Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà mối vội vàng chạy đến.
Tôi là con nha đầu sống hay c.h.ế.t không quan trọng nhưng tân nương thì không thể xảy ra chuyện được.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng thét chói tai xé toạc không gian.
Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống vang lên: [Cảnh báo! Phó bản xuất hiện quỷ vật vượt cấp, độ khó phó bản được nâng lên cấp S.]
[Xác suất một phần vạn cũng bị cô gặp phải, cô đúng là một kẻ xui xẻo "may mắn"! Tiểu Hi.]
Tiếng thét đến nhanh rồi đi cũng nhanh, kéo dài chưa đến một giây đã đột ngột im bặt.
Sau đó là một tiếng ‘ầm’, hình như có vật nặng rơi xuống đất.
Tôi quay đầu lại, thấy đầu của bà mối nảy lên khỏi mặt đất.
Mắt bà ta trợn trừng, từng lỗ chân lông đều toát ra vẻ sợ hãi.
Cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất mấy vòng.
Ngay khi tôi tưởng bà ta sẽ dừng lại, cái đầu đột nhiên quay ngoắt lại.
Rồi chạm phải ánh mắt của tôi.
Trong khoảnh khắc nhìn nhau, nỗi sợ hãi của bà ta biến thành cơn thịnh nộ.
Miệng há to, một luồng khí đen phun ra.
Khí đen nhanh chóng ập đến, khi đến gần tôi thì hóa thành một bàn tay khổng lồ.
Trong nháy mắt, trời đất tối sầm lại, không khí xung quanh cũng trở nên loãng hơn.
Không cần phải nghi ngờ, nếu bị bàn tay khổng lồ này đánh trúng, đầu tôi chắc chắn sẽ nổ tung tại chỗ.
[Mau tránh đi!]
[Bà già c.h.ế.t tiệt! Có bản lĩnh thì đi trả thù cô gái áo xanh đi, bắt nạt kẻ yếu, c.h.ế.t là đáng đời!]
[Hu hu hu, tôi không dám nhìn nữa.]
Làn đạn tràn ngập tiếng than khóc.
Tôi ngây người nhìn chằm chằm vào luồng khí đen, không né tránh.
Cuối cùng cũng phải c.h.ế.t sao?
Tôi nhắm mắt lại, bình tĩnh đón nhận cái chết.
Nhưng cơn đau tưởng tượng đã không đến.
Ngược lại, sức nặng ngột ngạt trên người cũng biến mất.
Chẳng lẽ bây giờ tôi đã c.h.ế.t rồi?
Chỉ là tốc độ quá nhanh nên không cảm nhận được?
Nghĩ vậy, tôi mở mắt ra.
Vẫn là khung cảnh ban nãy nhưng khác biệt là, vị trí đầu của bà lão lúc nãy đã trống không, cứ như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
"Dậy đi."
Bên tai vang lên một giọng nữ dễ nghe.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy cô gái áo xanh đang nhìn tôi với ánh mắt vô cùng kỳ quặc.
Làn đạn: [Mau đứng dậy! Đại boss đã lên tiếng, đừng có lề mề nữa.]
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
[Nghênh bảo nghe lời, ngoan ngoãn đứng lên, chúng ta cố gắng sống sót thêm một chút nữa.]
"Dậy đi."
Cô ấy lặp lại lần nữa nhưng lần này giọng điệu rõ ràng đã dịu dàng hơn rất nhiều.
"Tại sao?"
Tại sao lại cứu tôi?
Cô ấy nói: "Ta, Lục Phù Dao, còn đang sống lay lắt, ngươi dựa vào cái gì mà chết?"
5
Đám cưới tiếp tục.
Tôi cõng "tân nương" lên kiệu hoa, sau đó làm theo hướng dẫn ngồi vào chiếc xe nhỏ phía sau.
Chiếc xe nhỏ này có tên là Lê giá, là một chiếc xe ba bánh hình vuông không có mui, bốn mặt đều có cửa sổ vuông nhỏ, không có rèm che, người bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo của người bên trong.
Lê giá không có chỗ ngồi, cộng thêm không gian bên trong chật hẹp nên người ta chỉ có thể đứng suốt quãng đường.
Đường xá gập ghềnh, xe cộ xóc nảy, người bên trong sẽ bị va đập lung tung.
Đôi khi va chạm quá đau, ‘kiệu’ nha đầu sẽ khóc.
Thấy ‘kiệu’ khóc, khán giả càng thêm phấn khích.
‘Kiệu’ khóc trừ tà, đây là chuyện tốt lành.
Vì vậy, không ít gia đình cưới xin sẽ cố tình tìm đường gập ghềnh để đi.
Đội ngũ bắt đầu di chuyển.
‘Kiệu’ giá rung lắc, ngay cả tôi cũng không thể khống chế được mà lảo đảo.
Kỳ lạ, đây rõ ràng là đường chính, sao mới bắt đầu đã rung lắc dữ dội như vậy?
Tôi không nhìn rõ nhưng làn đạn lại thấy rất rõ ràng:
[Nhìn bánh xe kìa, bọn họ buộc đá vào bánh xe!]
[Chết tiệt! Quả thật là vậy, quá hèn hạ!]
[Rốt cuộc là ai nghĩ ra cái tục lệ này vậy? Bị bệnh à! Kết hôn làm gì phải làm mấy trò này? Ngụ ý này ngụ ý kia, toàn làm mấy thứ viển vông. Hành hạ người sống như vậy, trời đất phù hộ mới là lạ!]
Hai bên đội ngũ đón dâu, khán giả xì xào bàn tán:
"Ôi chao! Vẫn là nhà họ Lưu có cách, trực tiếp buộc đá vào bánh xe, cứ mỗi vòng quay lại xóc nảy một lần, ‘kiệu’ nha đầu xinh đẹp như vậy, e là chịu không nổi mấy cái, ha ha ha ha."
"Từ nhà họ Thẩm đến nhà họ Lưu cách nhau hai dặm, cứ xóc nảy như vậy suốt dọc đường, e là trên người ‘kiệu’ nha đầu này không còn một miếng thịt lành nào mất, thật khổ cho Lưu thiếu gia phải lấy người phụ nữ như vậy."
"Ha ha ha, có mất mới có được, đây không phải là để cầu may mắn sao? Lần sau con trai ta cưới vợ, cũng làm như vậy."
Tôi nghe mà nhíu mày.
Chỉ vì cầu may mắn mà có thể coi thường mạng sống của người khác sao?
"Chịu đựng một chút, lát nữa ta sẽ đến cứu ngươi."
Là giọng của Phù Dao.
Tôi yên tâm.
Ngay khi tôi đang chờ đợi sự giải cứu, phía trước vang lên một trận náo động.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");