Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người kế thừa lời nguyền bị đối xử hệt như khi tôi bị đối xử như một mầm bệnh có thể lây nhiễm chỉ vì vết sẹo của mình.
Người ta nói rằng họ ghét người kế thừa lời nguyền bởi vì lời nguyền là một vấn đề đáng ngại và người kế thừa lời nguyền mang tầm hồn sa đọa nên mới bị nữ thần nguyền rủa. Nhưng suy cho cùng, họ cũng chỉ bị chi phối bởi nỗi sợ hãi ẩn náu ở bên trong.
Những cảm xúc dành cho người Roum cũng chẳng khác biệt là bao. Đúng hơn thì, họ mang trong mình sự sợ hãi hơn là khinh thường.
Nỗi sợ trước những con người được cho rằng bị Nữ thần bỏ rơi và bị nguyền rủa, họ sợ rằng những người ấy có thể gây tổn hại tới họ và từ đó hình thành nên sự căm ghét một cách tàn nhẫn.
Tuy nhiên, dù nguyên nhân có là gì, dù có là bản năng con người đi chăng nữa, tôi không thể khoan dung trước những hành động gây tổn thương hay thậm chí gϊếŧ chết người khác như vậy được.
"Ta không muốn trốn tránh nỗi sợ hãi. Ta không muốn nhắm mắt làm ngơ hay làm tổn thương ai khác."
Sức nắm của bàn tay Richard đang nắm lấy tay tôi mất dần. Tôi hoàn thành việc thắt chặt lại chiếc khăn tay.
"Người quả là một cô gái kì lạ."
Cậu bật cười. Nhưng đó không phải là nụ cười giả tạo thường ngày, cậu đang thực sự thích thú.
Tôi vừa nói điều gì đó buồn cười lắm à? Dù sao thì, tôi thấy khá nhẹ nhõm, vậy là ổn rồi.
Tôi nhìn cành sơn trà đung đưa trước gió. Richard nói rằng sau khi mẹ cậu qua đời, cậu đã mất đi tiếng cười của mình. Cậu chưa từng thực sự cười kể cả trong nguyên tác, và chắc chắn cậu sẽ không cười khi đứng trước mộ của mẹ cậu.
Có lẽ nụ cười của cậu bây giờ hẳn sẽ là một món quà tuyệt vời dành cho người mẹ quá cố.
Nhưng ngoài chuyện đó ra, tôi vẫn còn một điều khác cần nói với Richard.
"Công tử Cassil, chẳng phải ngươi đã quá tuổi để học lễ nghi rồi sao?"
"Người muốn nghe thần gọi 'Điện hạ' sao?"
Khóe miệng của cậu cong lên một cách tự nhiên. Cậu lại quay trở về con người thường ngày của mình.
"Không phải về việc ta có muốn nghe hay không, mà ngươi bắt buộc phải gọi ta như thế."
"Thần sẽ ghi nhớ điều đó."
"Và mau xin lỗi về những lời nhận xét vô cớ của người dành cho Thái tử đi."
Cậu ta đã gọi Thái tử là quái vật. Dù cho Richard có đang trong hoàn cảnh khó khăn thể nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể bỏ qua chuyện này.
"Thần xin lỗi. Thần đã mất kiểm soát và vạ miệng. Xin hãy tha lỗi cho thần."
"Người ngươi cần xin lỗi là Thái tử Điện hạ, không phải ta."
"Thần nên làm gì để chuộc lỗi với ngài ấy?"
"Thề nguyện lòng trung thành của ngươi với Thái tử Điện hạ."
Biểu cảm trên gương mặt của Richard lại đanh lại. Tuy nhiên, cậu lại nhanh chóng thả lỏng, giấu đi những cảm xúc thật của mình như thường ngày.
"Người muốn thần tuyên thệ trước ngài ấy giống như một kỵ sĩ sao?"
"Như ta đã nói, người nên nhớ rằng Blake Larisch Geracillion chính là Thái tử của Đế quốc này."
Tôi lại cảnh cáo Richard khi thấy được tham vọng tiềm ẩn trong cậu ta.
Thành thật mà nói, tôi không thích cậu ta cho lắm. Qúa khứ bất hạnh và hoàn cảnh trong gia đình của Richard rất đáng thương, nhưng hành động của cậu ta lại quá rẻ mạt. Nếu như mạch truyện cứ tiếp tục như vậy, những âm mưu xấu xa của Richard hẳn phải đã bắt đầu rồi. Cậu ta có lẽ đã phải lợi dụng hầu gái của Blake khiến cho Blake bị ốm, và lan truyện đủ những thể loại tin đồn ra để gây khó dễ Blake và Tenstheon.
Nhưng đến giờ Richard vẫn có ý định phạm tội như vậy. Cậu ta đã gài người vào trong cung và cố do tham tình hình trong cung điện bằng cách lợi dụng Bá tước Bellacian, những tất cả đã thất bại.
Nhưng có lẽ vì tâm lí nhạy cảm khác hẳn với trong nguyên tác, tôi mới tưởng rằng có lẽ một con người xảo trá như vậy có thể thay đổi.
Ánh mắt của Richard sắc lại khi nghe thấy lời cảnh cáo của tôi.
"...Được rồi. Ai trong Đế quốc này lại không biết điều đó chứ?"
"Ta vui khi nghe được điều đó. Công tử Cassil, ngươi là một nhân tài. Ngươi sẽ nhận được chúc phúc vinh quang nếu biết dùng trí thông minh ấy vào đúng chỗ."
Tất cả mọi người trong gia đình Công tước Cassil đều là những kẻ tham lam, trong số đó chỉ có Richard là có tài cán.
Richard đã lợi dụng không biết bao nhiêu người để chiếm được ngai vàng trở thành Hoàng đế. Một trong những người bị lợi dụng vẫn có những người thật lòng yêu quý và trung thành với cậu.
Tôi nghĩ rằng trong nguyên tác, Richard tham vọng nhiều điều hơn kể cả sau khi cậu trở thành Hoàng đế, nhưng cậu không thể thoát khỏi tham vọng không đáy đó cho dù đã lợi dụng bao nhiêu người đi chăng nữa.
Nếu như Richard mãn nguyện với vị trí là Công tước và không tham lam vô ích, mọi người sẽ được hạnh phúc biết bao.
"Chúc phúc sao... Người có đang nói rằng người sẽ đến với thần không?"
Nhưng thay vì nghe lời tôi nói, cậu ta đùa cợt lại sử dụng cách gọi cho Thái tử phi: "Chúc phúc của Đế quốc".
"Công tử Cassil thật sự cần học lại lễ nghi đấy."
"Nếu như người dậy thần, chắc chắn thần sẽ ghi nhớ hết."
Giờ thì cậu ta lại bắt đầu mấy hành động sến sẩm rồi, tôi đoán chắc rằng cậu ta hoàn toàn nguôi đi nỗi buồn rồi nhỉ.
"Thần đã lấy đi nhiều thời gian của người rồi."
Richard cúi đầu ngỏ ý định chuẩn bị rời đi.
"Thần mong đợi được gặp người lần sau."
"Hi vọng đến lúc đó ngươi có thể cải thiện lễ nghi của mình."
Tôi nhìn cây sơn trà một lần nữa rồi cúi đầu trước khi quay trở về xe ngựa.
Không biết lời cảnh cáo của tôi có lọt tai Richard không nữa?
Cậu ta thay đổi được một chút thì tốt quá, nhưng dựa trên phản ứng thì có vẻ như khả năng chuyện đó xảy ra là rất thấp.
Nếu như Richard tiếp tục giở trò xấu xa như trong nguyên tác, tôi sẽ phải chấm dứt chuyện đó. Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng chúng tôi có một cuộc trò chuyện thoải mái với nhau như vậy.
Những bước chân của tôi đi nhanh hơn về phía chiếc xe ngựa. Buổi dạo phố của tôi kéo dài quá lâu rồi. Tôi muốn gặp lại phu quân của mình quá đi.
***
Ancia lên xe ngựa rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
Richard nhìn chiếc khăn tay trắng được thắt trên cành sơn trà. Nó được làm từ một loại lụa xa xỉ được thêu bằng những nét chỉ xanh tinh tế.
"Đây là món quà đầu tiên mẹ nhận được nhỉ."
Mẹ của cậu đã phải sống một cuộc đời đau khổ.
Sinh ra mang dòng máu của người Roum, mẹ cậu bị bắt làm nô ɭệ và phải mang thai con của một tên vô lại. Và cuối cùng, chính sự sai lầm ngu ngốc của đứa con ấy đã lấy đi mạng sống của bà.
Con trai bà thật ngu ngốc. Cậu đã xóa đi hoàn toàn sự tồn tại của bà, còn lưỡng lự rồi mới trồng một cái cây nơi bà được chôn. Vậy mà, Ancia là lấy chiếc khăn tay của mình ra không một chút do dự.
Khi Richard nói rằng một người Roum đã được chôn cất ở đây, Ancia đã hỏi lại, "Là người quen của cậu à?"
Richard nhìn chiếc khăn tay một hồi lâu rồi lặng lẽ nói, "Năm sau con sẽ về, thưa mẹ."
Richard đã tới hòn đảo phía Tây nơi Gilbert Bellacian bị đày đến và quay trở về dịnh thự Công tước trong vòng một tháng. Để có thể tới thăm mộ mẹ, cậu không chợp mắt được chút nào mà phải vội vã quay về, vì vậy nên những sự mệt mỏi tích tụ giờ như đang trào ra.
Khi cậu định bước vào trong phòng ngủ thì đột nhiên có bóng dáng ngưởi quản gia chạy tới.
"Thiếu gia, người đã ở đâu vậy? Chúng thần đã tìm người khắp nơi."
Richard nhíu mày. Hôm nay cậu không muốn nhìn thấy bản mặt đáng ghét của Công tước Cassil chút nào.
Đáng nhẽ cậu nên về muộn hơn một ngày. Cậu đành tiến về phía thư phòng trong sự hối hận muộn màng.
"Tên khốn chết đẫm! Mày vừa từ đâu về đấy hả?"
Ngay khi Richard vừa bước vào thư phòng, Công tước Cassil giận giữ quát lớn. Trước khi Richard có thể nói điều gì, Frank đã lên tiếng mỉa mai, "Mày thật ngu ngốc, đó là thứ duy nhất mày học được từ mẹ mày à?"
"Thằng nhóc ngu ngốc. Qủa nhiên là con của nô ɭệ rồi."
Richard nghiến chặt răng. Dù cho họ có nói gì, Richard vẫn không để lộ ra cảm xúc thật của mình, nhưng việc tần suất nhục mạ càng ngày càng tăng thế này thì khó ai mà chịu được.
Họ không biết chính xác căn bệnh của mẹ cậu là gì. Họ gϊếŧ chết một người đàn bà vô tội, đối xử với bà như một tai họa. Họ đã gϊếŧ bà một cách tàn bạo, rồi xóa bỏ bà khỏi ký ức của mọi người.
Nhưng giờ vẫn chưa phải là lúc mà cậu có thể bộc lộ sự hận thù của mình. Richard lại mỉm cười thản nhiên như mọi khi.
"Con vừa quay về từ khu mỏ của Công tước ở phía Tây. Đức ngài và con đều không có ở đây nên con đã nhờ anh trai kiểm soát tài chính."
Richard không thể chia sẻ thông tin về Gilbert Bellacian với gia đình Công tước nên cậu phải bịa ra một câu trả lời khác.
"M-Mày có nói vậy sao?"
Frank chớp mắt giật mình. Nhắc mới nhớ, hình như lúc anh ta đang đi chơi với đám bạn, trong lúc đang phê thuốc thì Richard có nói gì đó thì phải.
"Có gì quan trọng đâu! Con không nhớ được cũng là chuyện thường tình mà!"
"Mày dám phạm lỗi rồi bỏ đi sao?!"
Frank đổ hết lỗi lên đầu Richard. Công tước tức giận ném cuốn sổ về phía cậu.
Công tước lúc nào cũng đổ lỗi cho Richard. Dù có nhắc tới một chút lỗi lầm nào của Frank thì cũng không thể lọt tai ngài ta được.
Arnold Cassil đã giao một phần quản lí sổ sách của ngài ta cho Frank. Tuy nhiên, bởi vì anh ta quá nghiện cờ bạc nên việc quản lí đều bị đổ hết sang cho Richard. Trước khi Richard rời đi tới phía Tây, cậu đã ra lệnh cho cấp dưới chuẩn bị một danh sách ghi chép lại các giao dịch của Frank. Bản ghi chép liệt kê toàn những mặt hàng vô dụng được mua với một mức giá cao không tưởng. Nhìn qua thôi cũng biết được thủ phạm là ai và giao dịch đã được thực hiện thế nào rồi.