Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau Tô Thanh Hòa cắn răng dậy sớm đi nấu cơm cho mọi người trong nhà.
Đúng thế, cô quyết định từ hôm nay trở đi mỗi ngày mình sẽ lo ba bữa ăn trong nhà. Không cần hệ thống phải dụ dỗ cô cũng tự làm.
Cô không muốn chết vì đói, cũng không muốn ăn lương thực các anh mang về, khiến cho anh trai chị dâu và các cháu chết đói.
Quan trọng nhất chính là khi người ta làm cách nào cũng không lấy được lương thực, nhưng cô lại có thể lấy được thức ăn thông qua lao động, cô cảm thấy nếu như bởi vì chính mình lười biếng mà không cố gắng đạt được lương thực, chính bản thân cô cũng xem thường tam quan của mình.
Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao, không mệt đến chết được!
Cô đã có được chìa khóa phòng bếp, Cao Tú Lan đưa cho cô, bảo cô khi nào đói bụng muốn ăn cơm thì tự vào nấu.
Tô Thanh Hòa trực tiếp mở cửa phòng bếp, trong phòng bếp còn dư lại một ít bột ngô. Cô múc một bát bỏ vào trong nồi nấu, sau đó cho thêm gia vị.
Mặc dù không có nhiều gia vị, nhưng dựa vào kỹ năng hệ thống cho mình, cảm giác khi nấu cơm của cô đã càng ngày càng chuẩn, khi nào nên bỏ gì, bỏ nhiều hay ít, cô đều có thể biết được.
Vì thế cho dù là thứ được nấu ra từ lương thực phụ cũng có thể miễn cưỡng được gọi là đồ ăn.
Bởi vì cuộc họp tối qua nên tâm trạng của mọi người trong nhà có chút không tốt, sáng dậy ai cũng kiệt sức. Đến khi nhìn thấy trong phòng bếp bốc khói thì mọi người đều kinh ngạc chạy nhanh qua, sợ trong phòng bếp xảy ra chuyện gì. Lúc nhìn thấy Tô Thanh Hòa đang cầm một cái muôi nấu cơm trong phòng bếp, lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
Hóa ra em gái đang nấu cơm. Cũng đúng, buổi sáng em gái phải ăn cơm.
“Anh, chị dâu, mọi người ăn cơm đi rồi làm việc.”
Tô Thanh Hòa hô lên.
Nghe Tô Thanh Hòa nói, những người khác ngây ra một lúc, Tô Ái Quốc lắp bắp nói: “Gì chứ, em ăn đi, tụi anh không đói.”
Cô út ăn một mình thì có thể ăn nhiều hơn, mấy người họ ăn thì cô út sẽ không ăn được chút nào.
Khóe miệng Đinh Quế Hoa khẽ giật giật, nhưng lại không mở miệng.
Lâm Thục Hồng nhìn mấy đứa con của mình đang quét rác, vẻ mặt có chút do dự.
“Ăn đi, em nấu cho cả nhà mà. Em biết đồ ăn trong nhà không đủ, nên chuẩn bị tìm cơ hội đi lên huyện với mẹ một chuyến, xem có thể mượn đồ ăn được không. Bây giờ nhà chúng ta ăn hai bữa, bữa tối có thể không ăn cũng được, bữa sáng cần phải ăn, nếu không sao có sức để làm việc chứ?”
Tô Ái Quốc nghi ngờ nói: “Em có thể mượn được sao? Bây giờ khắp nơi đều nghèo rớt mồng tơi…”
Tô Ái Hoa không đồng ý: “Sao có thể để em đi xin chứ, người ta có thể cho nhà chúng ta thịt đã là không tệ rồi, nếu em còn đến nữa, người ta sẽ không nhận em làm con gái nuôi nữa đâu.”
Anh ta không thành thật như anh trai mình, cán bộ lớn nhà người ta là người thông minh, nếu thấy họ gây phiền phức nhiều như vậy thì chắc chắn sẽ ghét bỏ cô út.
Tình hình trong nhà như vậy, muốn tìm một người thành phố cho cô út là quá khó khăn. Nếu sau này cán bộ có thể làm mai cho cô út thì em ấy có thể ra thành phố hưởng phúc.
“Anh à, không sao đâu, để em thử xem.” Tô Thanh Hòa đáp.
“Tụ tập ở đây làm gì, chờ bánh có nhân từ trên trời rớt xuống à?” Cao Tú Lan ngoái đầu ra, nhìn con dâu mình đều đứng ở cửa phòng bếp thì lập tức khó chịu.
Nghe thấy giọng nói của Cao Tú Lan, Tô Thanh Hòa vội vàng ra cửa phòng bếp: “Mẹ ơi, con đang nấu chút cháo ngô cho mọi người ăn rồi đi làm việc.”
Cao Tú Lan vốn đang xụ mặt, nhìn thấy Tô Thanh Hòa, trên mặt lập tức tươi như hoa nở, nói bằng giọng điệu ôn hòa: “Sao con lại dậy sớm nấu cơm như vậy chứ, vất vả quá. Muốn ăn gì cứ nói với mẹ là được, để mẹ làm cho. Cho bọn nó ăn làm gì, bây giờ nhà chúng ta nghèo rớt mồng tơi, có chút rau dại đã không tồi rồi, bọn nó nhiều người như thế, mỗi người một miếng cũng không đủ, còn chẳng bằng để giữa trưa ăn một bữa còn hơn.”
Tô Thanh Hòa: “…” Mẹ thật quá ngụy biện!
“Mẹ à, con đã nấu xong rồi, để mọi người ăn rồi đi làm, mỗi người ăn một ít, cho buổi sáng có sức làm việc.”
“Có nhiều sức làm gì chứ, cũng đâu thể thêm công.” Cao Tú Lan liếc nhìn vợ chồng hai đứa con trai, thấy họ còn chưa hiểu ý thì xụ mặt nhắc nhở: “Được rồi được rồi, Thanh Miêu Nhi cũng đã nấu xong rồi, mấy đứa ăn một miếng đi, cô út thương anh chị như vậy, sáng sớm đã dậy nấu cho mấy đứa ăn. Con bé còn chưa ăn miếng nào đâu. Mấy đứa còn không lương tâm, luôn không nhường nhịn con bé. Mấy đứa sờ xem lương tâm của mình còn không?”