Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 13: Fan não tàn 1
Nghe được lời Tô Thanh Hòa nói, Cao Tú Lan cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, lại vô cùng nóng ruột: “Mẹ không muốn con phải nấu cơm làm việc, thêm mệt thôi, nếu bị bỏng thì làm sao đây?”
“... Mẹ, con đã lớn thế này rồi, chung quy vẫn phải tìm cơ hội để hiếu thuận với mẹ. Mẹ ơi, mẹ vất vả rồi.”
Hốc mắt Cao Tú Lan đỏ lên, bà ấy quệt nước mắt, nói: “Mẹ nói rồi, cái nhà này chỉ có con gái của mẹ hiếu thảo nhất. Những người khác đều bụng dạ độc ác.”
Tô Thanh Hòa: “... Mẹ, vậy con chia những món này cho đám Nhị Nha nhé.”
Cao Tú Lan gật đầu đáp: “Chia đi chia đi, đám nhóc chết tiệt này không biết kiếp trước đã làm bao nhiêu chuyện tốt mà có thể ăn được món cô chúng nấu.”
Tô Thanh Hòa gật đầu, đúng vậy đó đúng vậy đó, tôi cũng không biết kiếp trước mình làm bao nhiêu chuyện tốt, lại có thể trở thành con gái của bà đây.
Đại Nha Tô Chính Nguyệt mười tuổi đang rửa rau trong thùng, Tô Mãn Nguyệt năm tuổi cũng ngồi xổm ở bên cạnh làm việc, ngay cả Tô Bán Nguyệt ba tuổi cũng xách cái ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh lần lượt đưa rau cho hai chị họ rửa.
Nhìn thấy Tô Thanh Hòa đi ra, ba đứa đều hơi sợ. Bình thường cô không hay quản chúng, nhưng nếu như bọn chúng chọc cô không vui, cô sẽ tìm bà nội để mách, còn nói nếu không nghe lời sẽ bị vứt bỏ. Trong làng có những đứa trẻ chết đói là do bị vứt bỏ.
Tô Thanh Hòa bị phản ứng của bọn nhóc làm lòng nhói một cái, cô cố gắng bày ra vẻ mặt tốt: “Đến đây đến đây, cô nấu món ăn ngon này, mau lại đây ăn đi.”
Ba đứa trẻ: “...”
“Cô, con muốn ăn, con muốn ăn.” Cháu trai lớn của nhà họ Tô – Tô Đại Bảo từ trong nhà chạy đến, phía sau, Tô Nhị Bảo mới hai tuổi cũng bò ra theo.
Không cần phải hỏi, mấy cái tên này đều do Cao Tú Lan đặt, bà ấy muốn sau này còn có thể có Tam Bảo, Tứ Bảo...
Hai đứa bé một trước một sau đi vào bếp, Tô Thanh Hòa chia cho bọn nhóc hai cái bát nhỏ để ăn, còn sót lại hơn một nửa thì chuẩn bị chia cho ba cô bé. Cô đang chuẩn bị gọi ba cô bé đến, Tô Mãn Nguyệt lại vịn vào khung cửa chảy nước miếng.
Tô Thanh Hòa vẫy tay: “Nhị Nha lại đây”, Cao Tú Lan đang đút cháu nội trai út ăn ở bên cạnh quát lên: “Con nhóc chết tiệt kia, cho chúng mày ăn thì ăn đi. Ăn thôi còn phải đợi cô chúng mày ba lần bốn lượt mời à. Có phải còn nên dập đầu lạy mời ăn không. Nếu không ăn thì sau này đừng ăn nữa, đói chết thì thôi.”
Ba đứa trẻ ở bên ngoài lập tức nhanh như chớp chạy đến, ngay cả Tô Bán Nguyệt ba tuổi cũng chạy nhanh hơn trộm.
Chỉ trong chớp mắt, ba đứa trẻ đã cầm chén đũa của mình đứng trước mặt Tô Thanh Hòa, chờ được chia thức ăn. Ánh mắt vẫn quay tròn nhìn vào cái bát lớn.
Tô Thanh Hòa vội vàng chia hết cho các cô bé. Mỗi người hơn nửa bát. Vừa chia xong, lập tức xì xụp lép nhép ăn. Dáng vẻ giống hệt như được ăn sơn hào hải vị.
Tô Thanh Hòa không kìm lòng được nói: “Mẹ, bình thường cho bọn nhóc ăn nhiều hơn một chút đi. Đây đói đến sắp hỏng rồi…”
“Sao không cho ăn chứ, không cho ăn đã sớm ném tới núi Ngưu Đầu rồi. Trong đội chúng ta đã ném biết bao nhiêu đứa trẻ rồi. Còn mạng để sống là được rồi, còn trông chờ được ăn no nữa. Bây giờ cũng đâu giống như hai năm trước. Vỏ cây cũng không đủ ăn, vậy mẹ cho chúng nó ăn cái gì đây.”
Cao Tú Lan cảm thấy người làm bà nội như bà ấy vô cùng tốt. Dù sao cũng không bỏ đói cháu mình.
Ba đứa trẻ nghe được lời bà nội nói, đều nhao nhao gật đầu.
Tô Thanh Hòa nhìn mấy đứa trẻ như thế, đột nhiên lòng hăng hái dâng lên, cô muốn nấu cơm!
Buổi tối đám người Tô Ái Quốc trở về rất muộn, bây giờ đang vào thời gian ngày mùa, cho dù không thu hoạch được hoa màu trong ruộng, cũng phải gặt những thứ khác. Mỗi ngày đều phải chờ mặt trời xuống núi mới có thể tan ca.
Bọn họ vừa về đến, Cao Tú Lan đã lẩm bẩm: “Thanh Miêu Nhi đối xử với các người tốt biết bao, biết các người bận bịu, còn nấu cơm cho con của các người ăn. Nó còn chưa ăn một miếng nào cả. Vậy mà các người đây không có lương tâm, cũng không lo lắng cho nó gì cả.”
Tô Thanh Hòa đang ngồi ngay cửa nghĩ mấy chuyện, nghe được lời này của Cao Tú Lan, lập tức vẻ mặt cô co rụt một cái.
Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa biết Tô Thanh Hòa nấu cơm nửa buổi chiều, không ngờ lại cho con của bọn họ ăn. Hai người xúc động ghê gớm.
“Em út, em đừng vất vả như vậy, bọn nó ăn ít một chút cũng không sao cả.” Tô Ái Quốc nói.
Tô Ái Hoa cũng gật đầu: “Em út, sau này muốn ăn cái gì cứ nói với anh, anh sẽ nghĩ cách.”
Tô Thanh Hòa: “... Anh, các anh đối xử với em thật là tốt.” Chị dâu đang ở sau lưng kìa, các anh thật là rộng rãi.