Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dụ Minh Kiều sức khỏe yếu, sau khi xuất viện vẫn cảm thấy không thoải mái, nên ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
Những ngày này, Sầm Linh Thu đến nhà cô thường xuyên hơn, không chỉ hỏi han xem cô có uống thuốc đúng giờ không, mà còn nấu đủ loại thức ăn bổ dưỡng.
Giống như đang coi cô là một con búp bê sứ, sợ cô vỡ ra vậy.
Dụ Minh Kiều từ nhỏ đến lớn chưa từng được ai chăm sóc tỉ mỉ như vậy, cô rất không quen.
Cô không thể thích ứng với sự quan tâm quá mức gần gũi này.
Nhất là từ người phụ nữ này.
Tưởng rằng trước đây chỉ đơn giản là đưa cơm, sau khi cô bị bệnh, cô ấy không chỉ đưa cơm mà còn biết mình không thích uống thuốc, liền giám sát cô uống.
Giống như cô ấy thật sự muốn chăm sóc mình, chưa từng bỏ cuộc.
Dụ Minh Kiều cứ nghĩ, không biết người phụ nữ này sẽ kiên trì đến khi nào, một tiểu thư nhà giàu làm sao có thể cam chịu chăm sóc một người mà mình ghét bỏ chứ.
Nhưng đến tận bây giờ, cô ấy vẫn chưa có dấu hiệu từ bỏ.
Và nhờ sự có mặt của Sầm Linh Thu mấy ngày qua, bệnh của Dụ Minh Kiều đã nhanh chóng khỏi, cơ thể cũng không còn tiều tụy như trước.
Sầm Linh Thu thấy cô đã gần như hồi phục, mới dừng việc làm phiền cô, ngoài giờ cơm thì hầu như không đến nữa.
Đó là yêu cầu của Dụ Minh Kiều, cô không muốn trong một ngày phải gặp cô ấy quá nhiều lần, Sầm Linh Thu liền làm theo.
Hôm nay là thứ Bảy, Dụ Minh Kiều vẫn thu mình trong phòng, không ra ngoài.
Có tiếng gõ cửa, Dụ Minh Kiều nhìn điện thoại, đã năm giờ chiều.
Cô không nghĩ nhiều, cho rằng lại là Sầm Linh Thu, dù sao giờ đây cũng chỉ có cô ấy là người sẽ tìm đến mình.
Cô không thèm nhìn màn hình điện tử, trực tiếp mở cửa.
Nhưng người đứng ngoài cửa không phải là Sầm Linh Thu mà là Dụ Tuệ An.
“Chị à.” Dụ Tuệ An dựa vào cửa, bước vào phòng khách, “Hóa ra chị ở đây, sao không nói cho em biết, em đã tìm chị rất lâu rồi.”
Dụ Minh Kiều lạnh lùng nói: “Tôi việc gì phải nói cho em?"
“Vì chúng ta là gia đình mà.” Dụ Tuệ An tỏ vẻ ấm ức: “Em là em gái của chị, sao chị có thể không nói cho em biết chị ở đâu?”
“Tôi không nhớ là mình có gia đình.” Biểu cảm của Dụ Minh Kiều là một sự lạnh lẽo bị đè nén, “Chứ đừng nói gì đến có em gái.”
“Chị nói vậy là sao? Tại sao em không phải là em gái của chị, chúng ta có chung huyết thống mà, chị à.”
Rõ ràng bệnh tình đã khỏi hẳn, nhưng lúc này Dụ Minh Kiều lại bất ngờ thấy đau đầu, cô đưa tay lên che mặt, cảm thấy vô cùng khó chịu trước những lời chất vấn của thiếu nữ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp phủ một tầng bóng tối.
“Chị à?” Dụ Minh Kiều như nghe thấy điều gì đó buồn cười: “Dụ Tuệ An, em đã quên những gì mình đã làm với người chị này sao?”
Sắc mặt Dụ Tuệ An cứng đờ trong chốc lát, bối rối nói: “Em... lúc đó em còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
Dụ Minh Kiều cảm thấy không khí trở nên loãng đi, trong phòng khách tràn ngập một mùi vị khiến người ta phát ngán, cô cố gắng kiềm chế sự cuồng nộ trong lòng, giữ vẻ mặt bình tĩnh hết sức có thể.
“Tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với em nữa, tôi cũng không muốn gặp em, cút đi, sau này đừng đến nhà tôi nữa.”
Đối mặt với sự lạnh nhạt của cô, Dụ Tuệ An không còn che giấu được cảm xúc của mình, cô ta bước tới, hai tay chống vào thành xe lăn, lớn tiếng chất vấn: “Tại sao chị cứ mãi tránh mặt em, chị, em chỉ còn chị là người thân duy nhất thôi. Bố đã bỏ rơi chúng ta, mẹ thì đã qua đời, trên thế giới này, chúng ta là gia đình duy nhất của nhau!"
Cảm xúc của thiếu nữ dâng trào mãnh liệt, nhưng Dụ Minh Kiều vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường.
“Tôi không cần gia đình.” Cô đối diện với ánh mắt của thiếu nữ, “Tôi đã không còn gia đình từ lâu rồi.”
Dù là thời thơ ấu, hay sau khi cô tàn phế rồi rời khỏi nhà, từ đầu đến cuối cô chưa từng có gia đình.
Tính khí của những người trẻ tuổi giống như cơn mưa rào mùa hè, mạnh mẽ và dữ dội. Gương mặt thanh tú của thiếu nữ khẽ vặn vẹo, cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Chị không muốn thừa nhận em là em gái của chị đến vậy sao?”
“Dụ Tuệ An.”
Dụ Minh Kiều chậm rãi mở miệng.
Cô nói từng chữ một: “Thật ra em cũng không muốn thừa nhận tôi là chị của em, em chỉ sợ mình thành trẻ mồ côi, sợ không còn ai dung túng, cưng chiều em mà thôi.”
“Không phải vậy!” Dụ Tuệ An lùi lại vài bước, túm lấy tóc mình, miệng lẩm bẩm một cách lộn xộn: “Chị à, chị biết em đã tìm chị bao lâu không? Sau khi chị rời khỏi nhà, mẹ mắc bệnh rồi qua đời, bố cũng bỏ rơi em mà chạy đi, trong nhà chỉ còn mình em... Em muốn đi tìm chị, nhưng em không biết chị ở đâu...”
Nếu không phải lần trước tình cờ gặp Sầm Linh Thu trong khách sạn, rồi âm thầm bám theo cô ta đến căn hộ này, thì đến bây giờ có lẽ cô ta vẫn chưa tìm được Dụ Minh Kiều.
Trước đây cô ta đã từng nhìn thấy Sầm Linh Thu bắt nạt Dụ Minh Kiều trong một bảo tàng mỹ thuật, đến khi định chạy đến nói chuyện với chị thì người phụ nữ đó đã đưa chị lên xe rời đi. Sau đó, cô ta không còn thấy chị mình nữa.
Cô ta muốn moi được chút manh mối về Dụ Minh Kiều từ Sầm Linh Thu, đã ẩn nấp gần căn hộ này một thời gian dài, cuối cùng xác nhận được Dụ Minh Kiều cũng ở đây.
“Nhưng giờ chị cũng muốn bỏ rơi em, tại sao?!"
Dụ Minh Kiều không nói gì, ánh mắt lạnh như băng.
Dụ Tuệ An cực kỳ căm ghét sự dửng dưng của cô, từ nhỏ đến lớn, cô ta đã ghét cay ghét đắng sự bình tĩnh lạnh lùng của chị mình, như thể chẳng ai trong nhà khiến chị quan tâm cả.
Giống như bây giờ vậy.
Dụ Tuệ An bị cơn giận dữ nuốt chửng lý trí, nói năng lộn xộn, câu nào câu nấy đều buông ra khỏi miệng: “Đúng, trước đây là em cố ý, em cố tình để chị bị đánh, cố tình làm chị khóc, em chỉ muốn chị xin lỗi em thôi!”
Cô ta ghét bỏ sự lạnh nhạt của chị gái, rõ ràng là em gái của chị, tại sao chị chưa bao giờ cười với cô ta, chưa bao giờ quan tâm đến cô ta.
Thế nên, suốt thời thơ ấu, cô ta luôn tức giận với Dụ Minh Kiều.
Dụ Minh Kiều cảm thấy toàn thân lạnh buốt, Dụ Tuệ An dễ dàng phơi bày những điều xấu xa trong quá khứ trước mặt cô, cũng như phơi bày tất cả những bạo lực và đau đớn mà cô từng trải qua một cách vô cùng nhẹ nhàng.
Đây là cái gọi là gia đình sao?
Ghê tởm.
Muốn nôn.
Dụ Minh Kiều siết chặt tay vịn xe lăn, giọng nói nghẹn lại cực kỳ lạnh lẽo: “Dụ Tuệ An, ngay bây giờ, cút ra ngoài, nếu không tôi nhất định sẽ khiến em hối hận vì đã bước vào đây."
Dụ Tuệ An bật cười lạnh lẽo, thản nhiên nhún vai: "Sao vậy, chị định giết em à? Chị muốn giết hết tất cả người thân của chị sao?"
Cô ta tiến sát lại gần Dụ Minh Kiều, thiếu nữ bị sự căm phẫn thiêu đốt, trong đầu chỉ còn tràn ngập thù hận.
“Chị à, chị nghĩ ngoài em ra thì còn ai sẽ tiếp cận chị chứ. Mẹ chị đã mắc chứng trầm cảm sau sinh vì sinh ra chị, cuối cùng tự sát, mẹ em cũng đã chết, còn bố thì có lẽ đang lang thang bên ngoài rồi cũng chết đi.”
Dụ Tuệ An cười, nụ cười tràn ngập ác ý: “Chị thấy không, tất cả những người liên quan đến chị đều sẽ chết. Chị có biết trước đây bố gọi chị là gì không? Ông ấy nói chị là sao chổi, là đồ xui xẻo. Ông ấy còn bảo sao chị không ngã xuống mà chết quách đi cho rồi?"
Giọng của thiếu nữ trong trẻo, mang theo sự ngây thơ tinh quái đặc trưng của tuổi trẻ.
Dụ Minh Kiều chỉ cảm thấy giọng nói ấy như tiếng quỷ dữ. Cô ôm lấy đầu, đầu đau như muốn nứt ra.
“Câm miệng..."
Trong tai Dụ Minh Kiều vang lên những tiếng ù ù, nhức nhối như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
“Câm miệng..."
Đôi môi cô run rẩy dữ dội, khó khăn thốt ra mấy từ, nhưng Dụ Tuệ An vẫn tiếp tục lải nhải, Dụ Minh Kiều đã không nghe rõ, cũng không muốn nghe nữa.
“Tao bảo mày câm miệng!” Dụ Minh Kiều vung tay cho cô ta một bạt tai.
Dụ Tuệ An bị tát lảo đảo lùi lại mấy bước, máu mũi chậm rãi chảy ra.
Dụ Minh Kiều muốn xé nát cái miệng của thiếu nữ, nhưng đầu cô đau quá, trong tai ồn ào đến mức không chịu nổi.
Dường như có rất nhiều người đang nói chuyện.
“Đồ xui xẻo."
“Tai họa.”
“Sao không ngã chết đi cho rồi."
“Cô ngã từ lầu xuống, là cô đáng đời.”
Cô ôm chặt tai, đôi môi tái nhợt bị cắn đến bật máu.
Dụ Tuệ An ngơ ngác bị tát đến sững người, sau đó định lao lên cãi nhau với Dụ Minh Kiều.
Đúng lúc đó, cổ áo của cô ta đột nhiên bị túm lấy.
“Ai đó?!” Dụ Tuệ An quay đầu lại.
Sầm Linh Thu thở hồng hộc, trên mặt có vài vết xước, đôi mắt lúc nào cũng lạnh lùng giờ đây như nhuốm một màu u ám.
“Cô.” Sầm Linh Thu thở dốc, giọng điệu lạnh lẽo, “Ra ngoài."
“Cô nghĩ mình là ai chứ?” Dụ Tuệ An không hài lòng, “Đây là nhà của chị gái tôi, người phải ra ngoài là cô!”
Sầm Linh Thu nheo mắt, với chiều cao hơn Dụ Tuệ An, ánh mắt nhìn cô ta từ trên cao xuống như thể ra lệnh: “Bất kể tôi là ai, người phải rời khỏi đây bây giờ chính là cô."
Nói xong, cô nắm lấy cổ áo Dụ Tuệ An kéo mạnh về phía cửa. Sức của Dụ Tuệ An không bằng cô, chỉ có thể bị lôi đi một cách bất lực.
Dụ Tuệ An vội vàng kêu lên: “Chị à, chị để người phụ nữ này vào nhà mình sao? Chị quên cô ta đã bắt nạt chị à?”
“Chị, sẽ không có ai thật lòng tiếp cận chị đâu. Em mới là gia đình của chị, chỉ có em mà thôi. Em không sợ bị chị khắc chết đâu... ưm!"
Sầm Linh Thu không muốn nghe thêm những lời lẽ ngụy biện của cô ta nữa, liền bịt miệng cô ta, lôi thẳng đến cửa.
“Cô không xứng đáng làm người nhà của Dụ Minh Kiều.” Ánh mắt của Sầm Linh Thu lạnh như băng, cúi đầu nhìn thẳng vào cô ta: “Nếu muốn chị gái cô sống tốt, thì đừng bao giờ quay lại nữa.”
Nói xong, cô đóng sầm cửa lại, mặc kệ sự phẫn nộ của Dụ Tuệ An.
Sau đó, cô vội vã chạy đến bên cạnh Dụ Minh Kiều, ngồi xổm trước mặt cô. Đầu Dụ Minh Kiều cúi gằm xuống, tay cô ôm chặt lấy đầu, hai vai không ngừng run rẩy.
Lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy những tiếng nức nở khe khẽ thoát ra từ cổ họng.
Sầm Linh Thu lập tức triệu hồi hệ thống trong đầu, hỏi về chỉ số tự hủy của Dụ Minh Kiều.
【80%, tăng thêm 5%, bây giờ lại tăng thêm 2%.】
Thời gian trước, cô đã phải rất cố gắng mới khiến chỉ số tự hủy của cô ấy giảm đi một chút, hôm nay sự xuất hiện của Dụ Tuệ An đã phá hỏng toàn bộ công sức trước đây.
Việc cấp bách bây giờ là phải ổn định Dụ Minh Kiều, tinh thần của cô ấy đang trên bờ vực sụp đổ.
“Dụ Minh Kiều?” Sầm Linh Thu dùng đôi tay đầy vết trầy xước nâng khuôn mặt của Dụ Minh Kiều lên, ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng nói: “ổn rồi, ổn rồi, cô ta đi rồi.”
Môi Dụ Minh Kiều đã rách đến chảy máu, Sầm Linh Thu dùng ngón tay đặt giữa môi và răng của cô, ngăn không để cô tiếp tục cắn môi mình.
Ngón tay rất đau, Dụ Minh Kiều trong trạng thái tinh thần không ổn định, hàm răng cô không ngừng cắn chặt lấy ngón tay của Sầm Linh Thu.
Đau thật đấy.
Sầm Linh Thu nhẫn nhịn cơn đau trên gương mặt, dùng giọng điệu dịu dàng như dỗ dành trẻ nhỏ để an ủi:
“Ổn rồi, đừng sợ, nhìn tôi này, Dụ Minh Kiều, nhìn tôi đi."
Dụ Minh Kiều ngẩng đôi mắt ướt át nhìn cô, ánh mắt mờ mịt vô định.
“Nói cho tôi biết, có chỗ nào khó chịu không?”
"... Ồn quá.”
“Cái gì?”
Dụ Minh Kiều ôm chặt tai, gương mặt tràn đầy đau đớn: “Rất ồn, tai tôi rất đau.”
“Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi.” Sầm Linh Thu rút tay ra, nâng khuôn mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào mình: “Cô nhìn đi, con bé đó đã đi rồi, bây giờ chỉ còn lại tôi và cô, tôi sẽ giữ yên lặng, sẽ không ai làm ồn nữa đâu.”
Dụ Minh Kiều ngây người nhìn cô, đôi mắt đen láy đảo quanh, như thể cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mặt. Cô đột ngột siết chặt cổ của Sầm Linh Thu, cả người ngã nhào về phía trước, hai người ngã xuống sàn.
Sầm Linh Thu trở thành tấm đệm thịt, cổ cô vẫn bị Dụ Minh Kiều ghì chặt.
Biểu cảm của Dụ Minh Kiều lạnh lẽo, đôi mắt đỏ ngầu, khóe môi vẫn dính máu, làn da tái nhợt, toàn thân tỏa ra một loại áp lực điên cuồng đáng sợ.
Đôi môi cô ấy mấp máy một cách kỳ dị.
“Linh Thu, cô cũng muốn tôi chết sao?"
“Cô thật sự muốn bù đắp cho tôi ư, không, cô hoàn toàn chỉ đang lừa tôi..."
“Rõ ràng cô cũng muốn tôi chết!"
“Tại sao tất cả các người đều đối xử với tôi như vậy, tôi muốn... tôi muốn giết chết các người, các người đi chết hết đi."
Sức lực trong tay cô càng ngày càng lớn, gương mặt của Sầm Linh Thu đỏ bừng, đôi mắt căng lên như sắp nổ tung, hô hấp ngày càng khó khăn.
Cô nắm lấy cánh tay của Dụ Minh Kiều, dùng hết sức kéo cô ra khỏi người mình, Dụ Minh Kiều bị kéo ngã xuống, đè lên người cô.
Sầm Linh Thu cuối cùng cũng thở được, hít lấy từng ngụm không khí trong lành.
Đồng thời, cô vòng tay ôm chặt lấy Dụ Minh Kiều, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của cô.
“Tôi... khụ khụ, không giống bọn họ.”
Sầm Linh Thu không ngừng ho sặc sụa, “Tôi không muốn cô chết..."
“Tôi đối với cô... đã không còn ác ý nữa rồi.” Sầm Linh Thu từ từ thở dốc, nhẹ nhàng ôm chặt cô: “Tin tôi một lần đi, Minh Kiều, tôi thật lòng muốn cô sống tốt.”
Dụ Minh Kiều vô lực tựa vào cổ Sầm Linh Thu, ý thức dần dần quay về. Lưng cô khẽ run, được bàn tay ấm áp kia vỗ nhẹ để trấn an.
Cô nghe lời nói của Sầm Linh Thu, chớp chớp đôi mắt, nước mắt rơi xuống, chảy dài trên má rồi nhỏ giọt vào cổ của cô ấy.
Cô nắm chặt áo của Sầm Linh Thu, đầu vùi vào chiếc cổ ấm áp kia, cảm xúc bị dồn nén từ khi Dụ Tuệ An bước vào đã hoàn toàn sụp đổ.
Những nỗi uất ức đau buồn, những khổ đau không thể thổ lộ, những dày vò trên thể xác, tất cả đều tích tụ qua từng ngày tháng, cuối cùng vỡ òa trên gương mặt của cô.
Cô quên mất người trước mặt là ai, cũng không còn quan tâm đến mối quan hệ lạnh nhạt giữa mình và người này.
Giống như một đứa trẻ đã lâu không được khóc, tìm được một góc khuất để bật khóc nức nở.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");