Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hiickan
Trên hành lang có rất nhiều phòng khác, nhưng lúc này tất cả đều đóng cửa.
Thang máy đã đến tầng 5, bây giờ muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.
Chỗ khác lại không có chỗ trốn.
Người đàn ông nhìn thoáng qua thang máy, sau đó trực tiếp đẩy mạnh cửa phòng.
Nguyễn Thanh sức lực quá yếu ớt, căn bản không có biện pháp ngăn cản, cũng không thể ngăn cản.
Một là mặc kệ bọn họ, khiến cho bọn họ chính diện gặp gỡ Kỷ Ngôn, hoặc cũng chỉ có thể cho họ đi vào phòng cậu.
Thấy cửa mở, mấy người kéo nhau tiến vào trong, người đàn ông còn tri kỷ nhẹ nhàng đóng cửa lại, không có phát ra một chút âm thanh gì.
Nguyễn Thanh nhìn vẻ mặt vô tội của mấy người, lại nhìn Giang Tứ Niên nửa chết nửa sống trên giường, trực giác cảm thấy mình sắp xong đời.
Kỷ Ngôn vốn dĩ đã bắt đầu hoài nghi cậu, nếu nhóm người bị Kỷ Ngôn phát hiện, cậu khẳng định hắn sẽ biết cậu là cô gái trước đó.
Đến lúc đừng nói nhóm người, chính cậu bị hắn chơi chết.
Nhưng hiện tại căn bản không phải thời điểm nói việc này, bởi vì tiếng bước chân ở hành lang vang lên.
"Cộp."
"Cộp."
"Cộp." Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mang theo cảm giác áp bách.
Một số người chơi tuy rằng không biết ai tới, nhưng nghe tiếng bước chân, cùng với biểu tình khẩn trương bất an của thiếu niên, cũng bắt đầu có chút khẩn trương.
Bọn họ không quên thiếu niên là người thứ nhất bị lựa chọn, không chừng ngoài cửa chính là sát thủ.
Nguyễn Thanh xác định cửa đã đóng chặt quay đầu nhìn về phía đám người, không tiếng động mở miệng.
Trốn đi.
Mấy người xem như đã hiểu ý tứ thiếu niên, lập tức nhìn bốn phía, chuẩn bị tìm một chỗ trốn đi.
Nhưng phòng thiếu niên thật sự quá mức đơn giản.
Một chiếc giường, một tủ treo quần áo, một phòng WC.
Nếu hai người thì ổn, nhưng bọn họ có chín người.
Đứng trong căn phòng này đã chật, càng miễn bàn tìm chỗ trốn.
Chín người đều tự tìm địa phương bắt đầu trốn, có người tiến vào WC, có người tiến vào gầm giường, có người tiến vào tủ quần áo.
Thậm chí dưới giường trật trội lại có bốn người.
Nguyễn Thanh: "......"
Nguyễn Thanh hít sâu một hơi, nói cho chính mình bình tĩnh một chút.
Năng lực quan sát Kỷ Ngôn rất cao, chỗ này nhỏ hẹp không có gì qua được mắt hắn.
Cho nên trốn trong phòng cậu khẳng định muốn chết sớm.
Nguyễn Thanh không rảnh lo ngoài cửa, cậu yên lặng không một tiếng động nhanh chóng đi đến mép giường, đem người từ đáy giường ra ngoài.
Sau đó lại chỉ ngoài cửa sổ, cho đám người đứng chỗ bệ tường cạnh cửa sổ
Nguyễn Thanh chỉ xong ngoài cửa sổ, còn chỉ vị trí trái tim, không tiếng động lần nữa há mồm nhắc nhở.
Chú ý nhịp thở cùng nhịp tim.
Sự tình phát sinh quá bất ngờ đám người chơi tuy không hiểu tình huống nhưng khi Nguyễn Thanh nhắc nhở liền hiểu, lập tức từ góc phòng chạy ra, lặng yên không một tiếng động hướng ra ngoài cửa sổ.
Bệ bên ngoài cửa sổ quá hẹp, chỉ có thể đứng nghiêng người mới có thể đứng thẳng, càng về sau càng hẹp, rất khó để đi.
Nhưng bây giờ không còn lựa chọn
Ba người có thân thủ tốt đi tiếp nhường chỗ cho người khác, mấy người khác thấy vậy liền đi lên.
Nhưng những người khác không bằng những người kia, tốc độ cực kỳ chậm, mà tiếng đập cửa đã vang lên.
Còn bốn người chưa ra nghe được tiếng đập cửa, kinh hoảng nhìn về phía cửa.
Nguyễn Thanh một bàn tay ấn chốt cửa, nhưng cậu không có mở cửa, cũng không có đáp lại, thấy bốn người còn ở kia đứng ngây ngốc, lập tức nôn nóng phất tay thúc giục.
Bốn người nhanh chóng đi ra ngoài.
Tiếng đập cửa lại một lần vang lên, thanh âm so vừa rồi lớn hơn.
Nguyễn Thanh như cũ vẫn không có mở cửa.
Bởi vì còn có hai người không nhảy ra được, hai người càng nhanh càng loạn, nửa ngày cũng chưa thể thành công đứng ở ngoài bệ tường.
Tiếng đập cửa vang lên lần thứ ba, lần này kèm theo giọng nói trầm ấm đầy uy lực của một người đàn ông: "Mở cửa"
Cửa phòng như cũ không mở ra, dường như bên trong không có ai, Kỷ Ngôn không chút để ý lại lần nữa mở miệng: "Tôi biết em ở trong."
Lúc này đây bên trong cánh cửa rốt cuộc truyền đến động tĩnh, chính là thanh âm lại không phải Nguyễn Thanh phát ra tới.
Cuối cùng chỉ còn Tô Tiểu Chân, lúc nhảy ra bị trượt chân, thiếu chút nữa liền ngã xuống.
Tức khắc mọi người đều khẩn trương, lo lắng đến nỗi cảm giác tim nhảy lên cổ họng.
Tô Tiểu Chân sắp khóc, đứng ở bên cửa sổ không biết làm thế nào nhìn về phía Nguyễn Thanh.
Giờ nhảy ra cửa số đã quá trễ, Nguyễn Thanh bình tĩnh chỉ vào gầm giường ý bảo cô trốn xuống đó.
Hơn nữa trong phòng đã có tiếng nói phát ra, Nguyễn Thanh cũng không còn cách nào giả bộ trong phòng không có ai.
Cậu dựa vào cửa nhỏ giọng mở miệng, giọng nói mang theo khẩn trương cùng bất an: "Hiện tại quá muộn, tôi...tôi phải nghỉ ngơi, anh có chuyện gì nói, ngày mai lại đến đi."
Ngón tay thon dài Kỷ Ngôn lại lần nữa ở trên cửa gõ gõ, ngữ khí mang theo không cho cự tuyệt: "Mở cửa, kiên nhẫn của tôi từ trước nay không tốt lắm, đừng để tôi nói lần thứ ba."
Nguyễn Thanh quay đầu thấy Tô Tiểu Chân đã trốn kĩ, nhẹ nhàng thở ra, cậu liền mở cửa, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập cảnh giác nhìn chằm chằm Kỷ Ngôn
Kỷ Ngôn thấy thiếu niên nghe lời mở cửa, tâm tình vô cùng sung sướng.
Hắn trực tiếp dùng sức đẩy cửa, tiến vào trong phòng thiếu niên, giây tiếp theo hắn thu lại nụ cười.
Kỷ Ngôn nhìn người đàn ông trần trụi trên giường, mặt trực tiếp đen lại, giống như một ông chồng đi bắt gian, túm chặt Nguyễn Thanh thanh âm âm trầm đến cực điểm: "Hắn là ai?"
Nguyễn Thanh dường như bị dọa, sợ hãi co rúm lại, trong mắt phiếm hơi nước: "Anh..... Làm tôi đau."
Giọng nói thiếu niên mềm mại, giống như làm nũng, làm người khác nghe thấy không nhịn được mềm lòng.
Nhưng Kỷ Ngôn mặt đầy âm u, lại lần nữa mở miệng: "Hắn là ai?"
Nguyễn Thanh thấy Kỷ Ngôn giống như muốn giết chết Giang Tứ Niên, lập tức nhỏ giọng giải thích: " Lúc trước ở tiệm cơm bị người ta bắt cóc, là hắn cứu tôi "
"Phải không?" Kỷ Ngôn mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm người trên giường.
Nguyễn Thanh gật đầu, nhỏ giọng nói: "Hắn vì tôi mới bị thương."
Kỷ Ngôn vẻ mặt không tin đi đến bên mép giường, một lần nữa tiếng gõ cửa vang lên, khiến mọi người trong phòng đều giật mình.
Nguyễn Thanh cùng Kỷ Ngôn đều nhìn về phía cửa phòng.
Ngay lúc Nguyễn Thanh muốn đi xem là ai, Kỷ Ngôn nhanh hơn một bước.
Hắn nhanh chóng từ mắt mèo nhìn thoáng qua liền xoay người một cái, lưu loát chui vào...Gầm giường.
Nguyễn Thanh: "!!!"