Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người nói là Tô thọt ở phía đông đầu thôn, lúc còn trẻ chân bị thương, không dễ gì mới tìm được người vợ rồi sinh mấy đứa con, bây giờ gặp phải năm đói kém, vợ ông ta vì để dành miếng ăn cho các con mà nhịn ăn, bản thân mắc bệnh phù nề, mấy ngày trước đã đi rồi.
Người trong thôn đều biết chuyện này, nhưng mà cũng chỉ sụt sịt vài câu mà thôi, chuyện như thế này không nhiều, chẳng qua hai năm gần đây cũng không hiếm lạ nữa.
Cao Tú Lan nhỏ tiếng kể chuyện nhà Tô thọt cho Tô Thanh Hòa nghe, sau đó dạy bảo: “Thanh Miêu Nhi, nghe thấy chưa, con không ăn sẽ chết đói đấy. Trong nhà có gì thì con cứ ăn. Vợ của Tô thọt chính vì không nỡ ăn, để người khác ăn nên mới mắc bệnh phù nề mà chết đó.”
Tâm trạng của Tô Thanh Hòa lúc này nặng nề lạ thường.
Lúc trước nguyên chủ không quan tâm đến chuyện bên ngoài, cho nên những chuyện xảy ra trong ký ức đều là nghe người nhà mình nói lại mà thôi, cảm xúc không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ vài câu sụt sịt.
Nhưng mà thật sự đứng ở đây nghe nhìn Tô thọt khóc lóc kể lể tình cảnh bi thảm trong nhà, trong lòng cô nặng trĩu, xúc động không thôi.
Trong lòng của Quách Trường Thắng cũng rất nặng nề.
Đây đều là đồng hương của ông ấy đấy. Lúc đầu khi ông ấy quay về từ quân đội, đều là bà con tiếp nhận ông ấy, cho ông ấy cắm rễ ở đây, còn để ông ấy làm đội trưởng của đại đội.
Nhưng người đội trưởng như ông ấy, không cho bà con sống tốt được.
Thế nhưng ông ấy cũng rất bất lực. Đây là ý của công xã bên đó. Năm nay số lượng công xã báo lên nhiều, lúc chia xuống thì chỉ còn chừng đó.
“Bà con, khó khăn thì lúc nào cũng có, lúc trước nhiều sóng gió như vậy chúng ta cũng đã vượt qua, bây giờ ngày tháng cũng thái bình, chúng ta tiếp tục cố gắng vượt qua, vượt qua năm đói kém này thì những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta sẽ đến thôi. Sắp thu hoạch vụ thu rồi, chúng ta tranh thủ lúc thu hoạch vụ thu thì chia lương thực. Công xã bên đó cũng hứa rồi, nếu như thu hoạch vụ thu không có lương thực, thì sẽ xin lương thực cứu tế. Mọi người cố gắng chịu đựng thêm chút nữa.”
Quách Trường Thắng gần như sắp khóc luôn rồi.
Những người khác không nói một câu nào, dù sao nói gì cũng vậy cả. Bọn họ đồng ý hay không thì đội thu lương thực còn có thể không đến gõ cửa thu lương thực sao?
Lúc tan họp, tâm trạng của tất cả mọi người đều không tốt. Ngay cả Cao Tú Lan cũng thở ngắn than dài, trên đường bàn bạc với hai người con trai, sau này trong nhà chỉ ăn một bữa thôi.
Bây giờ cách thu hoạch vụ thu còn phải mấy tháng nữa đấy, trong nhà nhiều cái miệng như thế, lương thực nhất định không đủ rồi. Hơn nữa sau buổi họp hôm nay, chỉ sợ vỏ cây cũng không còn lại bao nhiêu. Sau này trong nhà cũng đừng nghĩ đến ăn rau dại nữa.
“Đồ ăn của Thanh Miêu Nhi không thể thiếu được, sức khỏe con bé không tốt, không thể đói được. Mẹ nhịn ăn cũng được.” Cao Tú Lan nói.
Hai đứa con trai đương nhiên sẽ không để bà ấy nhịn ăn rồi, Tô Ái Quốc lên tiếng: “Mẹ à, xem mẹ nói kìa, con nhịn ăn cũng không thể để mẹ nhịn ăn được. Khẩu phần của cô út nhất định không thiếu được, lúc trước ăn như thế nào thì sau này cũng ăn như thế.”
Cao Tú Lan gật đầu hài lòng.
Tô Thanh Hòa im lặng, cô cảm thấy bản thân mình làm biếng trong thời đại này, quả thực có tội quá rồi.
Nấu ăn nấu ăn, cô phải nấu ăn!
Về đến nhà, Cao Tú Lan ra lệnh sau này mỗi ngày ăn một bữa, chỉ ăn một bữa trưa.
Những người khác biết tình hình thì cũng không ý kiến gì. Chỉ là Lâm Thục Hồng nhìn các con của mình, trong lòng cảm thấy đau khổ. Không dễ gì mẹ chồng bắt đầu thay đổi được chút, cho các con ăn thêm được một miếng. Bây giờ phải trở lại như xưa rồi.
Con của cô ta sao lại khổ thế chứ?
Cao Tú Lan không quan tâm đến suy nghĩ của những người khác, quay về trong phòng, bà ấy cầu nguyện với cái hũ lớn: “Đại Căn à, ông cũng nghe thấy rồi đấy, bây giờ khó khăn như vậy, ông gửi thêm nhiều lương thực về đi. Nếu không thì chúng tôi đói chết mất. Ông, cái đồ không có lương tâm này, đừng có trơ mắt mà nhìn đấy. Đúng rồi, còn cái chảo sắt lớn trong nhà nữa, ông thuận tiện cũng mang hộ lên với. Lọ gốm với củi lửa, ông cũng không thể nhẫn tâm nhìn tôi cả ngày vì nhặt chút củi lửa mà mệt đến chết chứ, ông nhẫn tâm sao?”
Ở trong một căn phòng khác, Tô Thanh Hòa nằm trên giường, bắt đầu tra không gian trữ đồ của mình.
Trong không gian ngoài số lương thực với thịt còn ít lại từ việc làm nhiệm vụ lần trước, thì chỉ có một cái chảo sắt thôi.
Xem ra lần sau phải lấy nhiều đồ hơn chút. Ít nhất không thể để người trong nhà chỉ ăn một bữa được. Đến lúc đó, cho dù không chết đói, cũng sắp mắc bệnh phù nề rồi.