Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Noãn Noãn ngồi trên ghế xoay, đợi Ninh Nam đến.
Điều nằm ngoài dự liệu là, Ninh Nam lại không hề tức giận mà xông vào, ngược lại biểu tình vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến độ làm trái tim khó mà bình thường được của cô lại căng thẳng trở lại.
“Ngồi đi… … ” Cô cười khách khí, không hề đứng lên để tiếp đón, ưu nhã mà ngồi trên chiếc ghế xoay đó, cứ vậy mà nhìn anh.
Không thể không thán phục, kể cả khi xảy ra chuyện lớn như việc Ninh thị bị thanh lý này, biểu tình của anh vẫn bình tĩnh như vậy, thật không dễ a.
Ninh Nam không hề ngồi xuống, mà trực tiếp đi vòng qua bàn làm việc, bước đến bên người cô.
Noãn Noãn lại cảm nhận được một loại áp lực vô hình, đó là nỗi hoảng sợ khi vẫn còn làm tình nhân của anh ta mới có.
Ninh Nam không nói gì, nắm lấy cổ tay của cô, lực đạo rất lớn, tách hai tay sang hai bên, đôi mắt dán chặt vào vùng bụng của cô.
“Anh làm cái gì … …?” Noãn Noãn kháng nghị, thử giãy dụa mấy cái, lại vô vọng mà bỏ cuộc, bởi vì cô biết không địch lại được lực đạo của anh ta, chỉ là tư thế này, giống như cô hoàn toàn lộ ra trước mắt anh ta, làm cô có chút gượng gạo.
“Em rốt cuộc có mang thai không?” Biểu tình của anh âm lãnh, giống như là muốn ăn tươi cô vậy.
Biểu tình gương mặt Noãn Noãn đột nhiên cứng lại, không hổ là Ninh Nam, đầu óc suy nghĩ cũng nhanh thật, chỉ một chút công phu cũng đã nghĩ ra được manh mối.
“Trong tim anh đã có đáp án rồi không phải sao? Còn hỏi tôi làm gì!”
“Anh muốn được nghe em chính miệng nói ra … … ” Lời anh còn chưa nói hết, đã buông tay cô ra, tay đột nhiên hướng về vùng bụng của cô.
“Anh làm gì thế?” Noãn Noãn kinh ngạc lập tức đứng lên, lùi ra sau hai bước.
Biểu tình của anh ta vừa rồi giống như một con dã thú không có được con mồi của mình, toàn thân trên dưới đều phát ra sự nguy hiểm.
“Anh muốn được xác nhận!” Anh từng bước từng bước ép lại, tiến đến gần cô, khí thế cứng rắn kia lại mang theo cả hơi thở lạnh lẽo.
“Anh điên rồi sao! Anh làm sao để xác minh, không có đứa bé nào cả, vốn dĩ là không có đứa bé nào! Tôi đã lừa anh, chính là đã lừa anh!”
Noãn Noãn tự thấy có nguy hiểm, trong tình cảnh này, chỉ có thể hét ra sự thật, không để anh ta có thể thực sự làm ra hành động điên cuồng gì để khám thân cô cả.
Ninh Nam dừng bước lại, chỉ còn cách cô khoảng cách một bước, đứng im ở đó, giống như đã bị đóng đinh vậy, không có cử động nào.
Đôi mắt anh, dần dần trở nên ảm đạm, hoàn toàn mất đi ánh nhìn nguy hiểm … …
“Đoạn ghi hình em và Hàn Dật Thìn đó, là em gửi đến di động của tôi sao?” Anh hỏi, giọng nói bất lực vô cùng.
Rõ ràng biết được cái sự thật tàn khốc đó, song lại cứ muốn được tự tai mình nghe cô thừa nhận, cũng có thể chỉ như thế này, mới cam tâm tình nguyện mà nhận thua.
“Đúng … … “ Cô trả lời, để cho anh ta chết minh bạch, là sự nhân từ cuối cùng với anh ta.
“A … … Anh ta lại cam tâm nguyện để em lợi dụng, thật đúng là không đơn giản.”
Khóe miệng anh lộ ra một tia cười lạnh lẽo, tự chế giễu bản thân mình.
“Ở tiệc rượu tại HongKong, em đã tính được anh sẽ vì đoạn ghi hình đó mà đến tìm em, đúng không?” Anh tiếp tục hỏi, giọng nói lại càng vô lực hơn.
Noãn Noãn chèn ép tinh thần của mình xuống, không muốn bị giọng nói của anh ta làm mình bị dao động, “Đúng ……” Vẫn kiên định trả lời, song tim lại thấy đau hơn.
“Ha … … “ Vẫn là tiếng cười tự chế giễu đó, sự đau khổ làm người khác thương tâm vô cùng.
“Anh cưỡng ép em lên phòng cũng là nằm trong kế hoạch của em đúng không? Lấy bao! Ha … … Là em cố ý nhắc nhở anh sao?”
“Đúng … … ” Noãn Noãn thật hi vọng sự đau khổ này có thể mau chóng kết thúc.
Cô cảm thấy lúc này mình như một tội phạm bị bức cung vậy, bị người ta trói lên trên giá treo dùng cực hình để bức cung, mặc dù không có sự dày vò về thể xác, nhưng sự dày vò trên tinh thần này còn đau khổ gấp một trăm lần so với sự đau khổ kia.
“Người ở bệnh viện, bao gồm cả tờ kết quả kiểm tra kia đều là bị em mua đúng không? Em lợi dụng đứa bé để làm anh mềm lòng sao?”
Giọng nói của anh, đã có chút run rẩy, giọng điệu thương tâm vô cùng.
“Đúng … … “ Noãn Noãn như bị anh lây truyền sang, chỉ một từ đó, mà cô cũng vô cùng khó khăn mới bật ra được.
“Em sớm đã dự liệu được việc anh sẽ dùng kế hoạch cải tạo đô thị làm con bài để đổi lấy đứa bé, cho nên, tất cả những việc này, đều là do em rắp tâm tính toán, chỉ để, làm Ninh thị bị thanh lý sao?”
Câu hỏi của anh từng câu lại tàn khốc hơn từng câu, Noãn Noãn chỉ cảm thấy cổ họng giống như có một cục bông chẹn vào, muốn trả lời song bị nghẹn lại không thể phát ra âm thanh được.
“Em đã lợi dụng tình cảm của anh đối với em … … “ Anh không đợi cô trả lời, giọng điệu thương tâm tuyệt vọng như muốn chết đi, chỉ một câu nói ngắn ngủi như vậy mà làm cho tim cô đột ngột bị đánh gục.
Nước mắt, cứ nhẹ như vậy mà rơi xuống, không có nghẹn ngào, không có than khóc, chỉ từng giọt từng giọt rơi xuống.
Anh bước lên trước một bước, dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt của cô, sau đó đưa lên môi mình.
“Nước mắt … …? Đều nói nước mắt là mặn, nhưng của em, sao lại đắng vậy, không có nhiệt độ, Tô Noãn Noãn, anh thật không nhìn rõ được, ai mới là thực sự là em.”
“Cái tôi muốn báo thù, mới thực sự là tôi.” Cô thành thực đáp lại.
Anh dừng lại một chút, song đều là những lời trong dự liệu của anh.
Nâng tay lên, ngón tay luồn vào trong mái tóc cô, động tác rất nhẹ nhàng, chỉ là con ngươi vốn dĩ u ám kia lúc này đã mất đi nốt sắc màu còn lại.
Noãn Noãn không hề trốn tránh, cô biết, anh vẫn còn lời muốn nói.
“Bởi vì cha em, để cha anh phải tự sát vì một người phụ nữ, đây là Tô gia nhà em nợ chúng tôi. Anh đã giết cha em, đây là anh nợ em. Trong hôn lễ anh từ bỏ em, đây là anh nợ em. Em để anh giết chết con của chúng ta, đây là chúng ta cùng nợ lẫn nhau. Hiện giờ, em làm cho công ty của anh phải đối mặt với việc bị thanh lý, đây là em nợ anh. Sự dây dưa giữa chúng ta vốn dĩ không tính rõ được, Noãn Noãn, em nói xem chúng ta còn phải tiếp diến thế này tiếp sao? Anh có phải báo thù hành động lần này của em không?”
Khi một con người liều mạng muốn trút ra nỗi hận khắc cốt trong lòng, thì chính một tình yêu cũng khắc ghi trong lòng như vậy là điều khó có thể che giấu nhất.
Hai người họ đều biết, cùng với lúc làm tổn thương đối phương, thì cũng là lúc đang tổn thương chính mình.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, tình yêu của hai người họ cũng sẽ bị hủy diệt theo thù hận mất.
“Anh chịu buông tay sao?” Cô hỏi, thực ra trong lòng thầm nói vẫn còn một thư anh đang nợ cô, mà anh không hề biết.
“Anh đồng ý.” Anh dùng giọng nói thấp thấp khàn khàn nơi cổ họng song rất kiên định.
“Ninh thị bị thanh lý, anh không trách em, bởi vì những gì chúng ta nợ nhau, không chỉ có thể này.”
“Hi vọng chúng ta đến đây là chấm dứt… … “ Cô cũng mệt rồi, ngày nào cũng lên kế hoạch để báo thù, trước giờ đều không được cảm nhận niềm vui.
Ninh Nam nhìn cô, chỉ có thể gật gật đầu, xoay người, song khi bước đến cửa, lại dừng bước.
“Ninh Ngạn.” Anh đột nhiên nói ra một cái tên. ( Ngạn: mang ý nghĩa học giỏi, có đức có tài.)
Noãn Noãn đứng ở đó, không hiểu được ý nghĩa lời anh.
“Đây là … … Cái tên anh định đặt cho con chúng ta.”
Giọng anh đã khàn đặc, hóa ra khi hi vọng bị dập tắt chính là cảm giác này.
Noãn Noãn ngây ra, chỉ cảm thấy tim mình như bị sợi dây thép quấn lại, càng quấn lại càng chặt, từng sợi thép sắc bén kia đang thắt vào sâu bên trong, nỗi đau đớn rất rõ ràng.
“Ninh Nam, vừa rồi anh nói, anh nợ tôi, với tôi nợ anh, thực ra vẫn còn một thứ mà anh nợ tôi, anh vẫn chưa nói đến.”
“Là cái gì … …?”
“Lần trước sau khi tôi xảy thai, phải ở bệnh viện nửa tháng, lúc xuất viện, Trần Tiểu Dương có nói với tôi, tôi đã mất đi khả năng sinh sản.”
Cô nỗ lực dùng giọng điệu trần thuật để nói chuyện này, song nội thâm lại không ngăn được nỗi đau đớn.
Ninh Nam như một bức tượng đứng ở nơi đó, anh biết được cô không hề nói đùa, mất đi tư cách làm mẹ, cô ấy đã phải chịu đựng sự đau khổ đến nhường nào.