Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hiickan
Người đàn ông đứng ở cửa ăn mặc có chút tùy ý, nhưng dung mạo tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, khí chất nổi bật, mang theo khí chất ngạo mạn khiến người ta không thể bỏ qua.
Lúc này người đàn ông cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh, đôi mắt thâm thúy u ám sâu không thấy đáy.
Rõ ràng hắn không có biểu tình gì, lại vô cớ làm người khác dâng lên một tia bất an.
Nguyễn Thanh thấy rõ ràng ánh mắt hắn, trong lòng âm thầm kêu không ổn.
Cậu hơi cúi đầu tránh đi tầm mắt người đàn ông như sợ hãi sau đó không màng đau đớn đứng lên, dùng tay cố gắng đóng cửa lại.
Bản thân NPC này sợ tiếp xúc với người cho nên Nguyễn Thanh hành động thế này cũng không có cái gì không đúng.
Mà ngoài cửa người đàn ông tuấn mỹ tựa hồ còn đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi, không có phản ứng lại, thấy cửa đóng lại liền theo bản năng vươn tay ra chắn, căn bản không có suy xét hậu quả.
Nguyễn Thanh cả người nhũn ra, sức lực cũng không lớn, nhưng là cửa theo lực đạo đóng lại cũng tuyệt đối không nhỏ.
Nhưng mà người đàn ông trước mắt liền tính tay bị cửa kẹp vẻ mặt cũng không có chút nào biến hóa, phảng phất căn bản không có cảm giác đau đớn, vẫn ngơ ngác nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt.
Nguyễn Thanh thấy cửa bị bàn tay ngăn lại, phiếm đôi mắt ngấn nước mở to, theo bản năng càng dùng sức đóng cửa lại.
Lúc này người đàn ông cũng phản ứng, hắn cũng không thu hồi tay, ngược lại càng dùng sức mở cửa, không cho Nguyễn Thanh đóng cửa lại.
Nguyễn Thanh căn bản quá yếu, không thể chống lại sức lực của người đàn ông, cửa chẳng những không có đóng lại thậm chí còn bị hắn cường ngạnh đẩy ra.
Nếu tiếp tục cửa nhất định bị đẩy ra, Nguyễn Thanh bất lực cắn môi dưới, thân thể không khống chế được khẽ run, cậu gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: "Anh... muốn làm gì?"
Tuy rằng cậu nỗ lực làm ra một bộ dáng hung ác, nhưng bởi vì đôi mắt ngấn lệ, thoạt nhìn như một chú mèo nhỏ đáng yêu làm nũng.
Hơn nữa thanh âm thiếu niên mềm mại, không biết là bởi vì khẩn trương hay sợ hãi, có chút run rẩy, như chiếc lông vũ trêu trọc vào đáy lòng.
Rốt cuộc hắn cũng phục hồi tinh thần, hắn nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt, trong lúc nhất thời không nói biết nói gì.
Hắn cũng không biết hắn muốn làm gì, theo bản năng liền duỗi tay.
Tuy nhiên hắn ý thức được chính mình dọa đến thiếu niên, hắn trầm mặc vài giây, cuối cùng phun ra một câu: "...... Đã đến lúc trả tiền thuê nhà."
Nguyễn Thanh nghe vậy liền sững sờ, không nghĩ tới hắn tới thu tiền nhà, cậu có chút khó xử lại lần nữa cắn môi dưới, thanh âm mang theo khẩn trương: "...... Tôi sẽ chuyển tiền anh sau."
Nói xong liền muốn đóng cửa lại.
Nhưng mà hắn cũng không có cho cậu cơ hội đóng cửa, tay giữ cửa không hề buông ra.
"Đợi một chút."
Dáng vẻ trào phúng ban đầu của người đàn ông biến mất, hắn nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt, giọng liền trầm xuống: "Vừa nãy tôi có chút thất lễ, cậu...... có ổn không?"
Người đàn ông bộ dáng có vẻ hối lối, nhưng ánh mắt hắn nhìn Nguyễn Thanh mang tính xâm lược mãnh liệt điều này làm cậu càng thêm bất an.
"Không có việc gì." Nguyễn Thanh nhỏ giọng nói, nhanh chóng duỗi tay đẩy tay người đàn ông ra ngoài.
Sau đó đóng cửa lại.
Thậm chí còn khóa trái cửa, như thể người bên ngoài với hồng thủy mãnh thú giống nhau.
Người đàn ông đứng ngoài cửa dừng lại một chút, đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu nhìn bàn tay vừa bị thiếu niên châm, đôi mắt thâm thúy càng thêm sâu vài phần.
Thật mềm......
......
Dưới tình huống cửa bên trong bị khóa trái dù bên ngoài có chìa khóa cũng là không mở được.
Nếu không phải ban đầu cậu ngồi chờ chết, tuyệt đối không xuất hiện tình huống như trên.
Hành động vừa rồi khiến Nguyễn Thanh tốn không ít sức lực. Sau khi chặn người đàn ông ngoài cửa, cơ thể cậu đã mềm nhũn, không rảnh lo người ngoài cửa đã đi hay chưa, cậu trượt theo cánh cửa ngồi xuống đất, ổn định lại cảm xúc.
Người đàn ông vừa rồi Nguyễn Thanh có một chút ấn tượng, sau khi tiến vào phó bản, hệ thống thông báo một số thông tin của NPC để cậu có thể sắm vai NPC đó tốt hơn.
Người đàn ông đó chủ phòng này, phải nói rằng cả tòa nhà này là của hắn.
Nói là thu tiền nhà cũng không có vấn đề gì.
Rốt cuộc tiền thuê nhà của nguyên chủ đã chậm mười ngày.
Dù hắn có là chủ nhà, Nguyễn Thanh cũng không yên lòng.
Nguyên chủ cũng không biết gì về chủ nhà, chỉ gặp qua một lần khi ký hợp đồng thuê nhà, cho nên cũng không thể loại trừ hắn không phải sát thủ phòng livestream khủng bố.
Mà nếu người đàn ông vừa rồi không phải sát thủ, Nguyễn Thanh cũng cần cảnh giác hắn.
Với thái độ chuyển biến vừa rồi của người đàn ông đó, ánh mắt của hắn làm cậu vô cùng quen thuộc.
Ánh mắt đó giống hệt những kẻ biến thái trước đây nhìn cậu.
Tia may mắn cuối cùng trong lòng Nguyễn Thanh sụp đổ, quả nhiên trong trò chơi này thể chất của cậu cũng như cũ quỷ dị.
Nguyễn Thanh ngồi trên mặt đất khoảng một phúc mới bình phục ổn cảm xúc, cậu rũ mắt nhìn về phía đồ vật người đàn ông vừa ném.
Là sáu cái màn thầu.
Nguyễn Thanh nhớ rõ hôm nay là ngày dì dưới lầu bán màn thầu cho cậu cho nên mới không có khóa trái cửa.
Xem ra dì ấy đã nhờ chủ nhà mang lên.
Túi bánh bao không buộc chặt, do chủ nhà ném thô lỗ đã có một cái bánh lăn ra ngoài, màu thầu trắng nằm trên sàn nhà màu xám trông cực kỳ chướng mắt.
Phòng nhìn có chút cũ nát, nhưng được chủ nhân thu dọn sạch sẽ, cho nên trên mặt đất cũng không quá bẩn.
Nhưng Nguyễn Thanh mắc bệnh sạch sẽ, cho nên cậu vô cùng ghét bỏ nhìn màn thầu trên sàn.
Nhưng bây giờ Nguyễn Thanh hiện tại không thể kén chọn, cảm giác khó chịu ở bụng chính là triệu chứng của việc không ăn nhiều ngày.
Nguyên chủ bởi sợ giao tiếp với xã hội, cũng không ra cửa, không có công việc, cho nên cũng không có thu nhập.
Chỉ dựa vào ở trên mạng tiếp đơn hàng bồi chơi trong trò chơi trực tiếp mới miễn cưỡng sống.
Nhưng gần đây bình luận anh hùng bàn phím kia bị đào bới, lộ chuyện nguyên chủ là người đàn ông khốn khổ với mùi hôi thối khắp người, dẫn tới trong trò chơi bị người khác nhắm vào.
Vì vậy không ai tìm cậu chơi cùng nữa.
Không ai tìm nghĩa là không còn có thu nhập nữa.
Cho nên tiền thuê nhà mới trả chậm khoảng nửa tháng.
Sáu cái màn thầu này được mua với số tiền ít ỏi còn lại của cậu.
Hơn nữa thân thể này ít nhất không ăn hai ngày trở lên, cậu tin rằng không cần sát thủ phòng livestream khủng bố đến cậu cũng sẽ chết nếu vẫn cứ không ăn.
Nguyễn Thanh cố nén cơn đau đớn cùng chán ghét, thong thả nhặt chiếc bánh màn thầu ở trên đất.
Có lẽ vì quá đau khổ trước tình trạng lúc này lại không cẩn thận đụng vào vết thương đôi mắt của cậu lại đỏ lên.
Nguyễn Thanh thật sự là không thể khống chế thân thể này trong khoảng thời gian ngắn, cậu nhịn xuống bực bội ở đáy lòng, hít một hơi sâu, nỗ lực áp xuống ủy khuất cùng nước mắt, hốc mắt phiếm hồng, cậu lại lần nữa nhỏ giọng an ủi chính mình: "Không khóc, không khóc."
Trong căn phòng chật hẹp và đổ nát, đôi mắt như ngọc lưu ly bị tầng sương nước bao phủ, đáy mắt hiện lên một chút ủy khuất, vụng về an ủi chính mình, cả người tản ra đáng thương cùng hơi thở bất lực.
Như thể bị bắt nạn giây tiếp theo liền sẽ khóc, khiến người ta phải yêu mến, hận không thể ôm vào trong lòng dỗ dành, không cho cậu chịu một xíu uất ức nào.
Trên màn hình trực tiếp, bình luận đang nghiêng về một phía.
【 ô ô ô, hắn thật sự rất đáng thương, tôi hảo muốn ôm ôm hắn. 】
【 người đàn ông vừa rồi có bệnh đi! Không có việc gì lại đi đá cái cửa! Mở cửa bình thường không được à? 】
【 hắn không hiểu hai chữ lễ phép viết như thế sao!? Dù tiểu khả ái đáng chết cũng không thể thô lỗ như vậy!? 】
【 Mọi người đứng vững! Phải nhớ cậu ta sống không quá ba ngày đâu! 】
Giữa hang loạt tiếng cãi vã, thiếu niên trong màn hình ngồi lên ghế, lấy ra một cái màn thầu ăn từng miếng nhỏ.
Thiếu niên ăn tốc độ rất chậm, cũng thực tao nhã, tựa như một chú sóc ôm quả thông, khiến ngườ ta không tự chủ được đem tầm mắt dừng ở trên người cậu.
Nguyễn Thanh chậm rãi gặm màn thầu vừa đùa nghịch điện thoại trong tay vừa trầm ngâm.
Màn thầu chỉ có sáu cái, một ngày một cái cũng đủ sáu ngày, khả năng cầm cự đến ngày thứ bảy.
Nhưng cảm giác khó chịu ở bụng cũng không vì cậu gặm một chiếc màn thầu liền biến mất.
Màn thầu không tính là lớn, đối với một người đói bụng hai ngày mà nói một cái căn bản là không đủ.
Nguyễn Thanh nhìn trên bàn dư lại năm cái màn thầu có chút do dự.
Cậu chần chờ một lúc sau, cuối cùng vẫn là cầm lấy một cái màn thầu lên ăn.
Đã bị phòng livestream khủng bố lựa chọn nếu cậu không đủ thể lực căn bản không sống nổi đến ngày thứ bảy.
Hơn nữa chỉ khi thân thể đạt trạng thái hoàn hảo não cậu mới có thể suy nghĩ nhanh được.
Sau khi ăn xong chiếc màn thầu thứ hai, Nguyễn Thanh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo một chút.
Phó bản này tên là " Phòng livestream khủng bố ", đây rõ rang là phát sóng trực tiếp.
Như vậy người xem là ai?
Là những sát nhân hay vẫn là người bình thường?
Dưới tình huống không xác định, Nguyễn Thanh phải tính toán đến tình huống xấu nhất.
Chính là nhất cử nhất động của cậu rất có thể đang nằm dưới tầm mắt của tên sát nhân.
Nguyễn Thanh ăn xong màn thầu, cậu ngửa người dựa trên ghế nhắm hai mắt lại, nửa ngày cũng không có hành động gì khác.
Giống như đang ngủ.
Thời gian không nhanh không chậm qua bốn giờ đồng hồ, thiếu niên trên ghế rốt cuộc cũng cử động.
Nguyễn Thanh chậm rãi mở to mắt, cậu lấy ra điện thoại ra nhìn.
Rạng sáng 1 giờ 23 phút.
Nguyễn Thanh cầm lấy quần áo trên giường trực tiếp mặc lên áo thun cùng quần ngủ bên ngoài, đeo khẩu trang lên mặt.
Tiếp theo ở trong góc phòng cậu cầm lấy một chiếc túi xách cũ đem màn thầu còn dư bỏ vào, nhân tiện bỏ vào một con dao rồi đeo lên vai nhẹ nhàng bước ra cửa
Toàn bộ quá trình không có phát âm thanh.
Nguyên chủ cũng thường xuyên ra ngoài nửa đêm, bởi vì khi đó trên đường không có người nào.
Nhưng bây giờ Nguyễn Thanh cũng không tính toán trở về căn phòng đó.
Thứ nhất là cậu không có tiền thuê nhà, cậu cũng không có thời gian rảnh để kiếm tiền.
Thứ hai phòng này ở lầu 5, nếu có người phá cửa vào, căn bản không có cơ hội nào chạy trốn.
Cho nên ngay từ đầu Nguyễn Thanh không nghĩ tới ở lại đây bảy ngày.
Nguyễn Thanh đi đến cạnh cửa cũng không có trực tiếp mở cửa, cậu nghiêng người nhìn qua mắt mèo quan sát một chút tình huống ngoài cửa.
Xác định ngoài cửa không có người, Nguyễn Thanh mới nhẹ nhàng vặn chốt cửa, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Ánh đèn hành lanng rất mờ, không chiếu sáng được xa và một số góc tối.
Có bảy tám gia đình sống ở tầng này nên hành lang rất dài giống như khách sạn.
Cuối hành lang chính là thang máy, dưới ánh sáng lờ mờ có chút thấy không rõ trong bóng tối như có con quái vật đáng há to miệng.
Nguyễn Thanh siết chặt túi, không chút do dự đi về hướng thang máy.
Khi cậu sắp tới thang máy, một giọng nam trầm, mạnh mẽ, từ tính vang lên ở phía sau cậu cách đó không xa.
"Muộn thế này rồi, cậu đi đâu?"
Không đợi Nguyễn Thanh phản ứng, thanh âm kia tiếp tục mang giọng cười nửa miệng: "Không phải là bởi vì không trả nổi tiền thuê nhà, nên chuẩn bị bỏ trốn, đúng không?"