Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hiickan
Thiếu niên nghe được lời Giang Tứ Niên nói, thân thể khẽ run, cắn chặt môi dưới, nửa ngày cũng cậu cũng không di chuyển.
Bởi vì hắn đã cách cậu rất gần.
Giang Tứ Niên trên thân cũng không đắp chăn, eo cùng nơi nào đó cách rất gần, có thể nhìn thấy rất rõ ràng thứ không nên thấy đang đứng lên.
Chỉ cần không ngốc đều biết điều này có nghĩa gì, huống chi thiếu niên chỉ đơn thuần, lại không phải người ngu.
Nhưng thiếu niên dường như không biết như thế nào cự tuyệt điều đó.
Dù sao Giang Tứ Niên cũng vì cậu bị thương, cậu cũng không thể làm người vong ân bội nghĩa.
Thế nhưng cậu sẽ không làm " chuyện đó ", dù sao cậu có người mình thích.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Tường Vy Trăng Non
3. Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4. Âm Nương
=====================================
Thiếu niên lập tức luống cuống nắm chặt lấy ga giường, cả người nhỏ yếu lại bất lực, toàn thân tràn ngập kháng cự.
Mùi thơm của thiếu niên làm dục vọng trong lòng Giang Tứ Niên rục rịch, trực tiếp chế trụ hai tay thiếu niên, hung hăng đè ngã cậu
Động tác cùng tư thế của hắn không đoán ra hắn đang bị thương.
Thiếu niên lúc này vẫn khó xử không biết cự tuyệt như nào, cũng không có phòng bị, bị đặt ở dưới thân còn có mấy phần mờ mịt.
Giang Tứ Niên nhìn người trước mắt nhu thuận nằm dưới người hắn, đối phương mặc dù một mặt mờ mịt nhìn hắn, nhưng đôi mắt sạch sẽ phản chiếu là hình bóng hắn, dường như chỉ có thể nhìn thấy hắn.
Trong lúc nhất thời, những ý nghĩa âm u trong lòng hắn mọc lên như cỏ dại.
Toàn thân đều hưng phấn kêu gào, xâm phạm em ấy, chiếm hữu em ấy, để em ấy dưới người hắn khóc thút thít.
Tư thế này thực sự quá gần, Nguyễn Thanh mở to hai mắt nhìn, vô ý thức bắt đầu giãy dụa, muốn đẩy Giang Tứ Niên ra.
Giang Tứ Niên dường như nhìn rõ ý đồ của thiếu niên, đem hai cánh tay đều đặt trên đỉnh đầu, bàn tay nắm cổ tay cậu hơi siết chặt, ngăn cản động tác
Lực tay Giang Tứ Niên lớn đến mức kinh ngạc, siết cổ tay Nguyễn Thanh có chút đau nhức, nhìn không rõ hắn đang bị thương.
Giang Tứ Niên bình tĩnh nhìn chằm chằm thiếu niên, chậm rãi tới gần, từ trên cao nhìn xuống mở miệng, mang theo vài phần cường thế: " Vì em tôi suýt nữa chết, tôi lấy thù lao cũng không quá đáng đúng không? "
Giang Tứ Niên dường như cũng không trưng cầu ý kiến Nguyễn Thanh, sau khi hắn nói xong liền cúi người càng dựa gần vào thiếu niên.
"... Không muốn." Thiếu niên hai mắt đẫm lệ, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ, cậu giãy dụa càng kịch liệt.
Nhưng hai tay thiếu niên tay bị giam cầm, căn bản không có cách nào giãy dụa, cậu chỉ có thể vô thức đạp hai chân.
"A..." Không biết thiếu niên đá phải đâu, Giang Tứ Niên nháy mắt rên rỉ ra tiếng, trên mặt hiện lên thần sắc thống khổ, một giây sau trực tiếp đè lên người thiếu niên.
Thiếu niên không ý thức được chỗ nào không thích hợp, cậu phản ứng kịch liệt trực tiếp đem hắn đẩy ra.
Lần này Giang Tứ Niên cũng không tiếp tục động đậy, thiếu niên thuận lợi đẩy hắn.
Chờ Nguyễn Thanh đem người đẩy ra, xuống giường, mới biết được mình không cẩn thận chạm vào vết thương Giang Tứ Niên.
Vết thương bên hông Giang Tứ Niên bị rách, chảy ra lượng lớn máu, chỗ nào cũng là máu, máu nhuộm đỏ bên hông cậu, nhuộm đỏ cả ga giường.
Tựa như hiện trường sát hại, nhìn vô cùng ghê rợn
Thiếu niên mở to hai mắt nhìn, lập tức đi tới, nhìn hắn cả người đầy máu sắc mặt trắng bệch, mặt cậu cũng trắng bệch, toàn thân trở nên vô lực, thiếu chút nữa khuỵu xuống.
Cậu vươn tay, run rẩy lắc người trên giường, nhưng Giang Tứ Niên không trả lời.
Đôi mắt thiếu niên đỏ lên, nước mắt rơi xuống, thanh âm mang run rẩy cùng sợ hãi, nghẹn ngào nhỏ giọng mở miệng:"... Thật, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, anh tỉnh lại có được không?"
Nhưng mà người trên giường không có động tĩnh chút nào, dường như đã mất đi sinh mệnh.
Nếu không phải lồng ngực Giang Tư Niên mơ hồ phập phồng chứng tỏ hắn còn thở, hắn còn tưởng rằng mình đã chết.
Nếu không phải trước ngực Giang Tứ Niên còn hô hấp yếu ớt, cậu còn tưởng rằng hắn đã chết.
Thấy hắn còn thở, thiếu niên tỉnh táo lại một chút, lúc này mới nhớ gọi cấp cứu, cậu hốt hoảng lấy điện thoại di động, run rẩy gọi số điện thoại cấp cứu.
Bởi vì tay run, ấn sai mấy lần, mấy giây sau mới gọi được.
Cậu cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại nhưng giọng nói vẫn run rẩy: " Đường Đào, Đào Viên..."
Nhưng mà cậu còn chưa nói xong, điện thoại bị cướp đi.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên, Giang Tứ Niên không biết lúc nào đã tỉnh.
"Đừng đi bệnh viện." Giang Tứ Niên thanh âm vẫn như cũ cường thế, nhưng so bình thường có cảm giác suy yếu, hắn mặt không biểu tình nhấn tắt điện thoại, lần nữa rơi vào hôn mê.
Dường như Giang Tứ Niên khiến Nguyễn Thanh không còn bối rối, cậu cố gắng tỉnh táo lại, sau đó lập tức cầm máu cho hắn.
Thiếu niên cầm máu xong, run rẩy đem thuốc bôi lên vết thương.
Trong thời gian này Giang Tứ Niên không tỉnh lại, nhưng hắn vẫn còn thở chứng minh hắn còn sống.
Nguyễn Thanh làm xong cũng đã đến đêm, cậu rất mệt mỏi.
Sớm biết như vậy cậu không đá mạnh như vậy.
Chẳng qua đá không mạnh, nhưng không đá như vậy sẽ không làm hắn ngất đi
Dường như trong phó bản này, vấn để thân thể của cậu dường như nghiêm trọng hơn
Thân thể của cậu giống như ngọn nến lung linh trong đêm mịt mù vô định trong gió, thắp sáng cả rừng sâu, hấp dẫn vô số con bướm đêm vồ lấy cậu.
Nếu là cậu là ngọn nến to lớn thì không sợ, nhưng cậu chỉ là một ngọn nến nhỏ, một con bươm bướm nhào tới có thể làm chiếm lấy cậu.
Dù không có sức mạnh cường đại, xinh đẹp chính là một nguyên tội.
Phải biết rằng được kẻ cố chấp cùng kẻ biến thái cuồng yêu theo đuổi không phải là một chuyện tốt đạt.
Bởi vì đám người này am hiểu nhất không chiếm được cho bản thân thì đem huỷ đi.
Nguyễn Thanh ngồi lên ghế, hỏi hệ thống:【 hệ thống, tôi có thể thay đổi thể chất cơ thể này không?】
Giọng nói hệ thống lạnh lùng【 chỉ cần có đủ điểm tích lũy, có thể đạt được tất cả ước muốn của ngươi. 】
Nguyễn Thanh rũ mắt xuống, đủ điểm tích lũy a...
Nguyễn Thanh suy nghĩ ngồi trong chốc lát cảm giác đau đớn từ dạ dày khiến cậu không thoải mái, cậu nghiêng người lấy từ túi ra cái bánh bao.
Trực tiếp mở máy tính trên bàn.
Nhiệm vụ chi nhánh một không khó lắm, tùy tiện tìm người bình luận là ổn, khó khăn nhất là nhiệm vụ chi nhánh hai.
Không phải kiếm tiền khó, mà hình thức kiếm tiền của nguyên chủ khiến cậu khó có thể kiếm tiền.
Dù sao nguyên chủ làm bồi chơi game cùng, mà bây giờ bình luận trên mạng về " cậu " không tốt lắm, bây giờ rất khó tiếp nhận đơn.
Trước cứ từng bước từng bước đi.
Nguyễn Thanh mở tài khoản bình thường nhất của ra nguyên chủ, trực tiếp xem nhẹ một đống tin nhắn mắng " cậu ", tùy tiện blog lớn trên trang đầu.
Nguyễn Thanh tuỳ ý nhìn, đem bánh bao cắn vào miệng, ngón tay trắng nõn đánh xuống một câu bình luận.
【 Loại người như mày cũng đủ tiền ăn bò bít tết? Giả vờ làm gì?】
Nguyễn Thanh gõ xong, yên lặng cắn miếng bánh bao cứng, tiện tay ấn mở hình ảnh chùm nho căng mọng hấp dẫn chủ blog trước đó gửi cậu.
Sau đó... Lại cắn một miếng bánh bao.