Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dụ Minh Kiều nhờ đến sự giúp đỡ của Văn Chi, cô muốn đi thăm Sầm Linh Thu.
Cô không thể tin được chuyện này.
Văn Chi đưa cô đến một viện dưỡng lão cao cấp.
Cô dẫn Dụ Minh Kiều đến một căn phòng bệnh ở góc khuất, đẩy cửa ra, người đàn ông bên trong nghe thấy liền nhìn ra cửa.
"Minh Kiều?" Lâm Đống nghi ngờ, "Sao em lại đến đây?"
Dụ Minh Kiều hoàn toàn không nghe thấy lời anh ta nói, toàn bộ sự chú ý của cô chỉ tập trung vào người phụ nữ trên giường bệnh kia.
Người phụ nữ nằm trên giường với đủ loại ống dẫn, đeo máy thở, xung quanh là đủ loại thiết bị y tế. Cô ấy nằm đó như một người đã chết, hơi thở yếu ớt, đôi mắt nhắm nghiền.
Khuôn mặt được băng kín, gần như không nhìn rõ dung mạo của cô ấy.
Cô ấy yên lặng đến mức giống như thật sự đã chết rồi.
Lâm Đống định bước tới kéo cô lại, nhưng bị Văn Chi ngăn cản, "Anh ra ngoài trước đi."
Lâm Đống nhíu mày.
"Nhanh lên."
Văn Chi và Lâm Đống lớn lên cùng nhau, đối với anh ta chẳng khác nào một người chị gái khác. Anh ta không muốn cãi cọ trước mặt chị mình, đành bước ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Văn Chi và Dụ Minh Kiều.
Dụ Minh Kiều nhìn chằm chằm vào Sầm Linh Thu, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm, trống rỗng vô hồn.
Cô thấy bàn tay đầy vết thương của Sầm Linh Thu, muốn chạm vào.
Chỉ mới chạm vào được một giây, cô liền rụt tay lại như bị kim đâm.
Nhiệt độ lạnh lẽo.
"Chức năng nội tạng của Linh Thu gần như đã hỏng hết, bây giờ chỉ có những thiết bị này mới giúp cô ấy duy trì hô hấp." Văn Chi thở dài, ánh mắt tràn đầy đau thương, "Bác sĩ nói tỷ lệ cô ấy tỉnh lại là rất thấp, nhưng chúng tôi đều biết, cô ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."
Dụ Minh Kiều cúi đầu, im lặng như một người chết.
Văn Chi đứng trên cao nhìn xuống cô, giọng điệu lạnh lùng đầy trách móc: “Nhìn cô ấy nằm trên giường như một cái xác, cô cảm thấy thế nào?"
“Cô ấy đã từng bắt nạt cô như vậy, cô hẳn là rất hận cô ấy, đúng không? Bây giờ cô ấy đã như người chết rồi, cô có cảm thấy vui không?”
Giọng nói bình thản của Văn Chi mang theo một chút trách móc ngầm. Nếu không phải vì Dụ Minh Kiều, nếu không phải vì muốn tặng món quà kia cho cô, thì Sầm Linh Thu sao lại gặp tai nạn và nằm trên giường bệnh thế này.
Nếu cô ấy vẫn còn hận Dụ Minh Kiều, thì có lẽ sẽ không làm những việc này.
Dụ Minh Kiều chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Sầm Linh Thu, đôi mắt đen láy không nhúc nhích.
"....Cô ấy chưa chết.”
Một hồi lâu sau, cô mới thốt ra ba chữ, giọng khàn đặc.
Văn Chi cười khổ một tiếng: “Những lời này mà cũng từ miệng cô thốt ra được, Dụ Minh Kiều, cô cũng đau lòng sao?"
Cô không đáp lại.
“Tại sao cô lại đau lòng?”
Dụ Minh Kiều khẽ bật cười, tiếng cười nghe như tiếng khóc.
“Tôi không đau lòng."
Văn Chi cố gắng giữ chút lý trí: “Cũng phải, Linh Thu vốn dĩ không phải người tốt, tính tình cô ấy rất tệ, trước đây còn làm ra những chuyện đó với cô, cô không cần phải đau lòng, cũng không cần phải đến thăm cô ấy.”
“Có lẽ, đây là cái giá mà Linh Thu phải trả cho những điều ác độc mà cô ấy đã làm.”
"Ừ."
Ánh mắt của Dụ Minh Kiều chìm sâu trong tăm tối, như thể đang tự lừa dối chính mình.
“Tôi sẽ không đến thăm cô ấy nữa."
“Tôi hận cô ấy.”
Sau đó, Dụ Minh Kiều không đến thăm cô nữa.
Giống như những gì Văn Chi nói, cô không cần phải cảm thấy đau lòng vì Sầm Linh Thu.
Dụ Minh Kiều vẫn tiếp tục sống một mình.
Sau khi vượt qua vòng phỏng vấn thứ hai, cô đã có thể thực tập tại X.R, và cô đã thực hiện được bước đi đầu tiên trong sự nghiệp mà mình mong muốn.
Cô bắt đầu thực tập tại X.R, trải qua các khóa đào tạo và học hỏi.
Bên ngoài, Dụ Minh Kiều vẫn như bình thường, như thể người đã sụp đổ sau khi nghe tin về tai nạn của Sầm Linh Thu là một ai khác.
Cô ngày càng gầy đi, vì luôn cảm thấy không đói, khuôn mặt trở nên nhọn hoắt.
Dụ Minh Kiều vẫn không thích ra ngoài, vẫn thích cuộn mình trong căn phòng của mình như trước đây, nhưng giờ đây cô đã kéo rèm lên, căn phòng không còn là một nơi ngột ngạt tối tăm nữa, ánh sáng rực rỡ chiếu vào khắp phòng.
Một vài đồng nghiệp tại X.R thấy cô vừa đẹp vừa ít nói, liền kéo cô cùng đi ăn.
Dụ Minh Kiều đồng ý đi cùng.
Một nữ đồng nghiệp nhận thấy cô gần như chỉ ăn món tôm trước mặt mình, không nhịn được liền tò mò hỏi: “Minh Kiều, cậu có phải rất thích ăn hải sản không?"
Dụ Minh Kiều lắc đầu.
“Không phải.”
“Vậy tại sao cậu chỉ ăn món đó thôi? Những món khác cậu không động đến chút nào, có phải không hợp khẩu vị không?”
Những người khác cũng tò mò: “Đúng rồi đấy, tại sao cậu chỉ ăn mỗi món đó?”
Dụ Minh Kiều ngây người.
Tại sao nhỉ?
Bởi vì nếu ăn quá nhiều sẽ bị đánh. Lúc nhỏ, chỉ cần cô gắp thêm một chút món khác, mẹ kế sẽ không vui, mà mẹ kế không vui, bố sẽ đánh cô.
Sau này, cô phát hiện ra rằng nếu chỉ ăn một món duy nhất, mẹ kế sẽ không tức giận nữa, vì vậy cô chỉ ăn món gần mình nhất, nhờ vậy mà cô đã tránh được nhiều trận đòn.
Sau đó, Sầm Linh Thu có lẽ đã nhận ra điều đó, cô ấy thường xuyên gắp thức ăn cho cô. Dụ Minh Kiều cũng dần quen với hành động này của cô ấy.
Và bây giờ, không hay không biết, cô lại quay trở về thói quen chỉ ăn một món.
Bởi vì người đó không còn ở bên cạnh nữa.
Có lẽ, người đó sẽ không bao giờ có thể cùng cô ngồi ăn một bữa cơm nữa.
“Minh Kiều, tại sao cậu lại khóc?"
Đồng nghiệp thấy nước mắt lăn dài trên má cô, hoảng hốt hỏi.
Dụ Minh Kiều ngây người, dùng tay sờ lên gương mặt mình, cả một mảng ướt đẫm.
“Tôi... tại sao tôi lại khóc?"
Cô thì thầm.
Tại sao mình lại khóc nhỉ?
Không có lý do gì cả.
Cô không thể tìm ra nguyên nhân.
Cô không biết tại sao lại khóc.
Cô không biết.
Hôm nay lại mất điện.
Dụ Minh Kiều co ro trong góc phòng khách, trên bàn chỉ còn ánh sáng le lói của ngọn nến mà Sầm Linh Thu đã đưa cho cô lần trước.
Bên ngoài là cơn mưa giông cuồn cuộn, sấm sét vang dội, những tia chớp sáng chói xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi gương mặt nhợt nhạt hoảng loạn của Dụ Minh Kiều.
Cô cố bịt chặt tai.
Những âm thanh ghê rợn kia lại vang lên trong bóng đêm.
Những lời mắng nhiếc và trách móc lặp đi lặp lại khiến Dụ Minh Kiều cảm thấy ngột ngạt không chịu nổi.
Và giữa những tiếng ồn đó, cô dường như nghe thấy giọng của Sầm Linh Thu.
“Dụ Minh Kiều, đều là vì muốn đưa quà cho cô, tôi mới thành ra như thế này.”
“Minh Kiều, tôi muốn tỉnh lại, tôi muốn sống, tất cả đều là vì cô, tôi mới trở nên thế này."
Dụ Minh Kiều điên cuồng lắc đầu, cố gắng xua đuổi những lời buộc tội cay nghiệt này, nhưng chúng giống như loài đỉa, bám chặt lấy cơ thể cô.
Cô không chịu nổi, thét lên một tiếng, cả người ngã khỏi xe lăn.
Dụ Minh Kiều sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy.
Cô cố gắng bò về phía trước, muốn trốn vào tủ quần áo trong phòng.
Một tia chớp xé toạc bầu trời đêm.
Dụ Minh Kiều mở to mắt, đầu vô tình đập mạnh vào bàn trà, phát ra tiếng "cạch" nặng nề, những chiếc bút trên bàn rơi rụng xuống đất.
Dụ Minh Kiều hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, chỉ còn nỗi sợ hãi.
Cô giơ tay ra, như muốn nắm lấy một thứ gì đó, nhưng chỉ với được một chiếc bút.
Một cây bút vẽ màu đen.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, cô ngây người nhìn chằm chằm vào cây bút vẽ màu đen này.
Trong khoảnh khắc đó, những âm thanh chói tai, những tiếng chuột rít và tiếng người mắng mỏ trong tai cô từ từ yếu đi.
Cô gắng gượng chống tay ngồi dậy.
Dụ Minh Kiều ngồi trong một tư thế cứng ngắc, tay vì sợ hãi mà vẫn đang khẽ run. Cô như vô thức, cầm cây bút vẽ một biểu tượng “:)” lên lòng bàn tay.
Đây là điều mà Sầm Linh Thu đã dạy cô.
Nếu cảm thấy bất an và sợ hãi, hãy vẽ một khuôn mặt cười lên lòng bàn tay.
Giọng nói dịu dàng và ấm áp của người phụ nữ như vang vọng bên tai.
Dụ Minh Kiều như một kẻ điên, cô vẽ rất nhiều khuôn mặt cười lên tay mình.
Những khuôn mặt cười đen kịt dày đặc hiện lên trên cổ tay trắng bệch của cô, giống như một chú chó nhỏ đang tìm kiếm cảm giác an toàn, gần như là kẻ mất trí, không ngừng vẽ thêm khuôn mặt cười.
Từng khuôn mặt cười màu đen như những giọt mưa, từng chút một hình thành một trận bão dữ dội trên cơ thể Dụ Minh Kiều.
Nhưng cô vẫn không cảm thấy an toàn, lại tiếp tục vẽ thêm những khuôn mặt méo mó trên giấy.
Bên ngoài là mưa bão, trong căn phòng nhỏ chỉ có ánh đèn vàng mờ ảo, một cô gái tật nguyền đang vẽ điên cuồng cùng một biểu tượng cười, không dừng lại dù chỉ một giây.
Dụ Minh Kiều vẽ quá đỗi điên cuồng, "rắc" một tiếng, ngòi bút gãy đôi.
Cô sững lại một giây, rồi đột nhiên phát điên hất tung toàn bộ giấy trên bàn xuống đất.
Dụ Minh Kiều thở hổn hển, trong lòng như có một cơn tức giận dữ dội. Cô chỉ muốn xé toạc mọi thứ ra rồi xé nát tất cả.
Cô cúi gằm mặt, khó nhọc thở từng hơi.
Ánh mắt đờ đẫn lướt qua, cô thoáng nhìn thấy một vệt màu đỏ dưới gầm bàn trà.
Dụ Minh Kiều lật tung mớ giấy trên sàn, bò xuống gầm bàn và nhặt vật màu đỏ kia lên.
Đó là một chiếc vòng tay đỏ.
Cô nhớ lại đây là chiếc vòng mà Sầm Linh Thu định tặng cho cô, nhưng đã bị cô ném đi.
Suốt thời gian qua, cô đã cố gắng đè nén mọi thứ liên quan đến Sầm Linh Thu.
Cô không đi gặp cô ấy, không nghĩ về bất kỳ điều gì liên quan đến cô ấy, luôn tự nhủ không cần phải để tâm đến người phụ nữ này, mọi khổ đau đều là do mình xứng đáng.
Cô cứ ngỡ mình đã quên được rồi, nhưng hôm nay, cô mới nhận ra, bản thân chưa từng quên được người phụ nữ ấy.
Dụ Minh Kiều siết chặt chiếc vòng đỏ trên cổ tay gầy guộc, nhìn ánh nến lay lắt, khẽ thì thầm trong bóng tối.
Linh Thu... Tôi còn muốn nói chuyện với cô...
Tôi... còn rất nhiều điều muốn nói với cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");