Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dụ Minh Kiều khẽ siết tay lại, việc Sầm Linh Thu chú ý đến người đàn ông khác khiến cô cảm thấy khó chịu, cô không muốn nghe thấy bất kỳ cái tên đàn ông nào từ miệng của Sầm Linh Thu.
"Sao thế?" Dụ Minh Kiều cố nén cảm xúc, đôi mắt ánh lên chút lạnh lùng khó chịu: "Chị có hứng thú với anh ta à?"
Dụ Minh Kiều không thể chấp nhận nếu Sầm Linh Thu trả lời khẳng định.
Trong lòng cô vừa bực bội vừa sợ hãi.
Con quái vật bên trong cô lại bắt đầu gào thét, cơn tức giận không tên gần như chiếm lấy toàn bộ cô.
Nếu cô ấy thực sự trả lời như vậy...
"Hửm?" Sầm Linh Thu nghi ngờ, "Sao em lại nghĩ thế?"
Cô giải thích: "Chị chỉ muốn hỏi ấn tượng của em về anh ta thế nào thôi. Chị mong em đừng lại gần anh ta, dù anh ta có đến gần em, cũng không cần để tâm."
Hạ Hàm Châu chỉ là một con cáo đội lốt cừu, trong tiểu thuyết, anh ta luôn tỏ ra bình thường trước mặt Dụ Minh Kiều, nhưng thực ra là một kẻ điên rồ, luôn muốn kiểm soát tự do của cô ấy.
Anh ta không hề vô tư như vẻ bề ngoài.
Sầm Linh Thu không muốn bên cạnh Dụ Minh Kiều có bất kỳ kẻ xấu xa nào, cô chỉ hy vọng sau khi mình rời khỏi, không có ai làm khổ cô ấy.
Đó là suy nghĩ của Sầm Linh Thu.
Dụ Minh Kiều không hiểu ý định của cô, chỉ có chút khó hiểu: "Chị nghĩ anh ta sẽ thích em sao?"
Sầm Linh Thu: "... Chỉ là suy đoán thôi, coi như một lời khuyên."
"Chị mong em sẽ ở bên anh ta sao?" Dụ Minh Kiều đột ngột hỏi.
"....."
Nếu hỏi cô, trong lòng Sầm Linh Thu tất nhiên là... không muốn.
Nhưng suy nghĩ này quá cá nhân và không thể nói ra ngoài, cô chỉ cười nhẹ: "Tùy em, suy nghĩ của chị không quan trọng."
"Quan trọng đấy." Dụ Minh Kiều nói nhẹ nhàng.
Cô ấy nói quá nhỏ, đến mức Sầm Linh Thu không nghe rõ.
Tối đó, Dụ Minh Kiều nhất quyết muốn Sầm Linh Thu ngủ cùng mình. Không biết vì sao thời gian này cô ấy luôn cố ý hoặc vô tình tránh né cô, không còn ngủ cùng cô như trước nữa.
Hôm nay cũng là cô năn nỉ, thuyết phục mãi Sầm Linh Thu mới đồng ý.
Trong lòng Dụ Minh Kiều thật ra rất không vui, cô ghét việc Sầm Linh Thu tránh né mình, ghét sự không gần gũi của cô ấy, cũng ghét việc có người khác làm phiền cô ấy.
Cô ghét rất nhiều thứ, không thể vui vẻ nổi, gần như khiến cô phát điên.
Trước khi đi ngủ, Dụ Minh Kiều đột nhiên hỏi: "Linh Thu, em có quan trọng với chị không?"
"Ừm." Sầm Linh Thu buồn ngủ díp mắt, cố gắng giữ chút tỉnh táo để trả lời cô.
"Nếu có ai đó làm em tổn thương, khiến em đau khổ, chị sẽ ghét người đó chứ?"
"Ai làm tổn thương em?"
"Nếu có ai đó?" 0
Sầm Linh Thu quá mệt mỏi, cô không rõ mình đang nói gì, mơ màng đáp lại: "... Ừ, nếu em muốn chị ghét, thì chị sẽ ghét thôi."
"Phải là căm ghét."
"Được được mà." Sầm Linh Thu vỗ vỗ lưng cô ấy, "Ngủ đi, ngủ đi."
Việc hai người ngủ chung giường đã trở thành chuyện thường ngày, giường trong phòng Sầm Linh Thu gần như chỉ để trưng bày.
Sau khi nói xong, Sầm Linh Thu lập tức ngủ thiếp đi, nhưng Dụ Minh Kiều vẫn chưa ngủ, cô cứ yên lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ của Sầm Linh Thu.
Càng gần gũi với cô ấy, Dụ Minh Kiều càng sợ hãi, cô rất sợ rằng Sầm Linh Thu sẽ lại rời bỏ mình như lần trước.
Ở bên cô ấy, lúc nào cô cũng có cảm giác rằng Sầm Linh Thu sẽ rời khỏi mình bất cứ lúc nào.
Cảm giác này càng trở nên mạnh mẽ khi mùa đông đến gần.
Cô liên tục mơ thấy Sầm Linh Thu biến mất khỏi thế giới này ngay giây phút tiếp theo, như thể cô chưa từng xuất hiện.
Dụ Minh Kiều thậm chí không dám ngủ.
Cô chỉ có thể mỗi ngày như một con chuột, lén lút nhìn ngắm khuôn mặt của Sầm Linh Thu.
Điện thoại của Sầm Linh Thu reo lên mấy tiếng, cô ngủ rất sâu nên không nghe thấy.
Dụ Minh Kiều hoàn toàn không có chút ngại ngùng vì nhìn trộm điện thoại người khác, cô cầm lấy điện thoại của Sầm Linh Thu rồi mở khóa. Cô ấy đã cho cô mật khẩu điện thoại từ lâu.
Hàng loạt tin nhắn đều đến từ cùng một số điện thoại.
Dụ Minh Kiều kiểm tra lịch sử cuộc gọi và phát hiện ra những tin nhắn này đều do Hạ Hàm Châu gửi.
Toàn là những câu hỏi thăm nhạt nhẽo, và Sầm Linh Thu không trả lời bất kỳ tin nào.
Dụ Minh Kiều lướt qua những tin nhắn này, chỉ thấy chướng mắt và đầy phẫn nộ.
Cảm giác như món đồ chơi yêu thích nhất của mình đang bị người khác nhòm ngó. Sự chiếm hữu cực đoan của cô chỉ khiến cô muốn kẻ trộm này biến mất.
Đôi mắt đen láy của cô càng tối hơn trong màn đêm.
Cô nở một nụ cười lạnh, gõ vài chữ rồi gửi đi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lại một chữ "được".
Dụ Minh Kiều lại xóa tin nhắn vừa gửi, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");