Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi sáng Viễn Thành không có tiết, tranh thủ lúc Thạc Chân gọi hẹn gặp liền chạy về một chuyến.
Trong quán cafe ở ngã tư, Thạc Chân ngồi đợi, trên bàn trước mặt là ly cafe đen không đường. Dưới ánh nắng xuyên qua cửa kiếng trong suốt, nét u sầu càng hiện rõ trên gương mặt Thạc Chân.
Viễn Thành đến nơi, bước vào quán lướt sơ qua liền nhận diện được vị trí của Thạc Chân. Anh đi đến đối diện ngồi xuống, mở lời hỏi: “Sao đột nhiên lại hẹn anh ra gấp vậy?”
“Em… có chuyện muốn nhờ anh.”
Nghe thấy lời nói ngập ngừng của Thạc Chân, Viễn Thành liền đoán ra được phần nào, anh nghiêm túc hỏi: “Liên quan đến chú anh?”
Thạc Chân thành thật gật đầu, hạ quyết tâm nói ra: “Em muốn nhờ anh giúp em, giả vờ cùng em hẹn hò để cắt đứt với chú ấy.”
Đôi mày Viễn Thành bất giác co nhẹ, anh nhanh chóng hỏi vào vấn đề: “Chú anh đã thay đổi suy nghĩ, dành tình cảm cho em?”
“Em…” Nhắc đến trong đầu Thạc Chân lại ùa về những hình ảnh kia, cô không hề cảm thấy vui mừng, ngược lại còn vô cùng sợ hãi. Mọi chuyện đã đi quá những gì Thạc Chân mong muốn, giờ đây cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất là mau chóng dứt khoát với Viễn Chân.
“Thạc Chân, chẳng phải em từng mong chú anh có tình cảm với em sao? Tự nhiên lại muốn cắt đứt?”
Thạc Chân cứng nhắc lắc đầu, biểu cảm không hề có ý đùa giỡn: “Em nói thật, tình cảm đó có lẽ vì khi ấy em còn xốc nổi, em nghĩ kỹ rồi, em và chú ấy căn bản là không thể.”
Viễn Thành thở ra một hơi nặng nề, không có ý tán thành suy nghĩ này của Thạc Chân, nhưng cũng không cách nào từ chối: “Anh có thể giúp em cùng giả vờ hẹn hò, vậy nếu chú anh vẫn không buông bỏ?”
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng tâm tư Thạc Chân xáo động, lưỡng lự một hồi cô cũng cứng đầu đáp: “Lúc ấy em sẽ tự mình nói với chú ấy.”
Lúc Thạc Chân về đến nhà đã gần mười giờ, vừa mở cửa liền bắt gặp Viễn Chân ngồi ở phòng khách xoay lưng với cửa. Thạc Chân hít sâu lấy can đảm, thẳng lưng đi vào, vờ hỏi: “Sao chú lại về sớm vậy?”
Trên mặt Viễn Chân lộ rõ ý bất mãn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về trước, ảm đạm cất tiếng hỏi: “Đi đâu?”
“Anh Thành về, con đi gặp anh ấy một lát.” Thạc Chân tự tin đáp.
Đến lúc này con ngươi Viễn Chân mới chuyển sang phía Thạc Chân, lời nói mang theo sự gắt gỏng: “Người bệnh trong viện không lo, lại đi lo cho người khỏe mạnh?”
Mi mắt Thạc Chân không chớp, cổ họng nghẹn lại, qua vài giây mới bình tĩnh đáp: “Chú đã có vợ chưa cưới lo cho chú, chẳng lẽ con muốn đi gặp người quan trọng cũng phải quay lại hỏi ý?”
Hai mắt Viễn Chân lập tức mở to kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu lại dáng vẻ bình thường, bởi anh biết Thạc Chân đang giận chuyện Mộ Khả Ý đến bệnh viện nên mới cố tình nói những lời khiêu khích.
Không nghe Viễn Chân nói gì nữa, Thạc Chân âm thầm thở phào, nói: “Chú nghỉ ngơi đi, con không làm phiền chú nữa.”
Biết Thạc Chân đang giận dỗi vì chuyện liên quan đến Mộ Khả Ý, Viễn Chân không ngại trong người đang không khỏe mà đi chợ nấu một bữa hoành tráng dỗ dành, quan trọng nhất là thông báo cho cô biết anh đã làm rõ mối quan hệ với ông Viễn, sau này anh và Mộ Khả Ý xem như người xa lạ, cũng sẽ không cần diễn kịch thân thiết trước bất kỳ ai khác.
Chỉ là Viễn Chân không bao giờ ngờ được những lời tưởng chừng là thử lòng của Thạc Chân lại hoàn toàn là sự thật. Buổi chiều tối, ngay khi Viễn Chân vừa nấu xong bữa tối, Viễn Thành bỗng đến tìm Thạc Chân, còn có ý định đưa cô ra ngoài.
Ban đầu Viễn Thành không muốn giúp Thạc Chân bởi anh nghĩ tình cảm của cô đã được đền đáp, chạy trốn lại chẳng khác gì đang chơi đùa. Nhưng sau đó nghĩ kỹ lại, Viễn Thành phải thừa nhận suy nghĩ đúng đó của Thạc Chân, nếu không trốn tránh, Viễn Chân sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của cô yêu đơn phương bao nhiêu năm qua.
Viễn Thành được Viễn Chân mở cửa, vừa thấy biểu cảm không chào đón của chú mình, anh dễ dàng nhận ra Thạc Chân đã bắt đầu hành động kế hoạch. Anh vờ cười cười như không hiểu ý Viễn Chân, vừa vào nhà vừa nói: “Chú, hôm nay chú cho Thạc Chân đi chơi cùng con nhé, con đảm bảo sẽ đưa em ấy về nhà trước chín giờ.”
Viễn Chân ngồi xuống sofa, vắt chéo chân cao ngạo tỏ rõ thái độ không đồng ý. Viễn Thành hiểu ý, lại bày ra bộ mặt không thấy không hiểu tiếp tục nói: “Với lại cuối tuần này chú đưa Viễn Chân về cùng nhé, mẹ con cứ nhắc đến cô ấy suốt. Không thì sáng hôm đó con sang đón cô ấy về trước, chú tan làm rồi về sau.”
Mặc cho Viễn Thành nói, Viễn Chân vẫn yên lặng không nói lời nào, sắc mặt ngày càng sa sầm tối.
Thạc Chân từ trong phòng đi ra, mỉm cười với Viễn Thành, nhưng nhìn qua Viễn Chân lại thu lại gương mặt vô cảm: “Con đi với anh Thành, con sẽ về sớm.”
Viễn Chân lạnh lùng nhìn vào đồng hồ treo tường, đã gần sáu giờ tối, cơm anh cất công chuẩn bị còn chưa ăn thì Thạc Chân lại đòi đi với Viễn Thành. Có điều Viễn Chân vẫn còn rất tỉnh táo, anh thừa đoán được Thạc Chân và Viễn Thành cố tình, nếu đã vậy anh cũng sẽ phối hợp diễn cùng.
“Trước tám giờ phải có mặt ở nhà.”
Đây là một lời khẳng định, không phải thỏa thuận.
Viễn Thành há hốc ngạc nhiên, khó tin thốt ra trước độ kiểm soát của Viễn Chân: “Nhưng bọn con xem phim đã hơn một tiếng rưỡi, đi đường nữa đã gần hai tiếng, như vậy làm sao bọn con đi ăn tối được?”
“Không đủ thời gian sao?” Viễn Chân vờ ngạc nhiên.
“Không đủ.” Viễn Thành lắc đầu.
Viễn Chân gật gù, tâm tình vui sướng ra mặt: “Vậy nhịn đói đi, không cần ăn, vào rạp ăn bắp với uống nước ngọt là no rồi.”
Viễn Thành mím môi nhịn cười, không còn cách nào khác phải đồng ý với yêu cầu của Viễn Chân, anh đứng lên nói: “Vậy bọn con đi trước đây.”
Sau khi Thạc Chân và Viễn Thành rời đi, cánh cửa vừa khép lại, Viễn Chân lập tức gọi điện cho Phi.
Đến rạp chiếu phim, lúc Viễn Thành đi lấy vé đặt trước, nhân viên kiểm tra chứng minh thư xong liền ái ngại nhìn anh, khó xử nói: “Xin lỗi quý khách, nhưng suất phim này đã có người bao toàn bộ rạp, chúng tôi sẽ đền phí cho quý khách, xin thông cảm ạ.”
Viễn Thành và Thạc Chân lén đưa mắt nhìn nhau trong thấp thỏm, anh nói với nhân viên: “Không sao, chúng tôi đổi phim khác.”
“Thành thật xin lỗi quý khách, các suất chiếu gần nhất đều đã hết vé, chỉ còn suất từ tám giờ trở đi…”
“Không sao, chúng tôi sẽ quay lại sau.” Viễn Thành không kiên nhẫn lên tiếng cắt ngang, tươi cười quay đi khoác vai kẹp cổ Thạc Chân thì thầm: “Anh thấy chúng ta bây giờ đang trong tầm ngắm của chú anh rồi.”
Thạc Chân thở ra một hơi nặng nhọc: “Chú ấy lộ liễu quá, chính điều đó mới khiến em sợ.”
Cùng nhau đi ra cửa chính rạp chiếu phim, Viễn Thành vừa nghe Thạc Chân nói xong liền phì cười: “Em đúng là ngược đời, lúc chú anh không chịu đáp lại tình cảm em lại một mình đau buồn, lúc chú anh đáp lại em lại sợ. Nếu ngay từ đầu biết như vậy, em đừng thích.”
Thạc Chân lườm Viễn Thành một cái, nghiêm túc đáp: “Làm sao mà em biết được…”
“Bỏ đi, chúng ta đi ăn, diễn cho sâu vào, nói không chừng chúng ta đang bị camera di động theo dõi đấy.”
Rời khỏi rạp chiếu phim, Viễn Thành đưa Thạc Chân đến quán ăn nổi tiếng ở cuối phố, diện tích quán không lớn nhưng khách ra vào luôn tấp nập.
Ngay khi Viễn Thành cùng Thạc Chân đến quán, nhân viên của quán hăng hái đến mức vừa thấy cả hai từ xa đã vội chạy lại thông báo: “Xin lỗi quý khách, chỗ chúng tôi đã có người đặt bàn trước nên không còn chỗ, xin quý khách thông cảm.”
Lúc này Viễn Thành mới phải cảm thán thừa nhận: “Chú anh đúng là lộ liễu.”