Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhị Nha nhỏ giọng nói: “Cô ơi, vậy sao cô không làm việc? Cô có bệnh sao?”
Tô Thanh Hòa: “… Đúng thế, cô có bệnh. Bệnh từ trong bụng mẹ. Trị không hết, chỉ cần vận động thì cả người sẽ không thoải mái.”
Đại Nha và Nhị Nha đều há to miệng, Tam Nha cũng há mồm theo.
Đại Nha nói: “Nhưng mà cô có bệnh, cũng có cơm ăn.”
Tô Thanh Hòa nói sâu xa: “Tuy rằng cô có bệnh, nhưng cô có tấm lòng lương thiện, biết giúp đỡ người khác, cho nên nhà chúng ta mới có thịt ăn. Các cháu nhất định phải làm nhiều việc thiện, làm một đứa trẻ tốt bụng.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy mình thật vô liêm sỉ, nhưng lúc đối mặt với bọn nhỏ, cô vẫn cố gắng dạy cho chúng những điều tốt.
Dường như mấy đứa nhỏ đã hiểu ra. Cô không làm việc là vì cô có bệnh. Nhưng cô tốt bụng nên gặp được chuyện tốt.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của mấy đứa nhỏ, trong lòng Tô Thanh Hòa như được an ủi. Quả nhiên, từ xưa đến nay, viên đạn bọc đường rất hữu dụng. Thật tốt, cuối cùng sau này cô sẽ không phải mang theo hình tượng bà cô ác độc nữa. Cô không muốn sau khi cống hiến cho gia đình mình lại bị người khác căm thù.
Mấy ngày sau, Tô Thanh Hòa nấu hai bữa cơm mỗi ngày, dần dần còn lại ba mươi cân gạo.
Chờ đến khi Cao Tú Lan bắt đầu mất đi niềm tin với Tô Đại Căn, muốn khôi phục mỗi ngày một bữa cơm lần nữa, Tô Thanh Hòa sẽ để cho hệ thống mang mười cân gạo đến phòng Cao Tú Lan, ngoài ra còn có một chảo sắt to.
Sáng sớm trời chưa sáng Cao Tú Lan đã rời giường, chuẩn bị thương lượng với con gái một chút, về sau chỉ cần làm một bữa cơm. Kết quả nhìn thấy trong phòng mình xuất hiện một cái chảo sắt và gạo trong chảo sắt.
Nhìn hạt gạo trắng bóng, Cao Tú Lan lập tức kích động rơi lệ đầy mặt.
“Đại Căn, tôi biết ông là người đáng tin mà.”
Cao Tú Lan không ngờ đến Tô Đại Căn thật sự tặng chảo sắt to theo lời mình dặn.
Không chỉ có chảo sắt to mà còn có lương thực và gạo. Bà ấy có thể để lại một phần cho Thanh Hòa ăn, một phần mang đi đổi lấy lương thực phụ. Gạo tốt như vậy, ít ra phải mang đi đổi một nửa. Còn có thể đổi được hai mươi cân lương thực phụ tốt nhất, ăn không bị nghẹn.
Nếu tiết kiệm một chút thì có thể ăn hơn mười ngày.
“Đại Căn à, đời này tôi không nhìn lầm ông. Ông là một người đàn ông tốt, ông đi rồi mà còn nhớ thương người nhà. Không có đàn ông nhà ai có năng lực như ông đâu.”
Cao Tú Lan thật sự không ngờ mình tuổi trẻ thủ tiết, một mình nuôi nấng mấy đứa con, mà đến tuổi này còn có thể hưởng phúc của chồng mình.
Đúng là ông trời có mắt. Ông trời cũng thấy cuộc sống của bà ấy khó khăn.
Chuyện vui sao có thể không tìm người chia sẻ chứ.
Không thể nói với mấy đứa nhãi ranh trong nhà, chỉ có thể nói với con gái cưng của mình. Đương nhiên không thể nói vào lúc này vì đám nhãi ranh đều đang ở nhà. Vì thế bà ấy vẫn bình tĩnh ra khỏi phòng như bình thường, còn thuận tay khóa cửa phòng lại.
Cao Tú Lan vừa mới khóa cửa, Tô Thanh Hòa cũng rời giường, đang vừa ngáp vừa đi ra ngoài.
Không còn cách nào, đối với người có thói quen ngủ nướng, dậy sớm thật sự là một chuyện đau khổ. Nhưng mọi người trong nhà bắt đầu làm việc sớm, nên cần phải dậy sớm nấu cơm.
“Thanh Miêu Nhi.”
Tô Thanh Hòa mới dụi mắt đã nghe thấy tiếng gọi của mẹ hiền.
Cô theo tiếng nói nhìn qua, thấy Cao Tú Lan đang cười với vẻ mặt thần bí. Đương nhiên Tô Thanh Hòa biết vì sao bà ấy cười, vậy nên vui mừng nhìn Cao Tú Lan.
Cao Tú Lan thỏa mãn gật đầu. Con gái út đúng là hiểu chuyện, tâm ý tương thông với bà ấy, có đôi khi không cần nói ra, nhìn vào mắt nhau là có thể biết đối phương đang nghĩ gì. Đây mới là con gái cưng của bà ấy, mấy đứa con trai cưới vợ đã quên mất mẹ, bà ấy có nói một trăm câu cũng chưa chắc mấy đứa con trai kia có thể hiểu được.
Bởi vì có nhiều gạo nên tâm trạng Cao Tú Lan rất tốt, bữa sáng hôm nay bà ấy không hề hé răng chút nào. Còn đi nấu ăn với Tô Thanh Hòa, nhóm lửa cho cô.
Sau khi mấy đứa con trai ra ngoài, bà ấy còn kêu mấy đứa con dâu lại ăn cơm. Làm đám người cho rằng hôm nay mặt trời mọc đằng Tây. Đúng là được cưng chiều mà sợ hãi.
“Hai ngày này mẹ và Thanh Miêu Nhi định đi một chuyến lên thành phố xem có thể mượn được chút lương thực không. Lương thực của chúng ta đều được cung ứng vào trong thành phố. Những lương thực mang đi cung ứng kia ăn không tồi. Có lẽ có thể mượn một chút.” Trong lúc ăn cơm, Cao Tú Lan tuyên bố với mấy đứa con trai.
Những người khác đều nhìn về phía Cao Tú Lan, sau đó lại nhìn sang Tô Thanh Hòa.