệt tình mà rời khỏi người đàn ông này.
Hàn Dật Thìn nhìn Hạ Vi Điềm rời khỏi, nước mắt của cô ta, bóng lưng run rẩy của cô ta, làm tim anh ta, có chút bất an.
“Buông tôi ra! Tôi không đi đặt phòng với anh đâu!” Noãn Noãn nhỏ giọng kháng nghị, trong tiền sảnh đôi lúc lại có người đi qua bọn họ, trên mặt đều là nụ cười kì quái.
“Không do em quyết định!” Hàn Dật Thìn trực tiếp kéo cô đến quầy tiếp tân.
“Hàn tổng, muốn đặt phòng nào?” Phục vụ ở quầy tiếp tân lễ phép tươi cười hỏi, ánh mắt lại không nhịn được mà quan sát Noãn Noãn.
Hàn Dật Thìn trầm mặc một lát, đột nhiên cười hỏi: “Có phòng tình nhân không?”
Gương mặt nhân viên phục vụ quét qua một mảng hồng, nhỏ giọng nói: “Có ạ, xin chờ chút.”
Noãn Noãn lần này là hoảng thật rồi, lần trước cô đã phải chịu nhục một lần, không muốn đem bán thân thể này một lần nữa, Hàn Dật Thìn nói muốn lấy phòng tình nhân, như vậy thà trực tiếp giết cô đi cho rồi!
Nhìn khắp bốn phía, trong đại sảnh, nếu như hét ầm lên để cầu cứu, cũng có thể sẽ thành công, nhưng kế hoạch của cô sẽ hoàn toàn bị làm hỏng, có điều hiện giờ cô lại chẳng nghĩ ra được cách nào khác cả.
Người đàn ông này, lần nào cũng ngoài nằm dự liệu của cô, rõ ràng đã lên kế hoạch như vậy, ai mà nghĩ ra được Hàn Dật Thìn lại điên cuồng như thế, trực tiếp kéo cô đi đặt phòng ở chỗ này.
Phòng tình nhân, cứ nghĩ tới là đã dựng hết cả lông lên.
“Được rồi ạ, Hàn tổng, đây là thẻ phòng của ông.” Phục vụ viên tươi cười đưa thẻ phòng cho Hàn Dật Thìn.
Suy nghĩ của Noãn Noãn bị câu nói này làm tỉnh ra, cô nhìn Hàn Dật Thìn, vừa hay lại đối diện lên ánh mắt anh ta.
“Chúng ta … … Trước tiên đi … … Ăn một chút đã nhé … … “ Hô hấp của cô cũng có phần khó khăn, rõ ràng là đang rất căng thẳng, muốn tìm cách để kéo dài thời gian.
“Sao, sợ không có đủ thể lực à? Yên tâm, tôi sẽ không làm em mệt đâu … … “Anh ta cố ý để âm lượng không quá nhỏ, làm nhân viên phục vụ bên cạnh, ai nấy đều nghe rõ mà đỏ cả mặt.
“Hàn Dật Thìn!” Noãn Noãn cắn chặt môi dưới, nhìn vẻ đắc ý của anh ta, lại không có cách nào để phản kích lại.
“Đừng có giở trò này ra với tôi, hôm nay là em tự dâng mình lên đến cửa, tối nay em không thoát được đâu … … “ Anh ta bên tai cô nói lời nói âm hận, biểu tình trên gương mặt lại là nụ cười của một quý ông, để tay ra theo tư thế mời, tự nhiên mà đem tay cô khoác lên cánh tay anh ta.
Noãn Noãn như khúc gỗ đi theo bước chân anh ta, đi vào trong thang máy.
Hàn Dật Thìn ôm chặt lấy cô, kiêu ngạo cao cao tại thượng, nhìn con mồi không thể thoát được này.