Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa thật sự sờ vào ngực mình, sau đó thành thật nói: “Mẹ ơi, vẫn còn ở đây này. Trong lòng chúng con đều nhớ kĩ lòng tốt của cô út.”
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa: “…”
Có Cao Tú Lan mở miệng, cuối cùng mọi người đều ngồi xuống ăn sáng cùng nhau.
Mỗi người chỉ ăn hai ba miếng lót dạ, còn lại chia cho bọn nhỏ. Để được ăn no hơn, Đại Nha còn đổ thêm nước sôi để nguội vào bát của mình và mấy đứa em ngoáy lên thành canh suông. Ăn rất ngon.
Lâm Thục Hồng định chia phần của mình bọn nhỏ ăn, Cao Tú Lan thấy vậy đập bàn nói: “Không nghe Thanh Miêu Nhi nói sao, cho mấy đứa ăn là để có sức làm việc, cho bọn nhỏ ăn thì có sức sao? Nếu con không ăn thì để Ái Quốc ăn, cho bọn nhỏ ăn làm gì, không chết đói là được rồi, còn muốn ăn no bụng nữa sao? Nếu Thanh Miêu Nhi không nói, thì sáng nay không ai ăn được miếng nào đâu!”
Lâm Thục Hồng nhanh chóng bỏ vào miệng ăn, lo rằng chọc giận bà ấy thì sau này sẽ không có ăn.
Tô Thanh Hòa chán nản ăn nốt số cháo ít ỏi còn lại trong bát. Trong bát của cô cũng không có nhiều, bởi vì Cao Tú Lan nói muốn thiên vị cho cô.
Sau khi ăn xong, Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa dẫn vợ mình ra ngoài bắt đầu làm việc. Cao Tú Lan sai bảo mấy đứa cháu gái thu dọn bát đũa. Còn bà ấy thì đi vào trong lấy ít bột mì làm mì trứng cho con gái ăn.
Tô Thanh Hòa ở trong phòng xem xét số lương thực của mình, sau khi thấy ba cân gạo, cô lập tức cảm thấy yên tâm.
Sau khi thăng cấp, không cần những lời ca ngợi của người khác cô cũng có thể được khen thưởng. Về sau chỉ cần cô nấu cơm là có thể được khen thưởng. Mà cho dù cô chọn ngũ cốc hay gạo, thì mỗi bữa nấu cơm cho nhà đều được cho ba cân.
Lúc trước cô nghĩ có hạt ngũ cốc thì sẽ tiện hơn. Bây giờ cô có ý tưởng khác, nếu lấy được gạo, cô cũng có thể cầm gạo ra ngoài nghĩ cách đổi nhiều hạt ngũ cốc hơn.
Vậy thì mọi người trong nhà sẽ được ăn no hơn chút, còn có thể tìm cơ hội làm một bữa cơm ngon.
Cô định lấy hết số gạo ra sau mấy ngày làm việc liên tục. Như vậy sẽ có thể làm dịu bớt tình hình trong nhà.
Cô cũng định lấy chiếc chảo sắt to ra dùng. Bình gốm to trong nhà quá phí củi lửa. Đầu năm nay không chỉ khan hiếm lương thực, củi lửa cũng là bảo bối. Có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Tô Thanh Hòa suy nghĩ xong xuôi, Cao Tú Lan đã bưng bát đũa vào phòng.
Bởi vì bây giờ có thể cống hiến cho gia đình này, lúc Tô Thanh Hòa được chăm sóc đặc biệt, trong lòng cũng kiên định hơn một chút.
“Mẹ ơi, chờ sau này hoàn cảnh tốt hơn thì nên cho đám nhóc Đại Nha ăn uống đầy đủ một chút. Đại Bảo và Nhị Bảo đều không cao, còn Đại Nha đã mười tuổi rồi mà trông giống như sáu bảy tuổi…”
Cao Tú Lan bĩu môi: “Nếu trong nhà đủ thức ăn, chẳng lẽ mẹ còn không cho chúng ăn à? Đây chẳng phải do nhà mình không có gì để ăn ư? Mẹ đang định nói với con, sau này đừng làm đồ ăn sáng nữa, ngày hôm qua mở họp con cũng nghe thấy rồi đấy, lương thực của chúng ta phải đợi đến vụ thu hoạch sau mới có thể được phát, còn vài tháng nữa, Thanh Miêu Nhi, mẹ không muốn con phải ăn vỏ cây như những người khác đâu. Mẹ sẽ đau lòng.”
Bà ấy nghẹn ngào nói: “Vỏ cây cắt vào ruột sẽ rất đau, ăn vào còn bị phù nề. Vợ của Tô thọt ra đi cũng chỉ vì con bé không ăn mà nhường cho bọn nhỏ, kết quả bị chết đói, bây giờ trong nhà khó khăn. Mẹ không muốn con chịu khổ. Mấy đứa kia ăn ít lại chút cũng không bị chết đói, có thể sống sót là tốt rồi. Nếu con mềm lòng thì người chết đói là con đấy. Nếu không có con, mẹ cũng không sống nổi đâu…”
Mẹ ruột này của cô lại bắt đầu diễn.
Tô Thanh Hòa kéo tay: “Chẳng phải con nói chờ đến khi nhà chúng ta tốt hơn sao, cha đã mang đồ ăn và thịt về mấy lần, con cảm thấy cha sẽ không mặc kệ chúng ta đâu. Tốt xấu gì cha cũng là cán bộ ở dưới đó, nuôi sống một nhà chúng ta chắc chắn là không có vấn đề.”
Cao Tú Lan nghe nói về người đàn ông của mình thì khuôn mặt lập tức xán lạn: “Con nói thế cũng đúng, lúc cha con còn sống là một người rất có bản lĩnh, thường xuyên mang thịt rừng về, nếu không thì sao mấy thằng anh con có thể cao to như vậy. Chỉ có Thanh Miêu Nhi của chúng ta số khổ, không thể ăn một miếng cơm nào của cha con. Cũng may cha con xem như có lương tâm, còn biết quay về bồi thường cho con.”
Tô Thanh Hòa nhìn gương mặt ửng hồng của bà ấy, cảm thấy bây giờ mới có thể nhìn ra chút dáng vẻ phụ nữ trên mặt Cao Tú Lan… Cô lập tức run lập cập, khụ khụ: “Mẹ à, chúng ta phải tin tưởng cha. Lúc trước con cũng không quan tâm đến chuyện trong nhà, chỉ cần mẹ yêu thương con là được. Nhưng hôm qua đi họp, nghe đến thảm trạng này thì con rất sợ hãi. Con không có cha, con không muốn nhìn thấy người nhà ra đi nữa. Nghĩ đến cảnh trong nhà có người chết đói thì con lại sợ hãi, buổi tối ngủ không yên.”
Cô lộ ra dáng vẻ sợ hãi.