Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
An Nhiên là kiểu người không làm thì thôi, khi đã quyết tâm thì ba ngựa chín trâu cũng không kéo nổi.
Cô điên cuồng học làm bánh, đăng kí các khóa học ngắn hạn, học hỏi các kênh làm bánh nổi tiếng trên mạng, kiên trì rèn luyện tay nghề gần như cả ngày đêm, cuối cùng cũng có thể làm ra những sản phẩm có thể lên được mặt bàn.
Nửa năm sau khi ba mẹ An mất, dưới sự cổ vũ của Quỳnh Anh, An Nhiên mở lại tiệm bánh Gia An.
Khách cũ của tiệm dần trở lại, tuy không còn bánh bông lan kem trấn tiệm như xưa nhưng tiệm nhỏ nằm gần khu văn phòng và khu thương mại, nên khách vãng lai cũng không ít.
Kĩ năng làm bánh của An Nhiên chỉ là nghiệp dư, coi như kế thừa chút thiên phú của ba An, mới có thể làm ra một ít kiểu bánh ngọt ngào thơm ngon, thành công nhất phải kể đến bánh su kem trứng béo ngậy, ngon miệng mà không ngán. Cô cũng luôn tìm cách làm mới các loại bánh ngọt, ví dụ như các loại bánh ít đường giảm cân dành cho chị em phụ nữ, nhân viên văn phòng quanh đây rất ủng hộ các loại bánh ít đường như vậy.
Tuy nhiên, An Nhiên vẫn canh cánh trong lòng hương vị bánh kem dâu ngày xưa, không lúc nào quên rèn luyện cách làm bánh của ba An. Mặc dù làm thế nào cũng không giống. Vốn tiệm nhỏ mới mở cửa trở lại, An Nhiên cũng không biết tính toán thu chi thế nào, cô nghĩ chỉ thuê thêm một thợ phụ làm bánh, còn cô sẽ chạy qua chạy lại giữa bếp bánh và quầy thu ngân.
Lúc trước mẹ An có treo một chiếc chuông gió ở cửa ra vào, khách mở cửa sẽ nghe tiếng leng keng đinh linh, ở trong bếp bánh cũng nghe rõ mồn một. Hiện tại An Nhiên vẫn giữ lại chiếc chuông gió cũ kĩ đó, khi nghe tiếng reo đinh đang, cô sẽ chạy lên phía trước phục vụ.
Trong hai năm đầu An Nhiên khổ không kể xiết, vừa quản lý tiệm bánh vừa phải làm việc trong bếp còn kiêm luôn nhân viên phục vụ. Mỗi khi đêm về cô đều mệt đến không nâng nổi cánh tay. Vậy mà thoắt cái cô đã hai mươi hai tuổi, công việc kinh doanh trong tiệm tạm thời ổn định, cô mới dám mướn thêm một nhân viên phục vụ.
Mấy hôm nay khí trời trở lạnh lại hay có mưa phùn, các loại bánh donut ít đường vừa chiên vàng giòn bán rất chạy. Thời gian dần vào cuối năm, nhiều công ty đều tổ chức ăn tất niên, tiệm bánh có không ít đơn hàng, An Nhiên và Đăng Khôi bận rộn làm việc, thời gian trôi nhanh cũng không ai để ý.
Buổi chiều, An Nhiên chuẩn bị xong nguyên liệu cho ngày mai rồi ra trước tiệm xem xét. Cô đưa mắt nhìn trời chiều qua cửa kính lớn, bên ngoài bầu trời âm u, mây đen dày đặc, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng sấm rền vang. An Nhiên nhìn đồng hồ tranh thêu chữ thập trên tường, giữa mười hai con số là bức tranh bé gái ôm dâu tây đỏ do chính tay mẹ An thêu, kim giờ đang chỉ số năm.
"Anh cả, Xuân Mai tan ca đi, hôm nay đóng cửa nghỉ sớm chút. Hai người tranh thủ về kẻo trời mưa."
Đăng Khôi từ trong bếp bánh nói vọng ra: “Anh còn đang dở tay, xong việc sẽ về.”
Đăng Khôi theo ba An học nghề bánh, không được bao lâu thì ba An mất. Lúc cửa tiệm đóng cửa hơn nửa năm, Đăng Khôi cũng mất tung mất tích. Nhưng khi An Nhiên mở lại tiệm bánh Gia An, anh đột ngột trở lại xin làm việc.
Quỳnh Anh nói Đăng Khôi vô cùng có vấn đề, không thể tin tưởng được. An Nhiên không suy nghĩ nhiều như vậy, cả ngày cô làm việc quần quật, có Đăng Khôi phụ giúp cô mới có thời gian rảnh rỗi uống ngụm nước. Vả lại, toàn bộ tài sản của cô chỉ có căn tiệm nhỏ này, người ta muốn chiếm tiện nghi cũng khó.
Xuân Mai là lính mới được nhận vào tiệm, đang là tân sinh viên, coi như là đàn em cùng trường đại học với An Nhiên và Quỳnh Anh.
Tuy Quỳnh Anh đã tốt nghiệp, nhưng cô vẫn tham gia vào diễn đàn của trường đại học, tin tức này nọ vẫn luôn được cập nhật kịp thời. Cho nên mới biết chuyện nhà của Xuân Mai ở huyện nhỏ, rất cần việc làm để trang trải chi phí sinh hoạt ở thành phố. Khi Quỳnh Anh bảo có đàn em muốn tìm việc bán thời gian, An Nhiên đang cần nhân viên bán hàng liền nhận vào.
Xuân Mai làm việc bán thời gian, mỗi ngày bốn năm tiếng, tùy thời khóa biểu lên lớp. An Nhiên cũng hiểu hoàn cảnh của đàn em, tuy giờ giấc làm việc không cố định, nhưng lương bổng cũng không bị chèn ép. Những ngày trời mưa thế này, cô cho nhân viên về sớm, tiền công vẫn trả đầy đủ.
Hôm nay được cô chủ cho về sớm, Xuân Mai liền vui mừng như mở cờ trong bụng, lập tức lấy điện thoại gởi tin nhắn cho bạn, sau đó xách túi vải rời đi.
Vừa lúc Xuân Mai bước ra ngoài, vài phút sau cô nàng Quỳnh Anh đột ngột chạy vào tiệm, tay còn liên tục giũ nước mưa trên tóc và áo khoát.
An Nhiên trở vào bếp thì nghe tiếng Quỳnh Anh inh ỏi trong tiệm, cô vội chạy trở ra.
"Hello tình yêu, bên ngoài mưa nên chị vào đây trú một lúc."
Thỉnh thoảng Quỳnh Anh sẽ chạy đến giúp trông tiệm, sẵn tiện nêm nếm vài miếng ngon ngọt hoặc ăn tối cùng An Nhiên.
An Nhiên nhìn ra ngoài, thấy mưa trắng xóa đất trời, cơn mưa này đúng là đến nhanh thật, Xuân Mai vừa đi chắc sẽ bị ướt như chuột lột mất.
An Nhiên lo lắng hỏi: "Chị thấy Xuân Mai bên ngoài không? Hôm nay cô ấy không mang dù, từ đây đi đến bến xe buýt sẽ ướt mất."
Quỳnh Anh xua tay, chua ngoa nói: "Cô ấy có xế hộp đón đi rồi, không ướt đâu mà lo."
An Nhiên định hỏi xế hộp ở đâu ra, thì có người ngắt lời cô.
"Anh vừa làm xong kem trứng đã để vào phòng lạnh, sáng mai Dâu tây nhỏ có thể ngủ thêm chút, không cần dậy sớm quá."
Chàng trai vừa lên tiếng có thân hình thon dài, nước da trắng trẻo, thong thả bước ra khỏi bếp bánh. Tóc màu nâu sậm hơi gợn sóng, mắt phượng mày ngài, ngũ quan hết sức đẹp đẽ, khí chất trong trẻo như diễn viên thần tượng. Quan trọng là giọng nói thanh thoát dễ nghe, dễ làm người ta cảm mến.
An Nhiên cười nói: “Cảm ơn anh cả nhé.”
Trong tiệm từ thời ba An đã quy định đầu bếp mặc đồng phục trắng, tuy là tiệm nhỏ nhưng vẫn quy củ, sạch sẽ, cho nên kinh doanh khá tốt. Đăng Khôi mặc đồng phục bếp màu trắng, nhìn hết sức bắt mắt, khách nữ thường xuyên xếp hàng dài từ quầy bánh ra đến cả ngoài hiên, chỉ để nhìn anh lâu thêm một chút.
Đăng Khôi vừa đi vừa cởi tạp dề, gấp lại gọn gàng rồi bỏ vào sọt quần áo bẩn. Bởi vì trời nóng nên anh mặc áo ngắn tay, đường cong cánh tay thoát ẩn thoắt hiện, mấy ngón tay dài trắng trẻo như ngó sen làm người khác phải ao ước, dĩ nhiên không ngoại trừ Quỳnh Anh.
Bàn tay đàn ông sao mà đẹp đến thế không biết.
An Nhiên ranh mãnh kề tai Quỳnh Anh nói nhỏ: "Khí tiết đâu? Không phải chị bảo anh ấy có âm mưu xấu xa gì sao?"
Quỳnh Anh ngó lơ đẩy bạn già qua một bên, dùng giọng nói õng a õng ẹo khiến An Nhiên nổi đầy da gà, "Anh Khôi, hôm nay mưa lớn như vậy, ngoài đường vắng quá, anh có thể đưa em về nhà không?"
Đăng Khôi nhìn qua hai cô gái, nhẹ nhàng mỉm cười: "Có thể, nhưng phải đợi anh dọn dẹp đã."
"Không sao đâu". An Nhiên và Quỳnh Anh cùng lên tiếng, sau đó ngẩn ra rồi nhìn nhau, đúng là làm bạn thân bao lâu nay vậy mà không ăn ý chút nào.
Quỳnh Anh nói vậy nghĩa là cô chờ bao lâu cũng không sao. Nhưng ý của An Nhiên là Đăng Khôi không cần ở lại dọn dẹp.
Cô bạn Quỳnh Anh này, bề ngoài hay nói Đăng Khôi có ý đồ riêng không đáng tin, nhưng bản thân cô ấy lại không ngừng thả thính bếp phó Gia An. Quỳnh Anh luôn mồm nói tốt nhất là An Nhiên tránh Đăng Khôi càng xa càng tốt, còn bạn chí cốt như cô ấy không nhảy vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây.
Đối với suy nghĩ của Quỳnh Anh, An Nhiên nghĩ hai cô đúng là bạn thân, nhưng là kiểu “thân ai nấy lo” ấy.
Đăng Khôi cười khổ với thái độ đẩy thuyền của An Nhiên, cũng không nghe lời cô chủ nhỏ, xoay người vào bếp dọn dẹp.
An Nhiên nhún vai, đi vào quầy lấy nước nóng pha một bình trà hoa bá tước. Quỳnh Anh theo thói quen vui vẻ mở tủ kính lấy bánh ngọt mình yêu thích, hai cô gái nhỏ ngồi ngắm mưa, vừa uống trà vừa ăn bánh.
Quỳnh Anh xắn một miếng bánh mousse chanh dây, nói: "Hôm qua chị đây xem phim Quân Vương Bất Diệt, oppa Lee sao đẹp trai thế không biết! Khi nhìn anh ấy, chị đây đều có cảm giác oppa Lee như anh Khôi của chị đấy."
Quỳnh Anh lớn hơn An Nhiên gần hai tuổi, thường vẫn thích xưng chị này chị nọ với An Nhiên. Gia đình Quỳnh Anh có một gái hai trai, Quỳnh Anh là con gái đầu lòng, đã quen thể hiện quyền lực của chị cả.
Lâu rồi không có thời gian xem phim, nhưng Lee Min Ho thì An Nhiên vẫn biết: "Nhất chị rồi, ngày nào em cũng mệt tới muốn ngất đi, không còn thời gian theo đuổi oppa nữa rồi."
"Hừ, cưng phải nhanh mướn thêm nhân viên vào. Nếu không phải cưng là Dâu tây nhỏ, chị đây cũng không cho cưng cùng anh Khôi đứng cùng phòng bếp đâu. Nhớ là lúc nào cũng phải đứng cách nhau một mét, biết chưa? Nếu dám dính vào oppa của chị, chị đây nhất định làm cho em sống cũng không được chết cũng không xong."
An Nhiên từ bé đã sợ nhột, thấy Quỳnh Anh sà đến muốn cù mình, liền cười ha ha làm động tác cầu xin: "Nữ thí chủ, đao hạ lưu tình. Đời này em không dám giành oppa của chị đâu."
An Nhiên nói lời thật lòng. Cô rất quý mến Quỳnh Anh. Nhờ có cô bạn thân động viên tinh thần lúc cô đau khổ nhất, cô mới có thể trở lại cuộc sống bình thường, không còn là cái máy chỉ biết sống qua ngày nhờ hoài niệm.
Vả lại, nếu cô thật sự có tình ý với Đăng Khôi, thì điều đó đã phát sinh lúc ba mẹ An còn sống rồi. Đăng Khôi theo ba An học nghề hơn hai năm, thời gian này An Nhiên vẫn xem Đăng Khôi là đàn anh, có khi còn theo ba mẹ chọc ghẹo gọi Đăng Khôi là anh cả. Ba mẹ An quý mến Đăng Khôi cũng như con cái trong nhà.
Lúc ba mẹ An xảy ra tai nạn, Đăng Khôi không dự đám tang cũng không xuất hiện một thời gian. Sau khi tiệm bánh Gia An mở cửa trở lại, anh mới xuất đầu lộ diện.
Về tình về lý, chuyện này cũng có chút bạc bẽo không có tình người. Nhưng mà anh cũng không phải bà con họ hàng nhà họ An, không trách được.